Thu Phong Triền

Chương 1: Đôi mắt




Khi chỉ còn một mình trong phòng, Jocelyn cởi phăng áo choàng bên ngoài ra, vò nó lại và ném ngay dưới chân mình. Nàng đang dợm dẫm lên nó để xả giận, cái thứ đáng ghét, dã man ...

“Và lúc quái nào thì cô mới đóng cái cửa ... chết tiệt này?”

“Cánh cửa chết tiệt” đó đang mở ra để Colt quát nàng. Jocelyn không trả lời. Nàng há hốc mồm thấy anh lại thình lình xuất hiện và dường như quên mất khái niệm thở và nói ngay giây phút ánh mắt nàng chạm vào anh.

Hình như Colt cũng gặp phải vấn đề giống vậy, vì anh chỉ đủ hơi thốt ra từ cuối cùng và không nhúc nhích thêm tí nào. Anh đứng đó, một tay xiết chặt nắm cửa, tay kia ấn vào bức tường bên ngoài, hơi rướn người vào phòng, chỉ vừa đủ để nhìn thấy nàng. Và anh không hề di chuyển khỏi vị trí đó, ít nhất là thân hình anh. Ánh mắt anh di chuyển chậm rãi khắp từng phân người nàng, từ mái tóc rực lửa đang rối tung, đến ngón chân trần lộ ra ngoài dưới cái váy sa-tanh xanh ngọc mờ ảo lung linh đó, và phía sau đó là ... ôi lạy Chúa lòng lành! Hình ảnh nàng đứng đó tác động tới anh mạnh đến nỗi có thể đốt cháy anh thành tro.

“Tôi đã tự hỏi ... bình thường ... cô sẽ mặc gì khi đi ngủ.”

Jocelyn cũng không biết phải trả lời thế nào nếu nàng có thể. Nàng chỉ bắt đầu thở lại và rất khó khăn. Nói và chuyển động nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng. Không dám nhúc nhích vì nàng sợ đầu gối sẽ khụy xuống. Và đó không phải là nỗi lo sợ duy nhất của nàng. Đôi mắt anh lúc thường vẫn mờ đục, giờ đây lại sáng rực như muốn thiêu đốt nàng, đe dọa nàng và làm nàng sợ. Nàng không ngăn được cảm giác đó khi nhớ lại anh chưa lần nào nhẹ nhàng với nàng, và bây giờ thì càng không.

Không hề rời mắt khỏi nàng, Colt bước thêm vào phòng, vừa đủ để đóng cửa lại. Dưới nắm cửa và lỗ khóa và anh cài nó lại, ánh mắt vẫn ghim chặt vào nàng.

Nếu nàng còn chưa biết là thời gian chờ đợi của mình đã hết vì nó càng khẳng định lại. Nhưng nàng biết chứ. Anh sắp cùng nàng. Nàng chẳng thể từ chối anh dù nàng có muốn đi chăng nữa. Và nàng không từ chối. Nàng muốn anh dù là sợ hãi, dù biết rằng mình sẽ trải qua cơn đam mê hoang dã hơn là cuộc mây mưa êm ái. Nàng cũng không biết tại sao ý nghĩ đó lại không làm nàng chạy trốn qua cửa sổ một lần nữa. Nàng chỉ biết rằng anh phải là người đầu tiên, rằng nàng không thể hình dung ra ai chạm vào nàng như cách nàng sẽ để anh làm.

Sự say mê mới nhen nhóm và sự bối rối, không rõ rệt như nỗi sợ trong lòng nàng, Colt có thể cảm nhận được điều đó qua sự cứng nhắc của thân thể nàng hoặc trong đôi mắt mở to ấy. Một cách bản năng, chúng chỉ càng làm anh bốc cháy. Nhưng anh biết là nàng không chủ động cho cuộc gặp gỡ này, rằng nếu sau này anh có bị hành hình vì điều này thì anh không thể đổ tội cho ai ngoài sự yếu đuối trong lòng. Anh sẽ thật sự là đồ khốn nạn nếu anh vẫn dùng mấy cái mẹo đã từng sử dụng đó để làm nàng sợ hãi. Thua cuộc rồi, anh không còn cần chúng nữa. Nhưng anh cần sự công bằng, nhất là khi nàng không thể tự ngăn anh được nếu không cầu cứu sự giúp đỡ. Vậy nên dù cho rất cương quyết, anh buộc mình phải cho nàng một cơ hội để tránh cái điều mà anh không còn có thể kiềm chế được mình.

“Hét lên, nữ Công tước, khi mà cô còn có cơ hội.”

Jocelyn ước chi anh đừng nói vậy. Nó nghe có vẻ như báo điềm chẳng lành, như thể nàng sẽ không sống sót sau đó, hoặc những gì sắp xảy ra tất cả đều là sai lầm.

“T ... tại sao?”

Giọng nàng như nam châm hút anh qua căn phòng dù anh trả lời một cách trắng trợn thô lỗ, “Vì tôi sẽ đặt cô lên giường và lấp đầy cô bởi da thịt mình.”

Chúa ơi, nàng mong thế. Chỉ lời nói cũng đủ làm máu nàng chảy rần rật trong huyết quản và tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực. Chẳng có gì phải hét lên cả. Rên lên thì được. Nàng đã cảm thấy sự cấp thiết phải rên lên và phải tỉnh táo kiềm lại, không muốn bất cứ âm thanh nào phát ra khiến anh có thể hiểu lầm trước khi anh chạm vào nàng.

Khi anh bước tới, cơ hội cũng vuột đi. Tay anh lập tức lùa vào tóc nàng, siết chặt lấy đầu nàng và ngửa nàng ra sau, đủ để môi anh không chệch mục tiêu khi anh cúi xuống phủ nó lên môi nàng. Như nàng đã lường trước, đó là một nụ hôn dữ dội với những cảm xúc đã bị kìm nén quá lâu, nóng bỏng, đau đớn và đầy phẫn nộ.

Nhưng Jocelyn hiểu những cảm xúc bên trong, hay cho rằng là nàng hiểu. Nếu Vanessa đúng, Colt giờ đây có lẽ đang giận dữ với nàng vì đã bẻ gãy sự kiềm chế của anh, nhưng lại càng giận mình hơn vì đang để nó xảy ra. Nàng phải thuần hóa nó trước khi quá trễ.

Nàng đẩy ngực anh một cách tuyệt vọng cho đến khi anh ngẩng đầu lên. Anh còn thả một tay ra để nàng có thể tạo ra khoảng trống giữa họ. Tay kia vẫn ở đó, trong tóc nàng. Trong chừng mực nàng không cố lùi xa khỏi anh thì nó không hề đau đớn. Nhưng nàng biết anh sẽ kéo nàng lại bất cứ lúc nào, rằng anh chỉ cho phép cả hai có giây phút để lấy lại hơi thở.

Nàng đang thở hổn hển, và thay vì bình tĩnh lại, nó càng gấp gáp hơn khi nàng thấy mắt anh vuốt ve khắp người nàng. Khi nàng định lên tiếng, cơ bụng nàng căng ra, anh biết dù không hề ngước lên nhìn, và ngăn nàng lại bằng cái lắc đầu.

“Không phải bây giờ, nữ Công tước.” Giọng anh run lên. “Cô vẫn còn cơ hội.”

Nàng nuốt khan, và đó chỉ vì anh vẫn không nhìn vào mắt nàng, “Thế gọi em là Jocelyn đi.”

Khoảnh khắc đó Colt biết nàng sẵn lòng. Anh ngước mắt lên nhìn nàng để khẳng định lại, và nó ở đó, không phải sợ hãi, không phải kinh hoàng, cũng không phải ghê tởm, nhưng có chút do dự và trong mắt nàng là ... sự đam mê. Nhận thức đó tác động lên anh như dầu đổ vào lửa. Anh rên lên và chạm vào nàng lần nữa, và tay anh run rẩy khi vuốt nhẹ má nàng, trượt xuống cổ nàng, rồi dừng nơi ngực nàng, nơi anh có thể cảm nhận được nhịp đập hoang dại của trái tim nàng.

Jocelyn thở ra một hơi, chắc chắn rằng bây giờ không còn gì phải sợ. Nàng dâng hiến môi mình và anh hôn nó một cách đằm thắm, đủ mạnh để nàng thêm ham muốn nhưng không khiến nàng sợ hãi. Và khi nàng rướn người lên cố vòng tay ôm lấy cổ anh, nàng nhận ra rằng sự bạo liệt đã không còn, cũng như sự kiên nhẫn của anh.

Colt muốn tất cả mọi thứ cùng một lúc, vuốt ve nàng, ngắm nhìn nàng, nhấm nháp nàng. Anh cũng đã muốn ở bên trong nàng. Cùng lúc đó anh lại không muốn bỏ rơi miệng nàng. Thế nên không hề gián đoạn nụ hôn đã trở thành sự khám phá của mùi vị và xúc giác, anh móc tay vào dây chiếc váy ngủ trên vai nàng. Nó trượt xuống eo khi anh vuốt xuống cánh tay nàng. Chỉ lúc đó anh mới bị cám dỗ phải cúi xuống và nó càng khiến anh mất kiên nhẫn hơn. Ngực nàng nhỏ nhưng đẹp, núm vú đã cương cứng dù anh chưa hề chạm vào.

Anh quá bất ngờ nên khi ngước lên nhìn nàng, anh như choáng váng thêm lần nữa. Sự do dự đã biến mất. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh, và sự ham muốn hừng hực trong ánh nhìn.

“Em muốn anh.” Anh kinh ngạc thốt, không biết là mình đã nói to lên cho đến khi nghe tiếng nàng thầm thì “Vâng” và cảm thấy tay nàng trên ngực anh, rờ rẫm cởi nút áo, hoặc là đang cố.

Tay anh trượt xuống để hoàn thành nốt cái việc mà anh đang làm dở, chỉ là không may mắn hơn Jocelyn khi nàng cố cởi áo quần anh. Cái váy vướng ở hông và nàng quá háo hức chạm tay vào da thịt anh hơn là giúp anh.

“Có mấy cái dây buộc ở sau lưng,” nàng gợi ý.

“Em có phiền không?”

“Không.”

Mấy dây buộc đứt tung khi anh giật mạnh và chiếc váy rơi xuống chân nàng. Anh để nàng ra xa một chút để có thể nhìn nàng trong khi cởi hết quần áo mình, sự hửng khởi khiến anh hoàn thành công đoạn này nhanh một cách kỳ lạ.

Nàng cũng muốn ngắm anh, và không bỏ lỡ bất cứ phân nào trên người anh mà nàng từng mơ ước đến. Nhưng khoảng không nhỏ hẹp giữa họ khiến nàng chợt xấu hổ, và cảm nhận sâu sắc sự thiếu kinh nghiệm của mình. Nàng không biết mình nên làm gì lúc này. Nhìn anh thế này có khiếm nhã quá hay không? Nàng có nên cởi áo quần cho anh không? Hay nàng có nên đi thẳng đến giường và chờ anh ở đó? Thật xấu hổ nếu anh phải nói cho nàng biết nên làm gì.

Lưỡng lự, Jocelyn quay người về phía giường, nhưng giọng nói khàn khàn của anh cản nàng lại. “Anh muốn tự mình đặt em lên giường. Ý anh là anh sẽ.”

Nó khiến nàng nhớ lại câu nói của anh, rằng anh sẽ lấp đầy nàng bởi da thịt anh, và chỉ nhớ lại những lời đó cũng khiến nàng mềm nhũn người. Nàng háo hức với cái mong ước đầu tiên của mình, thỏa mãn trí tò mò về cơ thể anh, và nhất là cái bộ phận đàn ông bí ẩn mà nàng chưa bao giờ thấy đó.

Vanessa đã cố giải thích nhiều lần với nàng, kể cả vẽ nó ra và trông rất buồn cười, nhưng không thể so sánh với vật thật được. Thế này sao? Chỉ nghĩ đến nó cũng khiến đầu óc nàng quay cuồng, và trước khi làm bất cứ việc gì ngu ngốc như ào vào lòng anh, nàng ép suy nghĩ sang hướng khác.

Nàng đã không để ý xem anh mặc gì tối nay nhưng bây giờ thì có khi từng món đồ rơi xuống đất. Áo sơ mi và quần dài màu tối, thật ra thì với cái dây đeo súng với cái khăn quàng cổ mà anh cắt đi thay vì cởi ra, anh trông giống bất cứ người da trắng nào. Chỉ thiếu đôi bốt với đinh thúc ngựa, và tối nay là chiếc mũ. Nhưng rồi nàng thấy hai cái bím nhỏ phía trước. Chúng hợp với mái tóc đen để thả của anh đến nỗi không dễ gì nhận ra trong ánh sáng lờ mờ này.

Cậu em trai Billy đã nói cho nàng biết về điều này, rằng anh ăn mặc như vậy để không ai lầm anh là ai nữa. Billy không nói rõ nguyên nhân, nhưng nàng có cảm giác rằng nó liên quan đến nỗi chua xót trong anh khi nàng gặp anh lần đầu, hơn là niềm kiêu hãnh về dòng giống. Thật bất ngờ ngay cả với nàng, rằng nàng ước chi mình biết được lý do, rằng nàng có mong muốn dữ dội là anh sẽ bỏ hết nỗi cay đắng đó đi, rằng nàng muốn thấy anh hạnh phúc.

Thêm một sự bất ngờ nữa đến với nàng khi thấy mình bị xao lãng đến nỗi bỏ qua cơ hội thấy thân hình tuyệt vời của anh. Cảm giác bị nhấc lên đưa nàng trở lại với thực tại và nàng bất giác kêu lên, “Đợi đã!”

“Gì thế?” anh càu nhàu.

Ngốc nghếch! Mày không thể bảo với anh ấy rằng mày muốn thấy ... “Không gì cả.”

“Tốt, vì anh không đợi được nữa.”

Anh không hề ngừng lại khi bế nàng thẳng đến giường, đặt nàng xuống và ngay lập tức phủ lấy người nàng. Trước khi nàng có cơ hội làm quen với cảm giác lạ lẫm của sức nặng, chân nàng đã bị ẩy nhẹ ra bởi đầu gối anh. Nhưng nàng càng sốc hơn khi nhận ra anh thực sự sẽ không trì hoãn thêm giây phút nào nữa. Nàng không thể thấy nó nhưng có thể cảm nhận được, cái phần da thịt mà anh muốn lấp đầy trong nàng, và nó sắp sửa xảy ra.

Nàng cố ôm lấy anh, cố khích lệ bản thân mình, nhưng anh nắm lấy tay nàng, càng khiến nàng hoang mang hơn, cho đến khi anh hôn nàng, sâu lắng để nàng cảm nhận được sự thôi thúc của anh, làm nàng ham muốn nó.

Và rồi anh nhìn nàng với sự cháy bỏng dữ dội làm nàng không nhận ra anh đang ướm thử sự xâm nhập đầu tiên. Khi anh rút ra nàng cảm nhận được, và cái đâm thứ hai chỉ nhích được vài phân.

“Chúa ơi, em chặt quá.” Anh rên lên như thể đang đau đớn. “Anh nghĩ mình có thể ở cả ngày trong em, nhưng giờ anh muốn em nhiều quá. Mở ra cho anh, nữ Công tước, không anh nổ tung mất.”

Anh nói và môi chỉ chạm nhẹ nàng, và dù anh không gọi nàng bằng tên, anh khiến cái tước vị của nàng nghe mới âu yếm làm sao. Nhưng tiếng rên khao khát của anh lúc nàng làm như anh bảo khiến nàng hét lên. Anh đã trượt vào xa hơn, nhưng vẫn chưa đủ. Nàng có thể cảm nhận được sự cố gắng của anh để làm cho cơ thể nàng chấp nhận anh hơn là thúc mạnh vào nàng. Cả thân người trên của anh căng cứng nhưng ánh mắt anh vẫn tiếp tục thôi miên nàng.

“Nó sẽ đau đớn đó, em có chịu được không?”

Jocelyn nuốt khan, nhưng gật đầu. Nàng được thưởng một nụ cười đầy vẻ nam tính thỏa mãn.

“Anh cũng nghĩ là em làm được,” anh nói thêm bằng giọng căng thẳng. “Ba năm rồi phải không?”

Nàng biết anh đang hỏi cái gì. Những người đàn ông đã bị nàng từ chối trước kia thường ám chỉ rằng, một góa phụ như nàng chắc phải thèm khát tình dục. Colt sẽ có câu trả lời sớm thôi.

“Đó không phải là việc của anh, đúng không?” Lần này anh không cho nàng cơ hội trả lời. “Không sao. Anh cũng không muốn biết.”

Nàng không để ý đến nỗi chua cay trong giọng nói anh, cũng không biết rằng ý nghĩ nàng cùng với người đàn ông khác đã cắt đứt mọi kiềm chế của anh. Nhắm mặt lại, anh đâm sâu vào và nghe tiếng kêu thét của nàng, cảm nhận được cái màn đã bị xé rách và chết cứng người.

Jocelyn cũng căng người lên, chờ đợi câu hỏi không thể né tránh. Nó không đến. Sau một khoảnh khắc dài khắc khoải, anh lại hôn nàng, lưỡi lướt trên môi nàng, dụ nàng hé ra cho anh, và trượt vào bên trong nàng, khiến nàng cuồng dại với cảm giác hoang dã đang chạy dọc trong người, với mùi vị của anh. Và tay anh ve vuốt nàng, rất dịu dàng đến nỗi nàng muốn bật khóc.

Từ má nàng đến cổ đến ngực, anh rất nhẹ nhàng, gần như là quá nhẹ nhàng, cho đến khi miệng anh trượt theo, và nàng tắm trong hơi nóng, và sự cà xát của lưỡi anh trên vùng ngực nhạy cảm. Nàng rên lên vì sung sướng. Anh mút và nàng nghĩ mình chết mất.

Nước mắt trào mi khi nàng giữ đầu anh trên ngực. Nàng thấy mình được yêu thương, nâng niu, và đầy sức quyến rũ. Nàng cảm thấy xinh đẹp trong mắt anh, cái mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được trước đây. Và trong lúc anh nhấm nháp cơ thể nàng với sự âu yếm hiếm thấy, nàng cảm nhận được hơi nóng của anh sâu trong mình, giờ thì kiên nhẫn hơn nhưng vẫn rộn ràng bởi ham muốn mà nàng mong muốn được thỏa mãn.

Không còn sự đau đớn khi anh bắt đầu di chuyển trong nàng sau đó rất lâu. Và anh đã dìu nàng từng bước lên đến đỉnh đam mê, ngập chìm trong cơn lũ cảm xúc dào dạt. Qua màn sương hoan lạc đó, nàng nghe thấy anh đạt đến đỉnh của mình, và nàng chìm vào giấc ngủ trước khi có thể cảm nhận được cơn rùng mình cuối cùng của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.