Thu Phong Triền

Chương 116: Một tay che trời! Qua mắt ngài!




Lúc đưa y ra khỏi cung, y lo lắng nói với ta, ngươi mạo hiểm như vậy, bị bắt được chính là tội chết.

Ta cười, trả lời, ta không sợ tội chết.

Ta không sợ tội chết.

Kể từ năm ấy gặp được y , từ lúc lần đầu tiên nói dối với sư phụ với Ám Cung, ta đã phạm vào tử tội không thể tha thứ được.

Phạm một lần là chết, hai lần cũng là chết, ta còn cơ may gì sao?

Chỉ cần có thể đưa y rời khỏi chốn hoàng cung âm u kia, rời khỏi nơi khiến con người ta bất an kia, chỉ cần y có thể sống vui vẻ một chút, cái chết kia, để ta tái phạm hàng nghìn hàng vạn lần cũng không sao cả. . .

Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan chân thật của y , là ngày thứ ba sau khi Chu hoàng hậu qua đời.

Y gọi ta tới phòng của y , thần sắc lạnh nhạt thẳng thắng nói ra thân phận cùng hết thảy sự tình, kể cả gương mặt có bao nhiêu giống với Tần quý phi.

Y nói: “Ta đã đồng ý với mẫu hậu sẽ chiếu cố tốt Phủ Tử Dục, nhưng dù sao năng lực một người cũng có hạn, cho nên muốn cầu xin sự giúp đỡ của ngươi.”

Mười tuổi , tuy rằng y không giống như bây giờ khiến người ta nghẹt thở, nhưng gương mặt tinh xảo vẫn mang theo nét trẻ con kia, cũng khiến ta ngơ ngẩn một thời gian thật dài.

Tâm tình của ta lúc ấy thực phức tạp, không biết phải hình dung như thế nào.

Hình như lúc đó cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, ngược lại tận đấy lòng ẩn ẩn cảm thấy, ánh mắt của y xinh đẹp như vậy, chỉ có gương mặt tinh tế kia mới có thể xứng đáng với nó.

Sau đó nhịn không được có chút cao hứng, lại có chút khẩn trương.

Giống như không ngờ tới mình lại phát hiện ra một kho báu không người chú ý, vì mình là người đầu tiên thưởng thức được phần mĩ lệ này mà hưng phấn, đồng thời cũng tham lam mà hi vọng, mình là người duy nhất có thể thưởng thức con người mĩ lệ kia.

Nhưng mà đáng tiếc, chuyện trên đời này, luôn không thể hài lòng như ý.

Cũng không biết người nào gây ra sai lầm, năm điện hạ mười sáu tuổi, chuyện ta báo tin giả cho Ám Cung bị sư phụ phát hiện.

Sư phụ triệu hồi ta về Ám Cung, trầm mặc nhìn ta nửa ngày, sau đó nói: “Vô Xá, ngươi có một đôi mắt giống sói.”

Lão nói: “Ta cố ý an bài ngươi bên cạnh thái tử trầm mặc ít nói kia, là để giảm bớt dã tính của ngươi, thế nhưng không nghĩ rằng ngươi lại trở nên cả gan làm loạn như thế, cư nhiên dám lừa dối Ám Cung mười năm.”

Ta cười cười, không nói cũng không nghĩ gì, trực tiếp rút kiếm.

Giết chết sư phụ ta không hối hận, lão cho ta một thân võ nghệ, ta tuy rằng cảm kích, nhưng trừ chuyện đó ra cũng không có gì hơn , hơn nữa nếu làm vậy có thể ngăn cản những người trong hoàng cung kia chú ý tới điện hạ, ta không sợ mang tội danh khi sư diệt tổ trên lưng.

Nhưng cho dù đã bố trí thế nào, cẩn thận thế nào, cái chết của sư phụ vẫn khiến cho bên trên hoài nghi. Người kia rất cao minh, thăm dò quan sát đều làm đến vô thanh vô tức, khi ta bỗng nhiên phát hiện, điện hạ đã bị hắn chú ý rồi.

Ta bắt đầu trở nên bất an.

Phủ Tử Dục đã mơ ước đến điện hạ, nhưng cho dù ánh mắt hắn nhìn điện hạ nóng rực thế nào ta cũng không lo lắng, bởi vì tuy rằng điện hạ không nói cũng không biểu hiện gì trên mặt, thế nhưng ta biết chỉ cần nhìn thấy Phủ Tử Dục, tâm tình của người sẽ không vui, sau đó một thời gian dài đều không vực nổi tinh thần.

Điện hạ tuyệt đối sẽ không thích Phủ Tử Dục.

Nhưng Thuận đế không giống vậy.

Khi ta nhìn thấy điện hạ cuộn mình trong lòng Thuận đế bình yên ngủ, ta cảm thấy không an toàn, tựa như người ấy không còn là người ấy vậy.

Ta phẫn nộ, ghen tị, không biết phải làm sao. Sau đó, vào đêm giao thừa rét lạnh kia, trân bảo mà ta luôn cho rằng là của riêng mình vì sự ngu ngốc của Lưu Quân mà bại lộ trước mặt mọi người thì nhẫn nại của ta đã tới cực hạn.

Ta quyết định dẫn y đi.

Sau tân niên lúc xuất cung ta luôn ở trong tửu quán chuẩn bị , tửu quán mặc dù là do điện hạ mở ra, nhưng người bên trong đều do ta quản lý. Huấn luyện khắc nghiệt, giết chóc tàn khốc, tranh đấu băng lãnh, những điều này ta đều không muốn cho điện hạ thấy được, cho nên rất ít khi để y đến.

Ta biết Phủ Tử Dục vô cùng chán ghét ta, nhưng không thể ngờ rằng hắn lại thiếu kiên nhẫn như vậy, không để tâm đến cảm giác của điện hạ liền bất ngờ đánh vào tửu quán, nhưng càng làm ta kinh ngạc hơn là Trang Quý thế nhưng lại hỗ trợ hắn.

Ta không biết động cơ của hắn ta là gì, nhưng vô luận thế nào, có hắn ta hỗ trợ thì tổn thất trở nên lớn hơn nhiều.

Kế hoạch của ta bị xáo trộn, vì thế liền tranh thủ trở về thăm điện hạ.

Nhưng tới lúc gặp mặt người ấy , ta lại vô cùng tức giận, tức giận đến không còn tâm tư lo lắng có chuẩn bị chu toàn hay không, trực tiếp điểm huyệt ngủ mang người đi.

Y khóc.

Y thế nhưng lại có thể khóc trước mặt Thuận đế!

Từ sau sự kiện Chu hoàng hậu kia, y cũng chỉ khóc trước mặt ta một lần.

Chỉ có ta mới thấy được nỗi đau, bộ dạng đau khổ của y , chỉ có ta mới nghe qua được tiếng nghẹn ngào nhỏ bé bị đè nén sâu tận trong yết hầu của y , chỉ có ta mới có thể ôm lấy thân thể run nhè nhẹ của y , yên lặng nhìn y thiếp đi . . .

Chính vì vậy, ta mới nhịn không được nghĩ rằng, không chừng ở trong lòng điện hạ , ta cũng có sự tồn tại đặc biệt nào đó. Thế nhưng lại không nghĩ rằng, có một ngày sự bảo hộ cẩn thận đặc biệt này, lại dễ dàng bị một người khác phá hỏng.

Chuyện đẹp nhất ta giấu trong lòng , lại dễ dàng bị người nọ phá hỏng.

Khi điện hạ nghi hoặc trước những hành vi của ta , ta không thể giấu được ác ý sâu tận đáy lòng mình , cố ý nói mấy lời tưởng chừng thật nhưng lại là giả, dối gạt y rằng Thuận đế sẽ đối phó với chúng ta.

Vậy mà, y tin.

Trong xe ngựa tối như mực, y không nhìn thấy khóe miệng ta âm thầm nhếch lên.

Đế vương cao cao tại thượng kia, ngươi hao hết tâm tư làm nhiều việc như vậy, có từng nghĩ tới, cảm tình của ngươi , y hoàn toàn không hiểu?

Trong cảm nhận của y , ngươi vẫn như trước là một đế vương vô tình lãnh mạc, tất cả thân cận và yêu chiều kia, đều là mang theo dụng ý.

Thuận đế sau khi phái ra đội nhân mã thứ hai đều bị ta tiêu diệt, ta đã cho rằng chúng ta tạm thời thoát khỏi truy bắt của hắn, thế nhưng không nghĩ rằng thật ra ta đã đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp Thuận đế.

Hắn không phái hàng loạt nhân mã tới không phải vì mất đi tung tích chúng ta, mà là trong hoàng cung thái tử giả bị ám sát, hắn sợ điện hạ hồi cung sẽ gặp nguy hiểm, muốn loại bỏ đám người đang rục rịch kia , cho nên mới để chúng ta tự do ở bên ngoài thời gian dài như vậy.

Khi biết tin tức này, hắn đã xử lý tốt hết thảy mọi việc trong cung, tự mình mang theo nhân mã truy sát tới.

Biện Kinh bị quân đội bao vây chặt chẽ, lúc này đây, ta có chắp cánh cũng khó thoát.

Ta không sợ chết, ta chỉ không muốn để điện hạ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

Ta cũng không muốn buông tay, bảo hộ bảo bối nhiều năm như vậy, cứ như vậy để cho một người từng muốn hủy đi người ấy cướp đi, thật sự trong tâm không hề cam lòng. Vì vậy cho dù biết khó mà thành công , ta vẫn mướn thuyền , để cho tên họ Mục kia đem y đi.

Ngạo mạn từ từ đi tới nơi đèn đuốc sáng trưng, càng tới gần, trong lòng lại càng phẫn hận cùng không cam lòng.

Ta nhớ tới rất nhiều chuyện , rất nhiều chuyện trước kia khiến ta đau lòng cùng khó chịu.

Nhớ tới bộ dạng bi thương của điện hạ, bộ dạng khổ sở, bộ dạng bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng , hay khi đứng ở trong đám đông náo nhiệt, che giấu không được bóng dáng cô đơn.

Người ấy chịu biết bao nhiêu ủy khuất, đế vương cao cao tại thượng kia có biết hay không?

Nhất định không biết, bởi vì điện hạ tới bây giờ cũng sẽ không nói ra .

Y không oán giận, cũng không khóc lóc, khi bị thương liền một mình trốn đi, yên lặng liếm láp miệng vết thương.

Nhưng mà, ta không muốn bi thương của y âm thầm mục nát trong bóng đêm, ta muốn nói ra, muốn để cho người kia chân chân thật thật cảm nhận những được những tổn thương mà hắn mang lại cho người ấy.

Thuận đế đứng ở phía trước, ánh mắt hắn nhìn ta tựa như đang nhìn một con côn trùng.

Ta nhịn không được bật cười, chất vấn hắn: “Ngươi cảm thấy rằng cuối cùng bản thân có tư cách dẫn y đi sao?”

Người nọ liếc mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng. Ta khinh thường hừ một tiếng, trào phúng nói: “Ngươi cho là bản thân có thể cho người ấy hạnh phúc? Nhưng ngươi chớ quên, nỗi đau của người ấy, đều là do một tay ngươi tạo thành! ”

Ánh mắt Thuận đế chợt lóe sáng, ta thấy được sự dao động của hắn, trong lòng dâng lên khoái cảm ác ý.

“Y vì sao phải đứng trong hoàng cung lạnh như băng kia?” Ta hỏi, “Ngươi có biết cuộc sống của y trong đó như thế nào?”

“Từ nhỏ đến lớn, có người nào từng thực sự quan tâm y ? Có bao nhiêu thứ, ngươi không phân biệt đúng sai liền phạt y ? Có bao nhiêu lần , người bắt y quỳ cả một buổi trong đêm tuyết giá lạnh ?”

Oán khí chôn tận đấy lòng cuối cùng có thể bùng nổ, nhìn ánh mắt người nọ hiện lên sự đau lòng cùng hối hận, ta càng nói càng thoải mái.

“Ngưới có nhớ rõ khi y sáu tuổi đánh nhau với Phủ Tử Dục không? Ngươi cứ như thế phạt y quỳ ba ngày ở từ đường, sau lại giam lỏng một tháng? Nhất định không nhớ rõ nhỉ?” Ta cong lên khóe miệng, “Ngươi có biết vì sao y luôn luôn vâng lời lại chủ động đánh người không? Bởi vì Phủ Tử Dục cố ý làm hỏng bùa hộ mệnh làm bằng ngọc bội Chu hoàng hậu tặng , vì mặt ngọc bội kia, hoàng hậu trắng đêm cầu phúc ba tháng.”

Người nọ nhăn mày, tựa hồ đang nhớ tới sự kiện kia, khóe môi của ta càng nâng cao.

“Hoàng hậu cầu phúc ba tháng, y âm thầm canh bên ngoài ba tháng. Ngươi có biết một đứa nhỏ sáu tuổi chịu đựng gió lạnh nghe người thân của mình trắng đêm vì một đứa nhỏ khác cầu phúc, trong lòng cảm thấy thế nào không? Ngươi có biết cảm giác cái mà mình cầu cũng không được, bị người khác coi như vật bỏ đi rồi vất bỏ sẽ như thế nào không? Ngươi chỉ biết không thèm hỏi nguyên nhân liền phạt y mà thôi!”

Ta càng nói càng kích động, càng nói càng phẫn nộ.

“Các ngươi cái gì cũng không biết! Phủ Tử Dục kia mỗi lần gặp người ấy thì đều muốn nghe mấy lời “Phù hộ Phủ Tử Dục thân thể khỏe mạnh, bình an”, hắn ta nghe xong cảm thấy vui vẻ, nào có biết điện hạ vì những lời ấy, khổ sở bao lâu không!?”

“Các ngươi chỉ nghĩ người ấy là đứa ngốc, người ấy bình thường, vô năng, người ấy xứng đáng bị cười nhạo khinh thường, nhưng các ngươi có biết không? Lần Phủ Tử Dục đánh bại Kim Dương, diệu kế hắn kia đều là do điện hạ nghĩ mấy ngày mới ra được, sau đó vụng trộm dạy cho quân sư Tô Ẩm!”

“Người ấy âm thầm giúp đỡ Phủ Tử Dục diệt trừ mọi ám sát và hãm hại, người ấy âm thầm từ trong tay thích khách cứu mạng Lưu Quân, lại xin Nhất Tuần sư phụ mang Lưu Quân rời khỏi chốn hoàng cung ăn thịt người, nhưng các ngươi báo đáp y thế nào!? ”

Ta trừng mắt, không để nước mắt rơi xuống.

“Phủ Tử Dục chỉ biết đòi hỏi càng ngày càng nhiều, Lưu Quân không lĩnh tình, miệng không ngậm, cũng không biết lời của mình đả thương người bao nhiêu, hoàng tử khác thì nhìn ngươi gây khó xử cho y mà làm vui, ngươi lúc đó ở đâu? Ngươi cho tới bây giờ không để ý bản thân khiến người ấy tổn thương bao nhiêu, muốn vứt bỏ liền vứt bỏ, muốn sủng nịnh liền sủng nịnh, ngươi nghĩ y là cái gì? Có thể mặc ngươi gọi tới liền tới sao?”

Chuyện cũ từng cảnh từng cảnh trôi qua trong đầu, ta còn muốn nói rất nhiều chuyện về người ấy, còn có rất nhiều nỗi đau muốn thay y nói hết ra , nhưng yết hầu lại nghẹn ngào, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn, ta không biết phải biểu đạt như thế nào mới có thể làm cho hắn hiểu được, ánh mắt nụ cười của điện hạ, đến tột cùng đã che dấu nỗi đau như thế nào.

“. . . Ngươi có biết y âm thầm trốn đi liếm láp thương tích thế nào không? Ngươi có thấy qua bộ dạng giật mình thoát ra khỏi cơn ác mộng của y ra sao? Ngươi có biết không, sau khi hoàng hậu qua đời, cho dù cả người nóng bừng, y vẫn kéo lê thân thể đau nhức nghiêng ngả bước tới hoàng lăng, chỉ vì muốn tự mình tưới nước cho những hạt hướng dương đã gieo xuống vì hoàng hậu. . . Ngươi có từng thấy qua. . . Lúc y không ngủ được, cả đêm một mình trên hàng lang dài chậm rãi quanh quẩn một chỗ, người ấy nghe tiếng bước chân hư rỗng của chính mình, trong nháy mắt lộ ra thần sắc cô đơn. . .”

Còn có rất nhiều, rất nhiều đau thương không nói thành lời.

Bầu trời tối đen như mực, một ánh sáng nhỏ cũng không có, gió đêm lạnh thấu xương, ta nghĩ người ngủ say kia chắc đã rời giường rồi, nhịn không được khẽ cúi đầu cười.

Không có hỏi qua cảm nhận của ngươi đã nói hết như vậy, có trách ta không?

Nhưng mà ta không có cách nào ôm những lời kia theo xuống mộ.

Ta không thể làm giống ngươi, đối với cái gì cũng không để ý.

Không phát tiết được, ta sẽ rất khó chịu.

Khe khẽ thở dài, ta thu lại nụ cười, ngẩng đầu trầm mặc nhìn người đối diện, chậm rãi rút kiếm ra. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.