Thu Phong Triền

Chương 12: Ý gì?




“Chị mong là em biết chị như già đi mười tuổi.”

“Em hình như cũng già thêm mấy tuổi đó,” Jocelyn nói với nữ bá tước khi nàng chuồi mình sâu hơn vào cái bồn nhỏ đã được đưa vào căn phòng mà họ đang ở chung.

“Chỉ tại chị ...”

“Ôi, Vana, thôi mà, đừng tự trách mình nữa! Làm sao người ta biết được dưới cái vẻ ngoài thu hút đó là một kẻ ti tiện chứ. Colt cũng chẳng đoán được hắn ta sẽ làm vậy dù anh ấy biết Dryden chẳng tốt đẹp gì.”

“Ừ, chị mừng là anh chàng Angel dễ thương đó đã trừ khử hắn, thật đó. Hắn ta đáng bị như vậy.”

“Dễ thương ư? Angel á?” Jocelyn nghẹn giọng. “Gã đó ...”

“Đã cứu em đó, em yêu.”

“Và làm em lo lắng, bồn chồn không yên.”

Nữ bá tước chắt lưỡi. “Đừng để ý đến phương thức. Kết quả mới là cái đáng nói.”

“Nếu Colt ở đó,” ủ rủ, Jocelyn nhắc cô. “Anh ấy sẽ không để ai đụng vào em đâu.”

“Nhưng bạn của anh ta không biết là Colt ở đó. Và Angel đã liều mạng đối đầu với cả bọn để cứu em ra.”

“Là do anh ta đưa em tới đó nên mới vậy chứ!” Jocelyn vẫn cố chấp, cảm thấy nghe vậy là đủ rồi. “Và, để em nói thêm, anh ta không bao giờ nói mình là bạn của Colt. Giờ thì đừng nói gì về gã tồi đó nữa. Colt đã rất đúng. Anh ấy nên đánh cho hắn ta ra bã.”

Nữ bá tước nhướng mày, không phải vì điệu bộ bực tức của Jocelyn, mà ở ngôn tù. “Bã à?”

“Em nghĩ rằng nó có nghĩa là Angel sẽ không đủ sức đứng dậy sau đó. Chị biết đấy, nôn mật xanh mật vàng, nôn hết ấy.”

Vanessa nhanh chóng cho rằng Jocelyn chỉ đang nói quá lên thôi. “Không đùa được đâu, cưng à.”

“Em đâu có đùa.”

“Ồ, ... vậy thì ...”

Jocelyn chờ cô nói tiếp, nhưng câu vừa rồi của nàng rõ ràng đã làm Vanessa không muốn nói tiếp. Cô quay lại với công việc của mình, đâm những mũi khâu ngắn và ngoằn nghèo. Thế nào lát nữa cũng phải làm lại. Jocelyn thư giãn, tận hưởng nước ấm trong bồn và nhắm mắt lại. Từ khi gã Mũi Dài nắm vận may, nói đúng hơn là gần như nắm vận may, nàng mới có dịp thư giãn như thế này.

Nàng không muốn nhớ lại mình đã bị nguy hiểm như thế nào, cũng như không muốn nhớ lại hình ảnh gã đàn ông đáng sợ đó nữa. Nhưng nàng phải công nhận là Angel đúng ở một điểm. Cho dù có khó chịu thế nào đi nữa khi nhớ lại mặt gã đó, nàng cũng nên biết mặt gã.

Tối đó rất nhanh nàng tìm được đoàn của mình sau khi vượt xa Colt, và đó gần như không nằm ngoài dự đoán của nàng, vì nàng đã sớm nhận ra mình đang ở trên đường chính ngay sau khi bắt đầu cuộc đua với Colt. Angel đã đưa nàng về gần với người của mình. Colt đang ở ngay phía sau, và dù nàng đã lường trước rằng anh sẽ tức điên lên mà gây ồn ào, nhưng anh chỉ nói với nàng thế này, “Ai đó nên dạy cho cô một bài học về cái tính bốc đồng của cô.”

Sau đó nàng mới biết Colt là người duy nhất nghe thấy tiếng súng nã vào Dryden, vì thế anh mới có thể tìm ra nàng nhanh như vậy. Người của nàng đã tổ chức tìm kiếm khi không thấy nàng về như bình thường, nhưng họ buộc phải theo dấu vào giữa các ngọn đồi trước, và Angel lại đúng lần nữa, không có ai là người biết cách lần theo dấu vết trong đoàn tìm kiếm cả.

Maura Dryden, hay tên gì gì đó, đã biến mất trước lúc họ về lại chỗ đoàn xe. Vanessa đoán là cô ta đã đánh cắp ngựa và bỏ trốn khi trời còn sáng, nhưng cô cũng không chắc lắm. Cô và những người phụ nữ khác quá lo lắng nên không để ý nhiều. Nhưng kết luận cuối cùng vẫn là Maura thấy hoảng loạn khi Miles không trở về thông báo về “tai nạn” bất ngờ của Jocelyn như dự tính. Cô ta chắc hẳn cho rằng hắn ta đã bỏ lại cô hoặc có chuyện trục trặc đã xảy ra. Trong tình huống nào đi nữa thì cô ta cũng khôn ngoan tìm đường trốn chạy.

Jocelyn cũng sẽ không bất ngờ nếu cô ta trốn đâu đó ở Santa Fe, hay trở lại thị trấn lúc trước. Nàng nghĩ cô ả sẽ không rời đi cho đến khi nào biết được tin tức về nhân tình của mình. Nàng cũng không quan tâm mấy đến Maura nữa, vì nàng chắc sẽ không bao giờ gặp lại cô ta.

Họ đi thẳng tới Santa Fe theo đề nghị của Colt, và chỉ dừng lại giữa đường để ngựa nghỉ ngơi. Ngủ trong xe không dễ chịu gì nhưng nhờ vậy mà họ đi nhanh hơn gấp đôi, bỏ lại gã người Anh có lẽ vẫn đang tìm kiếm nàng và Angel trong vùng núi. Cũng không cần phải vội vàng lắm vì với lực lượng mỏng như thế, hắn ta sẽ không dám tấn vông. Nhưng đây là cơ hội để bỏ xa hắn lần nữa. Họ giờ có thể bỏ con đường mòn, bắt tàu lửa và thậm chí qua mặt hắn.

Nhưng nàng chưa quyết định gì cả. Jocelyn đang mong có dịp bàn chuyện này với Colt, nhưng cuộc chạm trán với gã Mũi Dài vừa rồi không làm thói quen của anh thay đổi. Nàng không hề thấy anh từ bữa đó.

“Em biết đấy, chị phải thừa nhận là anh chàng dẫn đường đã làm khá tốt bổn phận của mình suốt tai nạn vừa qua.”

Jocelyn mở bừng mắt. Chúa ơi, Vanessa đã nghiền ngẫm ý nghĩ đó suốt thời gian qua sao? Nếu thế thì có lẽ cô sẽ đưa đến các kết luận mà Jocelyn chắc chắn là không thích thú gì.

“Em cũng nghĩ vậy,” Jocelyn đồng ý một cách lưỡng lự - và nàng tự nhủ thêm, ít nhất là cho đến khi anh không nổi giận vô cớ với nàng.

“Chị khá là ấn tượng cái cách anh ta đuổi theo em,” Vanessa vẫn tiếp tục, “không hề bỏ phí chút thời gian quý báu nào để tìm người trợ giúp, cũng không hề cân nhắc chuyện mình sẽ đối mặt với cái gì khi tìm ra em.”

“Anh ấy biết là Angel đã ở đó rồi.”

“Thật ra thì anh ra không biết, em nhớ lại đi. Khi trở lại Benson tối hôm đó, anh ta cắm trại rất gần thị trấn và gặp bạn mình ở đó. Anh ta chỉ đề nghị anh bạn hãy chấp nhận lời đề nghị của gã người Anh nếu có cơ hội. Anh ta không cách nào biết được Angel có gia nhập được vào nhóm hay không, và cũng không biết gã Mũi Dài đã yêu cầu thêm bao nhiêu người trong khoảng thời gian đó.”

Vanessa ... đang bảo vệ Colt ư? Jocelyn thật sự không muốn biết chuyện này sẽ dẫn đến cái gì. Và nàng cảm thấy hài lòng khi nghe Colt được tán dương, đặc biệt là từ bạn mình.

“Vâng, ừ thì, em chưa bao giờ nghĩ anh ấy là kẻ đàn ông lo lắng về vận may hay xui cả.” Và rồi mắt nàng sáng lên. “Chị có thấy là điều này ảnh hưởng đến cách nghĩ về nguồn gốc của anh ấy không? Dù sao thì đa số mấy câu chuyện hay ho chúng ta được nghe về người da đỏ và một nhóm nhỏ tấn công cộng đồng dân cư lớn.” Jocelyn phải cố nhịn cười khi thấy Vanessa nhẹ nhíu mày về phát hiện của nàng.

“Chị tin rằng đó là sự dũng cảm, không hơn không kém,” Vanessa nhấn giọng.

Càng ngày càng khả quan hơn. Colt sẽ trở thành đối tượng kết hôn nếu nữ bá tước vẫn giữ cách nghĩ này. Nếu anh có giác quan thứ sáu, thì có lẽ anh nên tìm cách trốn nhanh.

“Không biết sao Babette đi lấy thêm nước mà lại lâu thế?”

“Đừng có lảng chuyện,” Vanessa nhắc.

“Em đâu có. Em chưa bao giờ nghi ngờ lòng dũng cảm của Colt cả, chị Vana à. Tính ôn hòa thì có chứ lòng dũng cảm thì chưa.”

“Thế sao em không bảo Colt đi lấy mạng gã Mũi Dài đi?”

Cuối cùng là thế này đây. Jocelyn đã biết là mình sẽ không thích ý tưởng đó mà. Sau buổi cãi vả tối hôm đó, nàng đã xử sự rất khó chịu rằng nàng sẽ không bao giờ yêu cầu Colt điều gì nữa, đương nhiên là không bảo anh phải liều mạng hơn nữa sau những gì anh làm cho nàng.

“Thế bây giờ chị gọi anh ấy là Colt vì chị thấy anh ấy hữu dụng phải không?”

Vanessa bối rối. “Chị chưa bao giờ bảo là anh ta không hữu dụng cả, em à, chỉ có điều cái mục đích sử dụng đặc biệt của em đối với anh ta thế là chấm dứt rồi đấy.”

“Em không thích từ ‘sử dụng.’ Anh ấy ghét cái đó.”

“Cái gì?”

“Anh ấy đã bị lợi dụng đủ rồi, chị Vana.”

“Nhưng chuyện này khác cơ mà.” (ghét bà Vanessa ghê)

“Em không nghĩ là anh ấy thấy thế. Hơn nữa, ngày mới gặp anh ấy, em hỏi thuê anh ấy để tìm Mũi Dài và đem hắn ra ánh sáng. Nhưng anh ấy từ chối.”

“Nhưng đó là trước lúc anh ta có mối quan hệ thân mật với em,” Vanessa chỉ ra.

Jocelyn thấy má mình nóng hổi, át đi cả cái lạnh vì nước đang buốt dần. “Em không bao giờ dùng cái đó để gây áp lực cho anh ấy.”

“Chị không hề bảo ...”

“Không phải ư?”

Họ đều im lặng một lúc. Jocelyn quá tức giận, còn Vanessa thì hối hận.

“Chị xin lỗi,” cuối cùng Vanessa bảo. “Chỉ là chị quá lo lắng cho em thôi. Gã Mũi Dài chưa bao giờ thành công trước đây. Hắn ta đã thử rất nhiều lần, và chị đã nghĩ hắn chỉ là thằng ngốc không có khả năng, rằng hắn chẳng có gì là đáng sợ, chỉ là đồ đần độn. Nhưng sự thật thì không thế, nhất là khi chúng ta đến vùng đất hoang vu này, nơi mà những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra.”

“Hay là tốt nhất.”

“Ừ, cũng được thôi ... nếu em không muốn ép Colt thì chị cũng hiểu được. Vài gã đàn ông có cái ý niệm buồn cười rằng nếu chúng ta yêu cầu họ điều gì, thì họ cũng có thể yêu cầu bất cứ thứ gì họ muốn, và chị cũng không cần phải nói ra cái họ hay đòi hỏi nhất là gì.”

“Vâng, em biết chứ.” Jocelyn vờ gật đầu nghiêm chỉnh. “Bữa tối.”

“Không phải đâu em à.” Vanessa lại bắt đầu nhưng bắt gặp tia nhìn tinh nghịch trong mắt nàng, cô biết là mình đã được tha thứ. “Bữa tối, thật sự là ... đối với vài người đàn ông là lựa chọn đầu tiên. Em có để ý là nhiều biển hiệu quán ăn ở vùng miền Tây này đều ghi là ‘Cơm nhà’ không? Đó hình như là điều đặc biệt quan trọng ở đất nước này.”

Cả hai đều cười phá lên, và vẫn còn cười khi Babette lao vào mà không gõ cửa. Vanessa ngừng cười trước, nhớ lại lúc trước khi cô hầu gái cũng lao vào như thế, và vẻ mặt cũng như vật, mắt mở to, tay run rẩy. Đừng lặp lại chứ, cô thầm rên trong lòng, nhưng câu đầu tiên của Babette đã chứng minh lịch sử lặp lại.

“Ông Thunder bị bắn rồi!”

Vanessa thở dài nhắm mặt lại-cho đến khi cô nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Nhớ lại chuyện đã xảy ra lần trước, cô vọt ra khỏi ghế chắn cửa lại. Và thật sự là cô chỉ vừa kịp ngăn nữ công tước lại.

“Em không được-”

“Chị Vana!”

Nữ bá tước không hề nhúc nhích. “Cô ta chỉ bảo là anh ta bị bắn, chứ chưa chết. Anh ta chưa chết phải không Babette?”

“Chưa, thưa bà.”

“Thấy chưa? Chẳng việc gì lao ra khỏi đây trong tình trạng hoảng loạn không quần áo cả ... hay là em không nhận ra là mình đang trần như nhộng đó?”

Jocelyn đã xoay người tìm áo choàng. Babette đang đem nó lại cho nàng. Vanessa biết là có bảo nàng ăn mặc cho đàng hoàng cũng vô ích. Jocelyn chỉ cột dây áo choàng qua loa rồi phóng ra khỏi cửa.

Vanessa lại thở dài và tức giận nhìn cô hầu gái. “Babette, tôi thật sự phải nói cho cô biết là cô có chiều hướng quá bi kịch hóa tình huống rồi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.