Thu Phong Triền

Chương 44: Sống không bằng chết (tiếp theo)




“Ha ha, nguyên lai là con trai của Mã đại nhân a” Liễu Lâm Ba lập tức bày ra vẻ mặt ôn hòa nói, đột nhiên, sắc mặt biến đổi, hung tợn một cước đem hắn đạp thật xa.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng tới đây a, cẩn thận cha ta biết sẽ giết chết ngươi!”, hắn ta sau khi bay ra ngoài thì cả người nằm phục trên đất, ôm bụng bộ dạng hoàn toàn không cam lòng quay đầu nhìn Liễu Lâm Ba.

Nghe được Mã Minh, Liễu Lâm Ba nhất thời cảm thấy không còn gì để nói, Mã đại nhân luôn luôn làm quan thanh liêm, cương trực công chính, trong nhà lại có con trai như vậy!

“Cha ngươi là ai ta quản không được, nhưng ngươi đùa giỡn nữ nhân của ta, nhất định không được, có bản lĩnh trở về gọi cha ngươi đến đây gặp ta!”

Liễu Lâm Ba nói lời này còn thân mật nắm cằm Lương Kiêu, một cảm giác giống như bị điện giật nhất thời từ cằm lan tràn ra, Lương Kiêu bị hành động ân ái bất thình lình làm cho đứng hình, mắt nhìn trừng trừng sườn mặt tinh tế trắng như bạch ngọc của Liễu Lâm Ba mà ngẩn người.

Ánh mắt Lương Kiêu ngẫu nhiên nhìn thoáng qua vị thư sinh yếu đuối vừa ra mặt giúp mình, nếu như người người Lương quốc đều chính trực như vậy thì tốt biết bao, không khỏi từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn tay đưa tới, “Cầm lấy lau một chút đi.”

“Cảm ơn cô nương.”

Thư sinh mở miệng, ngữ khí rất thấp, bị đánh đầy mặt đều là máu, thái độ vẫn khiêm tốn có lễ, chính là một bộ dạng khiêm tốn nho nhã.

Đối với người đọc sách chính trực như hắn, Lương Kiêu vẫn luôn thưởng thức, cong môi quay về phía hắn nở nụ cười, hắn lại hồn nhiên không biết, nụ cười của mình có bao nhiêu mê người.

Chỉ thấy giờ khắc này ánh nắng tươi sáng, gió thổi nhè nhẹ, Lương Kiêu ngồi xổm bên cạnh thư sinh một bên đưa khăn tay một bên mỉm cười, nụ cười kia, giống như gió xuân tháng ba, thổi vào trong trái tim, vô cùng ấm áp.

Thấy vậy, thư sinh không khỏi nhìn đến ngây người.

Con ngươi đen cũng không che giấu được kinh diễm cùng mê muội, dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người kia, khiến Liễu Lâm Ba cảm thấy vô cùng buồn cười, liền đưa tay huơ huơ trước mắt hắn.

“Cô, cô nương, tiểu sinh thất lễ!”

Chính mình vừa rồi thất thố, thư sinh sau khi nói xong lời này, gương mặt càng bởi vì ngượng ngùng mà đỏ hồng.

Người này da mặt thật mỏng, như vậy đã đỏ mặt, haiz haiz haiz, đồng thời cũng phải nói Lương đại tỷ thật là có mị lực a ~

Liễu Lâm Ba đang cười, đột nhiên nghe được kẻ ăn chơi kia kêu lên sợ hãi, nguyên lai là Mã Minh mắt thấy tình thế không ổn, liền dự định chạy trốn, lại bị Mộ Dung Thanh vẫn đi phía sau bọn họ nhìn thấy, lập tức vươn tay bắt lại, Mộ Dung Thanh nhìn như thư sinh yếu đuối, nguyên lai quả thực như Liễu Lâm Ba suy đoán, nắm cổ áo Mã Minh như diều hâu nắm con gà con, trực tiếp giữ hắn lại.

“Thức thời thì mau chóng thả ra ra, nếu không sẽ khiến ngươi chịu không nổi!”

“Hừ! Dám đùa giỡn tỷ tỷ của ta, tiểu tử nhà ngươi lá gan cũng lớn lắm! Ha ha, chịu không nổi, chủ ý này không tồi a!”

Mộ Dung Thanh mang theo hắn ta hai chân đá loạn không ngừng, một tay vuốt vằm, trêu tức nhìn hắn.

Thấy ánh mắt không có hảo ý của hắn, Mã Minh thầm kêu không ổn, nhưng mà, còn chưa chờ hắn nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cổ chân nhẹ bẫng, cả người lơ lửng không chạm đất.

Không thể tưởng tượng được, Mộ Dung Thanh nhìn giống như thư sinh, cư nhiên sức lực lại lớn vô cùng.

Lương Kiêu nghe được tiếng kêu tỷ tỷ thân thiết kia, nhất thời rùng mình.

Cuối cùng, vẫn là thư sinh kia nhìn không được, liền đi tới bên cạnh Lương Kiêu, chắp tay có lễ nói, “Cô nương, hắn ta tuy rằng kiêu ngạo, nhưng hiện tại đã bị giáo huấn, mong cô nương bớt giận, thả hắn đi.”

Thư sinh này nhất định là muốn dĩ hòa vi quý, không muốn nhiều chuyện, dù sao cũng sống ở đây, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, về sau sẽ khó xử.

Nghĩ lại thì, lần này bọn họ đi là để bắt hái hoa tặc, hiện tại tên tiểu tử này cũng đã được giáo huấn, cho nên, Lương Kiêu suy nghĩ một chút vẫn là thấy nên thôi.

Quay về phía Mộ Dung Thanh khoát tay ra hiệu hắn thả người, Mộ Dung Thanh quả nhiên lập tức buông hắn ta ra, trong nháy mắt, Mã Minh rơi xuống đất, kêu cha gọi mẹ thấu trời.

Đã được kiến thức qua sự lợi hại của Mộ Dung Thanh, đám tuỳ tùng kia đều không dám lên tiền, mãi đến tận khi Mộ Dung Thanh buông lỏng tay, những tên kia mới lập tức chen chúc tiến lên.

Cuối cùng lại bị Mã Minh một cước đá văng, chỉ thấy Mã Minh hai mắt đỏ bừng, quay về phía thủ hạ của mình lớn tiếng quát, “Đều là lũ thùng cơm, tất cả đều cút cho bổn thiếu gia!”

“Thiếu gia!”

“Mau cút!”

Mã Minh quát mắng, không chỉ không ôm được mỹ nhân, còn bị trêu đùa một trận, trước khi đi vẫn không quên làm ra vẻ hung ác, “Tiểu tử ngươi nhớ kỹ bản thiếu gia, nhục nhã ngày hôm nay, tương lai ta nhất định trả lại gấp mười lần!”

“Được, ta chờ.”

Rõ ràng đã không còn nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Thanh, nhưng là vừa mới dứt lời, liền cảm giác lưng mát lạnh, Mã Minh lập tức rục cổ lại, quả nhiên phía sau có người, Mộ Dung Thanh hừ lạnh một tiếng vận khinh công đã đứng sát bên cạnh.

“A! Quỷ a!”

Mộ Dung Thanh vừa mới đi, kẻ ăn chơi chác táng kia liền lại ngã chổng vó trên mặt đất.

“Vị công tử này, không biết xưng hô như thế nào?”

“Tại hạ Lư Nguyên.”, thư sinh kia một bên ôm mũi một bên tự giới thiệu.

“Lư công tử, ngươi bị thương, có muốn chúng ta đưa đi y quán xem một chút không?” Lương Kiêu nghiêng đầu đối mặt với hắn vừa đi vừa nói, Lư công tử nghe vậy thụ sủng nhược kinh, có điều vẫn từ chối .

“Cảm ơn cô nương quan tâm, tiểu sinh chỉ là tiểu thương mà thôi, không đáng nhắc tới, ta trở về bôi chút thuốc là được.”

“Được rồi, đã như vậy, vậy ngươi cũng trở về sớm đi!”

Dù sao trong tay còn có chuyện quan trọng phải làm, đã bị kẻ ăn chơi trác táng kia làm lỡ rất nhiều thời gian, Liễu Lâm Ba và Lương Kiêu cùng thư sinh kia nói tạm biệt liền tiếp tục đi dạo trên đường hoa.

Trên đường cái, người đến người đi, muôn người đều đổ xô ra đường, thật giống toàn bộ người ở Lệ Đô đều đổ bộ ra đường, đem con đường chen chúc đến gió thổi không lọt.

Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu đi dạo ròng rã một buổi sáng, hiện tại vừa mệt vừa đói, liền, liền tìm một cái khách điếm nghỉ chân.

Chỉ thấy gian khách điếm này, không chỉ có ngoài cửa bày hoa tươi, liền ngay cả trong khách điếm, trên mỗi bàn đều có một bình hoa, làm cho toàn bộ khách điếm thoạt nhìn càng cổ xưa, nhiều hơn mấy phần lãng mạn.

Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu mới vừa đi vào, liền có một tiểu nhị nhanh nhẹn vô cùng nhiệt tình chạy ra đón hai người.

Tìm một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống, Liễu Lâm Ba liền tùy ý gọi mấy món ăn, đi tới giữa trưa, vừa mệt vừa khát, hai người uống một chút nước trà rồi mới chậm rãi đánh giá bốn phía.

Chỉ thấy, hai người ngồi chính là vị trí sát cửa sổ ở lầu hai khách điếm, ngồi ở chỗ này, tầm nhìn vô cùng tốt, không chỉ có thể quát sát nhất cử nhất động của mọi người bên trong khách điếm, mà còn có thể đem toàn bộ cảnh vật tinh tế bên ngoài thu vào trong tầm mắt.

Hai người bọn họ tuy rằng thản nhiên uống trà, nhưng cũng không quên mục đích của chuyến đi này, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, đem nhất cử nhất động bốn phía đều thu vào trong mắt.

Nhưng mà, vào lúc đó, một giọng trẻ con lanh lảnh đột nhiên vang lên bên tai hai người, khiến hai người sững sờ quay đầu lại.

Một tiểu cô nương cư nhiên không biết từ khi nào đã tới trước bàn bọn họ, chỉ thấy tiểu cô nương này tuổi không lớn lắm, trên người mặc một bộ xiêm y đã bạc phếch, trên đầu buộc hai cái dây vải to cũ nát, tự nhiên buông xuống hai bờ vai, tôn lên khuôn mặt tròn tròn của tiểu nữ hài, da thịt tuyết trắng, thoạt nhìn giống như búp bê.

Liễu Lâm Ba từ nhỏ đã thích hài tử, nhìn thấy đứa nhỏ này càng là yêu thích không thôi, liền cười khanh khách nhìn hài tử kia.

Nhìn thấy dáng vẻ gần gũi của Liễu Lâm Ba, tiểu nữ hài lập tức không để vuột mất cơ hội nhấc lên lẵng hoa trong tay mình, quay đầu nhìn một chút Lương Kiêu ngồi ở đối diện, lại nhìn một chút Liễu Lâm Ba, “Ca ca, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, mua cho tỷ tỷ đóa hoa đi, như vậy tỷ tỷ nhất định sẽ càng thêm yêu thích ca ca!”

Nghe được tiếng nói nũng nịu của tiểu nữ hài, ngọt ngào, giống như ăn kẹo đường, khiến người ta nghe xong đều yêu thích.

Chỉ có điều, sau khi nghe xong tiểu nữ hài nói như vậy, Liễu Lâm Ba không tự chủ được nhìn Lương Kiêu một chút, sau đó trực tiếp phì cười.

Tiểu nha đầu giật mình, xem dáng dấp của bọn họ liền biết là một đôi tình nhân, Liễu Lâm Ba sao lại cười tỷ tỷ xinh đẹp như vậy.

Có điều, Liễu Lâm Ba thấy đứa nhỏ này bộ dạng đáng yêu, hơn nữa nhìn ăn mặc gia cảnh nhất định không tốt, không phải vậy tiểu hài tử đáng ra phải được ôm vào trong lòng sủng ái, sao có thể đi bán hoa cơ chứ, hơn nữa người khác lẫn hài tử đều nói tỷ tỷ xinh đẹp, cái này cũng chứng minh tay nghề hóa trang của nàng tốt.

Khụ khụ, đương nhiên, bộ dạng Cửu vương gia cũng được!

Liễu Lâm Ba nhất thời nảy sinh thương tiếc, hơn nữa hoa bên trong lẵng hoa của đứa nhỏ này cũng hết sức xinh đẹp, Liễu Lâm Ba sờ sờ đầu tiểu cô nương kia nói “Được, ca ca mua hết tất cả hoa của muội.”

“Thật sự? Cám ơn ca ca tỷ tỷ, Chúc ca ca tỷ tỷ hạnh phúc vui vẻ, vĩnh viễn đều ân ân ái ái!”

Nghe được lời của Liễu Lâm Ba, trên mặt nữ hài tử lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn đáng yêu.

“Tiểu muội muội, muội bán hết hoa rồi hãy mau chóng về nhà đi!”

“Vâng!”

“Cho đệ.”, chờ tiểu nữ hài vừa đi, Lương Kiêu đem đống hoa kia nhét vào trong tay Liễu Lâm Ba, Liễu Lâm Ba chợt kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày không biết nên nói gì cho tốt.

“Cho đệ làm gì đệ cũng không phải cô nương, huynh cầm đi!”

“Ngươi nha!” Lương Kiêu không khỏi duỗi tay xoa đầu của nàng, nghe thế nào cũng thấy kì quái, đây không phải đang nói mình nữ nhân sao?

Nhưng lại không biết, một màn hai người vui cười ấm áp như vậy, một cặp mắt yêu dã bên trong góc không khỏi dâng lên một cỗ ghen tuông không rõ.

“Đại ca, ta luôn cảm giác xung quanh có người nhìn chằm chằm chúng ta!”, đang cùng Lương Kiêu đùa giỡn Liễu Lâm Ba nhất thời giống như cảm giác được cái gì, nhỏ giọng nói với Lương Kiêu.

“Hừm, ta cũng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm chúng ta, xem ra, hẳn là hái hoa tặc, chúng ta tiếp tục giả trang tình nhân, dẫn hắn mắc câu.”

“Được.”

Nghe Lương Kiêu nói như vậy, Liễu Lâm Ba liền tiếp tục cùng hắn trêu đùa.

Lương Kiêu cùng Liễu Lâm Ba sau khi ăn cơm trưa xong, tiếp tục đi dạo phố hoa, cuối cùng vào buổi tối , dựa theo kế hoạch ban đầu, hai người đứng trên bục hoa, giữa sự trầm trồ ồn ào khen ngợi của mọi người, Liễu Lâm Ba cầm hoa trong tay, đưa cho Lương Kiêu.

“Ta thích nàng đã lâu, chúng ta ở cùng nhau được không?”

“Ta cũng thích chàng.”

Chưa đợi Lương Kiêu trả lời, Liễu Lâm Ba cũng đã mặt đỏ, Lương Kiêu nói lời này thâm tình không ngớt, thật sự khiến người ta có loại ảo giác, hai người này không phải đang diễn trò.

Lương Kiêu làm ra vẻ tiểu nữ nhi ngượng ngùng, xấu hổ tiếp nhận hoa Liễu Lâm Ba đưa tới.

Cứ như vậy, hai người bọn họ ở trong mắt mọi người chính là phu thê chưa cưới , hơn nữa Liễu Lâm Ba còn cố ý ở trước mặt nhiều người như vậy nói hai ngày sau sẽ thành thân.

Lúc sau, hai người ở trong sự chúc phúc của mọi người xuống khỏi bục hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.