Thu Phong Triền

Chương 40: Hội ngủ




Sân bay! !

Lãnh Mặc Hàn mặc bộ âu phục đen, tay cầm túi du lịch nâu, đứng trước cửa sổ sát đất trong đại sảnh phòng chờ sân bay, cầm di động, nhìn máy bay chở khách bên ngoài, từng chiếc từng chiếc lần lượt cất cánh, khuôn mặt anh lạnh lẽo nói: "Vì chuyện chiều nay, tôi vội vàng muốn đi Mĩ một chuyến, tiến hành đàm phán, xem vì nguyên nhân gì, tại sao muốn giết Khả Hinh!"

Trang Hạo Nhiên hướng góc bên này của phòng ăn, nhìn về một món đồ sứ Trung Hoa hoa văn xanh cao cả thước, đặt một gốc cây Hỏa Liệt Điểu, hai mắt anh mãnh liệt lóe ra, ngưng mặt nói: "Được! Vất vả cho cậu rồi. Lúc qua bên đó, chú ý một chút!."

"Tôi sẽ để cho cặp song sinh cùng Điệp Y bảo vệ tốt cô ấy. Nhưng dựa theo thói quen làm việc của người áo đen, nếu có người hành động thất bại, thì người kia phải chết, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không xuất hiện lần ám sát thứ hai!"Lãnh Mặc Hàn nói.

"Ừm, tôi biết rồi."Trang Hạo Nhiên lại gật đầu.

"Còn nữa..."Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, vẫn là nhắc nhở anh một câu: "Cái lão quản gia kia trong nhà cậu, sau này đừng cho ông ấy làm món canh lưng cừu với lá cẩu kỷ nữa ."

"Hả?"Trang Hạo Nhiên nghe những lời này thấy khó hiểu nói: "Cậu muốn nói gì?"

Lãnh Mặc Hàn thay đổi tư thế, mới nhìn Trang Hạo Nhiên cười như không cười nói: "Ông ấy nghe lời của Chủ Tịch, nếu trong nhà anh có phụ nữ, ông ấy phải lập tức thông báo cho Chủ Tịch. Nhất là Khả Hinh. Phỏng chừng lúc này, cha của anh rất có khả năng sẽ chạy tới để ngăn cản. Tôi nghĩ, Chủ Tịch ngăn cản anh nhất định là có lí do gì đó chứ? Thuận tiện tôi tìm hiểu nguyên nhân chuyện này luôn."

"... ..."Trang Hạo Nhiên đang tập trung tinh thần, nghe được câu cuối cùng, bị dọa nhảy dựng lên nói: "Cậu không nói đùa chứ? Cha tôi sắp tới rồi sao? Tôi chuyển đến chỗ này, thiết lập nhiều máy móc như thế, sao cha tôi đến được đây?"

"Ông ấy là cha anh, anh có đến hành tinh khác, ông ấy cũng có lí do tìm anh nói chuyện phiếm."Lãnh Mặc Hàn ít khi nói đùa.

Điện thoại cạnh một tiếng, cúp máy ! !

"Tôi cược 50 vạn! !"Tô Lạc Hoành trong ga đi sân bay, đập mạnh xuống ghế dựa một tấm vé máy bay 50 vạn! !

Tào Anh Kiệt nghe lời này, lại hăng hái rút ra tờ 100 đồng, lại đặt xuống một trăm vạn, nói: "Tôi đặt một trăm vạn! !"

"Các cậu đều cút hết cho tôi! ! Tôi đặt hai trăm vạn! ! Hôm nay hai người bọn họ nhất định không lên giường được! !"Lâm Sở Nhai cởi bỏ âu phục, sôi nổi đứng lên nói, cầm chi phiếu đập mạnh xuống bên cạnh! !

Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng đứng ở trước mặt mấy tên cầm thú, hỏi: "Ai làm cọc?"

"Cậu đấy! !"Ba người cùng ngẩng đầu, nhìn anh, kêu to! !

"Tôi là mẹ các cậu à! Tôi làm cọc! !"Lãnh Mặc Hàn nói thẳng một câu! !

"Vậy mấy người chúng tôi làm cọc! ! Cậu cược lão đại cùng Tiểu Đường đêm nay có thể trên giường hay không?!" Lâm Sở Nhai ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mực Hàn đang cười xấu xa nói.

Đôi mắt Lãnh Mặc Hàn chớp lóe, mới hỏi: "Hiểu rõ rồi ! Là lên giường, hay là làm tình?"

"Làm tình! !"Ba người cùng kêu to! !

Các hành khách trong sân bay, cứ thế ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn qua, ngay cả mấy cô tiếp viên hàng không, cũng nhìn về phía bên này chỉ trỏ.

Mấy người đàn ông đồng thời không lên tiếng! !

Lãnh Mặc Hàn nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng lấy ra tờ chi phiếu, lưu loát viết ba trăm vạn, ném về một hướng khác, rồi mới cầm túi du lịch, đi về phía trước, chuẩn bị làm thủ tục.

Ba người đồng thời nhìn xuống chỗ đặt vé máy bay, Tô Lạc Hoành cùng Tào Anh Kiệt lập tức nhanh chóng muốn rút về chi phiếu của mình, Lâm Sở Nhai giống như thú vật, đẩy hai bọn họ ra, kiên quyết không cho lấy! !

Lãnh Mặc Hàn đeo kính lên, nghe thấy tiếng ba người anh em mắng chửi nhau, anh đột nhiên cười, đi về phía trước!

Phòng Tổng Thống.

Trang Tĩnh Vũ mặc âu phục màu vàng nhạt, bộc lộ chút nặng nề, vừa muốn đẩy cửa ra khỏi phòng, chuẩn bị rời khỏi...

"Ông muốn đi đâu?"Âm thanh lạnh lùng truyền tới.

Trang Tĩnh Vũ dừng bước lại, sững sờ xoay người, nhìn về phòng khách bên kia... Ân Nguyệt Dung vẫn mặc bộ váy ngủ hồng nhạt, khoác tạp dề hồng nhạt, dựa vào bên cạnh bàn ăn cơm, bên cạnh là một cái bánh ngọt to màu hồng nhạt mơ mộng, trên đó cắm những cây nến đang cháy hừng hực, bà từ trong ánh nến này, tay đang cầm một tờ giấy màu nâu, ngừng ngay phía trên ánh nến, ánh mắt lạnh lùng nhìn chồng...

Trang Tĩnh Vũ há hốc mồm trầm ngâm liếc mắt một cái, nhìn thấy phía trên tờ giấy có ghi rõ ràng bốn chữ to: Chứng! ! Nhận! ! Kết! ! Hôn! !

Trái tim bị nện mạnh! !

Ông lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, nhìn về phía Ân Nguyệt Dung, lập tức khẩn trương nói; "Vợ à, bà muốn làm cái gì vậy? Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, vẫn ân ái, đừng vì một việc như thế, mà nổi giận được không? Đừng nói đùa! Mau đưa tờ giấy kia để xuống, tuổi của chúng ta đã cao, lại hồi tố(*), thật quá mất mặt rồi..."

(*): ý nói sẽ phải đi xin cấp lại

"Ông lại vẫn tính toán sẽ hồi tố sao?"Ân Nguyệt Dung nghe lời này, liền một trận sóng lòng sôi sục, kích động khổ sở nhìn về phía chồng, giơ giấy chứng nhận kết hôn lên, để trên ánh nến, chỉ thiếu chút nữa, chắc chắn sẽ đốt cháy, bà không ngừng thở hổn hển, tức giận nói: "Chỉ cần tôi đốt nó! ! Ông vĩnh viễn không cần nghĩ đến chuyện hồi tố! Buổi trưa hôm nay vừa mới muốn ly hôn với ông, buổi chiều ông liền quên mất lời nói của tôi, ông cho rằng tính cách tôi lộn xộn không cần ?"

"Vợ à..."Trang Tĩnh Vũ vừa nhìn tờ giấy kết hôn, vừa bất đắc dĩ nhìn về phía Ân Nguyệt Dung nói: "Đừng làm loạn, tôi thực sự có việc gấp..."

"Tôi biết ông có việc gấp! ! Thế cho nên đã quên hôm nay là ngày gì!"Ân Nguyệt Dung kích động bật khóc.

"Hôm nay..."Trang Tĩnh Vũ sửng sốt nhìn vợ.

"Hôm nay là ngày kỉ niệm chúng ta kết hôn! ! Nếu không ông nghĩ rằng tôi ăn no rỗi việc, làm bánh ngọt hồng nhạt cho ông ăn sao! !"Ân Nguyệt Dung lại giơ giấy kết hôn lên, tức giận hạ thấp xuống một chút! !

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Là lỗi của tôi! Tôi lại quên mất! Đừng tức giận..."Trang Tĩnh Vũ lập tức muốn bước về phía trước một bước...

"Ông bây giờ còn nhớ rõ cái gì? Sau khi ông về nước, cái gì ông cũng quên, sinh nhật của tôi, sinh nhật của cha mẹ tôi, sinh nhật của Ngải Lâm, sinh nhật con chó con mèo của tôi..."Ân Nguyệt Dung càng thương tổn, lại cầm giấy kết hôn, vừa muốn hạ xuống chút nữa, thiếu chút nữa là đốt cháy, lại lại nâng lên một chút.

"Trời ơi! Đừng kích động! !"Trang Tĩnh Vũ lại khẩn trương nhìn vợ, nói: "Sinh nhật của bọn họ với sinh nhật của bà còn chưa tới mà!"

"Đến lúc đó ông nhất định sẽ quên! Ông là cái đồ không có lương tâm! !"Ân Nguyệt Dung lại tức giận muốn đốt giấy kết hôn! !

"Sẽ không! !"Trang Tĩnh Vũ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, muốn quát vợ dừng lại!

Cạch một tiếng cánh cửa mở ra! Trang Ngải Lâm ăn mặc gợi cảm đi tới, vẫn còn nhai kẹo cao su, muốn đi về phòng mình, hai mắt chớp lóe, nhìn đến cha mẹ, mỗi người đứng một chỗ, cô bỗng sửng sốt, hỏi: "Ôi chao, có chuyện gì thế?"

"Mẹ con muốn đốt giấy chứng nhận kết hôn !"Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nhìn con gái.

Trang Ngải Lâm lập tức khẩn trương nhìn về phía mẹ, kêu lên: "Mẹ! ! Đừng làm loạn! ! Con đói bụng, làm nhanh lên còn ăn cơm! !"

Cửa phịch một tiếng đóng lại, cô một lần nữa đi ra ngoài! !

"Nhìn xem ông nuôi dưỡng được đứa con gái tốt thật! !"Ân Nguyệt Dung kích động nhìn về phía chồng: "Tôi biết nó, đã đói bụng muốn ăn cơm! Ông có biết con tôi đói bụng bao lâu không? Còn như vậy nữa sẽ gầy yếu! !"

"... ..."Vẻ mặt Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ đứng tại chỗ, thật là không có cách nào với người này.

Ân Nguyệt Dung tiếp tục kích động nhìn về phía chồng nói: "Nó không giống với ông đầu óc khó chịu cố chấp! ! Nó đang ở tuổi nhiệt huyết tràn trề! ! Nếu thật sự không thích, khẳng định nó sẽ không dễ dàng đụng chạm vào! ! Đụng chạm sẽ phải chịu trách nhiệm! !"

Trang Tĩnh Vũ không nói gì nhìn vợ.

Ân Nguyệt Dung hai mắt rưng rưng, nhớ tới lúc trước tự mình đối phó với cha mẹ chồng, lại nghẹn ngào khóc nói: "Còn nữa, Khả Hinh cũng là một cô gái có suy nghĩ có trí tuệ, nếu nó không thích, làm sao nó cho Hạo Nhiên chạm vào? Hạo Nhiên khẳng định cũng sẽ không ép buộc... Ông đừng nghĩ những suy nghĩ đó của tôi là hư hỏng, tôi cũng chỉ muốn tạo cho chúng nó một cơ hội ở bên nhau... Nghĩ lại Khả Hinh mất trí nhớ ba tháng, mấy ngày đầu Hạo Nhiên của chúng ta, cơm cũng không ăn, chỉ thương tâm nằm trên giường đi ngủ... Tôi là mẹ nó, tôi là mẹ nó, tôi là mẹ nó đấy - - - - - - hu hu hu hu hu!"

Bà đột nhiên nằm úp sấp trên bàn, cầm tờ giấy kết hôn nức nức nở nở khóc lên, không thốt nên lời nữa... . . .

"Này..."Trang Tĩnh Vũ lúc này đầu óc một mảnh hồ đồ, lại nhớ lại những lời của vợ, cũng có chút đạo lý, ông lại thở hổn hển một hơi, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển...

"Bọn trẻ đều đã trưởng thành, cho bọn chúng chút không gian riêng, ông tự suy nghĩ chuyện này đi, cho dù ông có một vạn lý do để phản đối, ít nhất trước mắt ông đổi ý cho bọn nó một cơ hội đi! ! Nếu không, tương lai chúng nó sẽ hận chúng ta! !"Ân Nguyệt Dung lại khóc nấc lên nói; "Hạo Nhiên nhà chúng ta, là một đứa trẻ có hiểu biết lại hiếu thuận như thế, tuyệt đối sẽ không thương tổn bất cứ ai! ! Ông không cần tàn nhẫn như thế! Cho bọn chúng một cơ hội ở chung với nhau! Chúng ta khi đó, không phải cũng vượt qua rất nhiều khó khăn mới có được ngày hôm nay sao?"

Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, nghe lời này, a một tiếng, lắc đầu; "Thế này cũng kêu là vượt qua mọi khó khăn sao! ? Một buổi tối đã thu phục được cha rồi! Ngày hôm sau liền buộc đi đăng kí kết hôn, rồi mới kéo mấy xe kim cương đến nhà cha con sao!"

Trang Tĩnh Vũ không biết làm sao chỉ nhìn vợ... Nhớ lại chuyện của Đường Chí Long, nhăn mặt, liền thở dài...

Ân Nguyệt Dung lại vừa lau nước mắt, vừa cầm giấy kết hôn, lại đặt ở trước ánh nến, buồn bã nói: "Chuyện của ông, còn làm không xong, vẫn còn quản con trai sao? Nghĩ lại đi, ông ngay cả kỉ niệm ngày kết hôn của chúng ta còn quên... Ông đã không để tôi vào mắt, ông vừa thấy Mạn Nghi thì hoa mắt rồi..."

"Ôi trời! Đừng đốt!"Trang Tĩnh Vũ nhìn vợ thật đưa tay về phía ánh nến của chiếc bánh ngọt, vội vàng đưa tay ngăn cản...

"Ôi!"Ân Nguyệt Dung tay bị ánh nến liếm vào một chút, tay đau buốt lùi về phía sau, nhìn tay sưng đỏ, lập tức lại giật lại rơi lệ đáng thương khóc lên: "Hu hu hu! Ông khi dễ tôi! ! Ông khi dễ tôi!"

Trang Tĩnh Vũ lập tức đi đến trước mặt vợ, ôm lấy bà, lại cầm lấy giấy kết hôn, đặt xuống mặt bàn, lại vỗ nhẹ dỗ dành: "Được rồi được rồi, tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi làm bà nổi giận, tôi làm cho bà thương tâm rồi ! Thực xin lỗi..."

"Hu hu hu..."Ân Nguyệt Dung lại tựa vào trong lòng chồng, nức nức nở nở cọ cọ một hồi, mới lại nghẹn ngào nói:"Hôm nay là ngày kỷ niệm, muốn ông ở cùng với tôi, chỗ nào cũng không cho đi!"

Trang Tĩnh Vũ nghe lời này, không hiểu liền cười, bất đắc dĩ nói: "Được, chỗ nào cũng không đi..."

"Không cho phép ra khỏi cửa! Trừ khi tôi đi theo!"Ân Nguyệt Dung lại làm nũng.

"Được được! Tôi nghe lời bà."

"Tôi mệt mỏi, cực nhọc, muốn được ôm!"Ân Nguyệt Dung lại cọ thân thể, khuôn mặt cuối cùng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Trang Tĩnh Vũ cúi đầu, ôn nhu nhìn vợ mấy chục năm qua, vẫn như cũ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, liền mỉm cười, chậm rãi khom người ôm vợ, vừa đi về phòng, vừa cười, nói; "Được, chúng ta trở về phòng... Bồi thường cho bà thật tốt..."

Ân Nguyệt Dung lập tức cao hứng ôm chặt cổ chồng, vừa lau nước mắt trên mặt, vừa nheo nheo mắt nở nụ cười.

Điện thoại lại vang lên, Trang Hạo Nhiên nhận điện thoại, nghe được chuyện của mẹ, anh nhẹ nhàng cười, hơi chút ngẩng đầu, nhìn Đường Khả Hinh vẫn như cũ đứng bên ngoài hồ sen, trong tay cầm vài bông hoa sen, cũng đang vui vẻ cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.