Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 17: Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần (4)




“Hôm nay anh phải tăng ca hả? Vậy em giúp anh mang bữa tối đến có được hay không?” Giọng mềm mại của cô gái hỏi.

“Sợ em quá mệt mỏi? Không sao mà! Có thể cùng anh ăn cơm làm sao có thể mệt chứ?” Lại thêm một câu hờn dỗi.

“Cái gì? Anh muốn đi làm việc, vậy... Chúng ta buổi tối nói chuyện.” Giọng điệu rõ ràng đã xuống rất nhiều, nhưng là dường như người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói đùa gì đó làm cô lại nở nụ cười, “Được rồi! Em biết mà, em sẽ chú ý cẩn thận, đừng quá lo lắng! Bye!”

Cúp điện thoại, người nào đó vẫn còn lưu luyến không rời nhìn điện thoại cười ngây ngô, như là đắm chìm trong cuộc điện thoại vừa rồi mà vẫn chưa hồi được hồn.

Đây thật sự là thư ký Nguyên vẫn luôn bình tĩnh của anh ta sao? Củng Trường Thanh vẻ mặt không thể tin nhìn người phụ nữ ngồi ở vị trí thư ký vẻ mặt cười ngọt ngào.

Suy nghĩ đến đoạn nói chuyện ngọt ngào vừa rồi, anh ta thiếu chút nữa cho rằng nơi này là rạp chiếu phim lúc tám giờ, khiến anh ta không nhịn được cả người run rẩy tiếp theo nổi đầy da gà.

Ho nhẹ hai tiếng, Củng Trường Thanh muốn đánh thức thư ký rõ ràng đã lún sâu vào trong bũng bùn tình yêu của mình.

“A? Ông chủ à! Có chuyện gì sao?” Hơi thu liễm chút tươi cười, Nguyên Tiểu Thu bày ra tư thái chuyên nghiệp.

“Tài liệu ghi lại hội nghi ngày hôm qua...”

“Đã sửa sang xong, cộng thêm tài liệu ghi lại bằng tiếng Anh và tiếng Nhật cũng đều chỉnh sửa tốt, xin hỏi fax qua cùng một lúc sao?” Mở ra tập tài liệu trên bàn, nhanh chóng rút ra tài liệu theo lời anh ta, động tác của cô lưu loát liền mạch khiến anh ta không có biện pháp phản ứng.

Tất cả đều đã chuẩn bị tốt rồi sao? Trong ấn tượng của anh ta, tài liệu ghi lại hội nghị họp qua webcame của công ty trước đây ít nhất cũng gần năm mươi trang một phần, chi chít danh từ riêng còn thêm ba thứ tiếng Trung Anh Nhật trộn lẫn, cho dù là nhân viên chuyên nghiệp tới chỉnh sửa, cũng phải mất thời gian từ hai đến ba ngày.

Mà ngày hôm qua bởi vì nhân viên chuyên môn phụ trách ghi lại hội nghị xảy ra tai nạn xe cộ, nhất thời không thể tới, anh ta mới thử tìm thư ký Nguyên thay mặt ghi lại, nhưng dù sao cô cũng chưa từng phụ trách qua công việc về phương diện này, anh ta mới muốn thử hỏi xem cô có cần thêm hỗ trợ hay không, không nghĩ tới cô đã xử lý xong tất cả mọi chuyện luôn rồi!

“Từ từ, tôi trước xem một chút.” Củng Trường Thanh nhận lấy tài liệu đã chỉnh sửa xong nhanh chóng xem, càng xem lại càng cảm thấy hưng phấn.

Chẳng những tài liệu được sắp xếp ngay ngắn trật tự, thậm chí còn có dấu hiệu ghi lại trọng điểm, làm cho người vừa đọc là hiểu ngay, năng lực sâu không lường được như vậy, khiến cho anh ta càng ngày càng cảm thấy cô chỉ làm một thư ký thật sự là quá đại tài tiểu dụng.

Nhân tài như vậy nếu như vẫn luôn ở lại công ty...

“Thư ký Nguyên, có cân nhắc thăng chức làm trợ lí cho tôi hoặc thăng chức làm quản lý hay không, tiền lương không chỉ gấp hai gấp ba lần bây giờ, phúc lợi cũng sẽ tốt hơn, muốn cẩn thận suy xét một chút hay không?” Anh ta thật sự hỏi.

Trước đây không phải là chưa từng nghĩ qua chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thật sự nói ra.

Nguyên Tiểu Thu đối với đề nghị của Củng Trưởng Thanh nghĩ cũng không thèm nghĩ đã trực tiếp cự tuyệt.

“Ông chủ, chuyện này xuất hiện trước khi tôi có bạn trai, tôi sẽ cực kỳ sảng khoái đáp ứng anh, nhưng bây giờ đối với tôi mà nói tiền tài tuy đáng quý, nhưng tình yêu còn có giá cao hơn! Cho nên tôi chỉ có thể cự tuyệt thôi!”

Bạn trai? “Là người vừa mới nói chuyện qua điện thoại với cô?”

“Ai ôi ~ ông chủ nghe được à!” Nguyên Tiểu Thu cười đến vẻ mặt ngọt ngào.

“Cùng bạn trai dạo này tình cảm không tệ?” Củng Trường Thanh không để ý lắm hỏi.

“Dạo này cũng không tệ lắm.” Cô không thể che hết vui sướng, khóe mắt cũng mang theo ý cười.

Từ sau cái đêm kia, ngan ngốc dưới sự kiên trì dày bảo của cô, bắt đầu hiểu được cái gì gọi là , tuy rằng điều này khiến một tháng gần đây tiền điện thoại của cô tăng mạnh, nhưng có thể đổi được bạn trai thông suốt, cô cảm thấy tiền này tiêu thật sự rất đáng.

“Cái gì? Hóa ra cô vẫn còn cùng quản đốc kia ở cùng một chỗ?”

Nguyên Tiểu Thu vừa nghe thấy lời nói vô cùng không dễ nghe này, trước ở lòng mặc niệm “giết người là có tội, giết người là có tội...” mười lần. Mới lần nữa treo lên khuôn mặt cười, giả cười nhìn về phía nhân vật chướng mắt vừa mới đẩy cửa văn phòng đi vào.

“Chủ nhiệm Củng, tôi thích ở với ai thì ở với người đó, điều này không chạm đến quy định của công ty chứ?” Con heo chết tiệt, xem trên phần mi là em trai ông chủ, em chồng của bạn ta mới có thể dễ dàng tha thứ cho mi, bằng không mi đã sớm bị ta đá đến quỳ rạp xuống đấp ăn cứt rồi. [nguyên văn tác giả, k phải em thêm. ]

“Thì Thanh, ít nói đi, thư ký Nguyên có vòng quan hệ của chính mình.” Củng Trường Thanh nhìn ra thư ký của mình trợn mắt dựng lông mao, vội vàng lên tiếng cảnh cáo.

“Anh, em cũng không nói sai, không phải anh cũng thường nói thư ký Nguyên là người tài, nếu như có thể luôn ở lại công ty thì tốt rồi, nhưng là nếu cô ấy cùng quản đốc kia ở cùng một chỗ, cái tâm nguyện này của anh sẽ rất khó hoàn thành sao!” Củng Thì Thanh rắm thối chỉ cô, “Huống hồ chị dầu cũng cổ vũ em theo đuổi thư ký Nguyên đó!”

Nghe vậy, Nguyên Tiểu Thu nheo mắt lại, sau đó bình tĩnh nhìn Củng Trường Thanh hỏi, “Ông chủ, hi vọng lời nói của tên ngu ngốc kia, và đoạn sau không phải sự thật?” Nếu là thật, cô sẽ đại nghĩa diệt thân trước rồi sau đó cùng người phụ nữ ngu ngốc kia tuyệt giao!

Cô biết có lẽ ông chủ có suy nghĩ này, bời vì sau lần nói chuyện lần trước, trong lòng cô đại khái cũng có để, nhưng cô không nghĩ rằng, thậm chí ngay cả người phụ nữ ngu ngốc kia cũng có loại suy nghĩ ngu ngốc này?

Đôi vợ chồng này xảy ra chuyện gì? Chính mình sau khi kết hôn bị rảnh đến khùng, liền định thay cô đánh loạn uyên ương?

Là thấy cuộc sống của cô quá dễ chịu có phải hay không? Vậy mà lại cổ vũ tên đầu heo nói chuyện không dùng đến não, vô cùng ngu ngốc này theo đuổi cô?

Lần đầu tiên Củng Trường Thanh ở trước mặt thư ký xấu hổ như vậy, bởi vì cho dù muốn phủ nhận nhưng tất cả đều là sự thật.

Anh ta ho nhẹ vài tiếng, “Tiểu Thu, thật ra... Không nghiêm trọng như vậy đâu, chỉ cần là người giỏi, công ty đều muốn giữ lại, cùng Đóa Đóa không có liên quan –‘’’ còn chưa nói xong đã bị Nguyên Tiểu Thu mạnh mẽ cắt đứt.

“Cho nên vừa rồi anh ta nói tất cả đều là sự thật sao?” Giỏi lắm! Hóa ra chỉ có một mình cô không biết vợ chồng ông chủ còn chưa buông tha cho loại chủ ý ngu ngốc này.

“Đương nhiên là thật.” Củng Thì Thanh vội vàng cướp lời, sau đó cười nói với cô, “cho nên có muốn cân nhắc quăng tên bạn trai kia, sau đó theo tôi cùng một chỗ không?”

“Quăng anh ấy?” Nguyên Tiểu Thu giận quá hóa cười, Củng Trường Thanh cũng nhìn ra không thích hợp, chỉ có em trai anh ta vẫn còn ngây ngốc đợi, “Muốn tôi quăng bạn trai bây giờ để ở chung một chỗ với anh?”

Củng Thì Thanh gật đầu như giã tỏi.

“Bây giờ tôi có thể nói đáp án cho anh biết.” Nụ cười kéo đến mức to nhất, Nguyên Tiểu Thu cầm túi xách của chính mình mạnh mẽ đập vào người anh ta, “đợi đến kiếp sau đi!” Không! Phải nói là vĩnh viễn cũng không có khả năng.

Thu lại túi xách đánh người, cô một bụng lửa giận đi tới ngưỡng cửa, khi đi qua trước mặt Củng Trường Thanh, trưng ra nụ cười khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông chủ, ‘tâm lý’ tôi không thoải mái, xin nghỉ bệnh, ‘tạm thời’ không quay lại đi làm.”

Nguyên Tiểu Thu phẫn hận nện bước đi trên đường cái, sau cùng cô vẫn dưới sự vô ý thức, đi tới công trường bây giờ của Sài Ngạn Quân.

Nhóm công nhân rơi mồ hôi di chuyển nguyên vật liệu tới tới lui lui, vất vả bước từng bước, di chuyển trong không gian tràn đầy bụi rác, đây là thế giới Nguyên Tiểu Thu chưa từng tiếp xúc qua.

Hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu như vậy, xem ra đúng là mệt muốn chết, nhưng chẳng lẽ bởi vì cái dạng này mà bị người kỳ thị sao?

Quản đốc thì sao? Chẳng lẽ cả người anh ta mặc tây trang, sau đó cả ngày hết ăn chơi rồi lại ngồi điều hòa, là có thể coi thường người khác như vậy sao?

Càng nghĩ đến tên đầu heo kia lại càng tức giận, nhịn không được đạp vào cây cột điện cách mình một bước.

“Em đang làm gì vậy?”

“Ai vậy?” Quay đầu thì thấy Sài Ngạn Quân đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.

Không... Không phải đâu! Để anh nhìn thấy bộ dáng thô lỗ lại không có khí chất của cô rồi ư?

Vội vàng kéo váy, chỉnh lại mái tóc bởi vì đi dạo lâu nên có vẻ rối, sau đó miễn cưỡng nặn ra nụ cười như không có việc gì, “Không có gì... Em có làm gì đâu...”

“Nhưng là anh thật giống như nhìn thấy...”

“Không thấy đâu! Không thấy được! Vừa mới anh cái gì cũng chưa nhìn thấy! Đó là bởi vì thời tiết quá nóng nên xuất hiện ảo giác thôi!” Nguyên Tiểu Thu chết cũng phải cứng rắn chối, chính là không muốn để hành động đá cột điện cùng cô nhấc lên một chút quan hệ nào. ☮ peace ☮

“Phải không?” Anh cũng không hỏi tiếp, thấy gương mặt cô lộ ra vẻ mệt mỏi liền quan tâm hỏi: “làm sao có thể đi qua đây? Không phải là còn chưa tan tầm sao?”

“Không có việc gì.” Nghĩ đến đầu heo kia, cô không nhịn được tức giận, bĩu môi trả lời.

“Thật sự không có việc gì?” Sài Ngạn Quân hỏi lại một lần nữa, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.

Làm sao có thể không có việc gì chứ? Vừa rồi anh đi lại trên công trường, thì thấy một bóng dáng rất giống cô đang đứng ngơ ngác ở phía dưới, toàn thân lộ ra vẻ cô đơn.

Anh vốn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm, bời vì bây giờ là thời gian cô đi làm, nhưng là mấy công nhân không ngừng ái muội cười như không cười nhìn về phía anh, làm cho anh đến cuối cùng vẫn là xuống xác nhận bóng lưng kia có phải là cô hay không.

Bỏ qua biểu tình hậm hực vừa rồi của cô không nói, bây giờ thậm chí còn bĩu môi nói không có việc gì, muốn anh tin tưởng kiểu gì?

“Không có việc gì là không có việc gì mà!” Dưới ánh mắt dịu dàng của anh, Nguyên Tiểu Thu lại càng không muốn nói.

Lời nói của tên đầu heo kia anh vốn là không cần biết, huống hồ, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện nhàm chán này một lần nữa.

Sài Ngạn Quân khẽ thở dài ở trong lòng, lấy cá tính quật cường cố chấp của cô, cũng không có khả năng gắng bức cô nói ra.

Không phải bọn họ đã là người yêu rồi ư? Vì sao cô yêu cầu anh đạt tới tiêu chuẩn của cô, nhưng cô lại không nguyện ý cùng anh mở rộng lòng đây?

“Thật sự không có việc gì thì thôi!” Anh mất mác nói, đáy mắt có cô đơn và thất vọng không thể che hết.

Thật ra... Muốn cùng anh thừa nhận chuyện khiến tâm tình cô không tốt, nhưng lời nói vừa đến miệng, cô lại vẫn mạnh mẽ nuốt vào.

“Làm sao vậy?” Cho dù thất vọng cô đơn, nhưng anh vẫn làm hết trách nhiệm của một người bạn trai, dịu dàng hỏi cô.

Nguyên Tiểu Thu cúi mặt xuống, lắc lắc đầu không dám nhìn anh.

“Không muốn nói cũng không sao, nhưng đừng để anh phải lo lắng được không?” Sài Ngạn Quân không biết làm sao nhìn áo mình bị cô túm chặt lấy, chỉ có thể lùi một bước nói.

Không phải là cô không muốn nói, nhưng là những lời này thật sự là vô cùng khiến người ta chán ghét, cô chính là không muốn cho anh biết thôi! Trong lòng Nguyên Tiểu Thu ủy khuất nghĩ.

Nhưng là bộ dáng giống như cực kỳ thất vọng của anh, làm cô cảm thấy chính mình thật sự là một người phụ nữ hư hỏng tội ác tày trời, một chút cũng không có tư cách làm bạn gái thân ái của anh.

Nguyên Tiểu Thu khó có được giở trò tùy hứng, mặc kệ anh nói cái gì, cô nhất định không buông áo anh ra.

Khó có khi bạn gái có biểu hiện trẻ con như vậy, Sài Ngạn Quân không biết làm sao gãi gãi đầu, đứng ngốc tại chỗ không biết nên làm gì mới phải.

Nên làm như thế nào đây? Cho đến bây giờ anh cũng chưa thấy cô như vậy bao giờ, càng không biết nên an ủi cô như thế nào mới tốt.

“Kiss! Kiss!”

“Ai ui! Không cần đẩy! Như vậy là không nhìn được rồi.”

“Ai đó? Không đi làm việc chen đến bên này làm cái gì?”

Thanh âm rủ rỉ rù rì nhỏ vụn không ngừng truyền đến từ phía sau, khiến hai người đang đứng tại chỗ nhất thời xấu hổ không thôi.

Sau cùng vẫn là Sài Ngạn Quân hắng giọng, “Không có việc gì, mọi người trở về làm việc đi.”

“Ai ui, quản đốc, con gái nhà người ta kéo quần áo của cậu, cậu muốn trở về làm việc thế nào đây!” Một người công nhân lâu lăm trêu đùa, cũng đạt được sự đồng ý của những người khác, “Còn không mẫu dẫn con gái nhà người ta đi chơi đi!”

“Tôi...Tôi...Thực xin lỗi! Quấy rầy các anh làm việc.” Vừa nghe thấy lời nói trêu chọc, gương mặt Nguyên Tiểu Thu đỏ bừng, xấu hổ rút tay về.

“Sẽ không, sẽ không quấy rầy đâu!” Mấy người công nhân dùng quốc ngữ không chuẩn cười to, sau đó tiếp tục cổ vũ ông chủ trốn việc, “Mau đi! Con gái nhà người ta đang xấu hổ! Còn không mau dẫn người ta đi ra ngoài một chút!”

Đột nhiên bị ngắt lời, cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn bạn trai vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, không khỏi lui về phía sau vài bước, hai tay xua xua, “Không cần đâu! Thật sự không cần, các anh đang bận, tôi... Tôi đi trước.”

“Từ từ, muốn đi đâu?” Bắt lấy tay cô, Sài Ngạn Quân nhăn mày hỏi, “Chỗ này cách trạm xe điện ngầm rất xa, xe buýt cũng phải chờ rất lâu, không bằng anh đưa em đi.”

“Nhưng là không phải anh còn đang bận...”

“Không cần lo lắng, chuyện còn lại bọn lão Triệu sẽ xử lý tốt.” Cầm lấy mũ bảo hiểm trên đầu, anh lấy chìa khóa từ trong túi ra, kéo cô đi về phía nơi anh đỗ xe.

“Đúng rồi! Đúng rồi! Lão Triệu tôi xuất mã, quản đốc cậu cứ yên tâm! Yên tâm đi hẹn hò là được rồi!” Lão Triệu dẫn đầu lên tiếng đánh trống reo hò, đưa đến một trận âm thanh vỗ tay phụ họa.

“Không cần lo lắng, chúng ta đi thôi.” Khởi động xe bật điều hòa, sau đó anh nhìn cô, “Về nhà em? Hay là em muốn đi đâu?”

Nhìn anh vẻ mặt cười ôn hòa, làm Nguyên Tiểu Thu nghĩ đến địa điểm thắng cảnh du lịch nhìn thấy trên tạp chí mấy hôm trước, cánh đồng hoa trắng như tuyết trên núi, cô muốn cùng anh thưởng thức.

Nghĩ đến đây, cô không cần nghĩ ngợi nói luôn, “Em muốn ngắm cánh đồng hoa.”

“Cánh đồng hoa? Em nói chính là nơi được mọi người gọi là cánh đồng hoa tuyết tháng năm?”

“Ừ.” Gật gật đầu, sau đó cô mới ngẩng đầu nhìn anh, có phần cẩn thận hỏi: “Có thể chứ?”

Vỗ vỗ đầu cô, Sài Ngạn Quân nhàn nhạt nở nụ cười.

“Không có gì là không thể, bây giờ chúng ta liền đi ngắm cánh đồng hoa.”

~*~

Một đường xuất phát từ Đài Bắc đi đường cao tốc xuống phía Nam, do không phải ngày nghỉ, nên rất nhanh bọn họ đã đến Miêu Lật, một bên nhìn bản đồ, từ từ lái xe đến địa điểm ngắm hoa.

“Chỗ đó, chỗ đó, em nhìn thấy có rất nhiều hoa.” Cả người Nguyên Tiểu Thu gần như là treo ở ngoài cửa sổ xe, thậm chí còn định vươn tay lao xuống cánh đồng hoa vừa nhìn thấy.

Nhìn nhìn bản đồ trên tay, xách định bên này có chỗ có thể dừng chân, Sài Ngạn Quân cũng theo chỉ thị của cô lái xe đi về phía có hoa, thành tiêu chuẩn ‘khách tìm hoa’.

Dừng xe bên ngoài một đình nhỏ, Nguyên Tiểu Thu vừa mở cửa ra liền chạy như bay về phía đường mòn xung quanh vườn trúc, bởi vì trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, thậm chí còn có gió nhẹ, thổi xuống càng nhiều tuyết tháng năm, tầng trắng trên đất càng thêm dày.

“Oa oa! Cảm giác

thật là lãng mạn!” Đưa tay hứng lấy một đóa hoa vừa rơi xuống, Nguyên Tiểu Thu giống như hiến vật quý chạy đến bên cạnh Sài Ngạn Quân.

“Thích không?” Anh vỗ vỗ đóa hoa rơi dính trên người cô, cười nhạt hỏi.

“Em vô cùng thích.”

“Thích là được rồi.”

Nguyên Tiểu Thu nghe xong câu đáp lại của anh, vẻ mặt cười trộm nhìn anh, làm Sài Ngạn Quân không khỏi đoán rằng, vừa rồi có phải mình đã nói sai cái gì hay không.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, em vừa nghĩ đến anh phải nói: “thích không? Ba mua cho con.” Nghĩ đến lời thoại quảng cáo kinh điển kia, khiến cô không nhịn được phì cười ra tiếng.

“Trong sân đã đủ loại hoa quế, muốn gieo nhiều hoa như vậy, có lẽ phải mở rộng sân ra đến tận đường cái.” Sài Ngạn Quân thật sự trả lời, thậm chí bắt đầu suy tính đến tính khả thi khi mua những cây hoa này về nhà.

“Nhìn anh nghiêm túc này! Em chỉ nói đùa thôi, mà cho dù có mua thì anh tự trồng chứ em không làm đâu!” Nguyên Tiểu Thu liếc anh một cái nói.

“Anh nghĩ rằng em vô cùng thích! Nhưng là hoa này phải trồng ở đây mới có ý nghĩa.” Cô ngoái đầu nhìn lại cười, tiếp tục giải thích, “Như vậy em mới có lý do đi cùng với anh chứ!”

Cô thẳng thắn thông báo làm anh đứng sững sờ tại chỗ, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bóng lưng mảnh khảnh cô xoay tròn trong cơn mưa hoa.

“Sao lần nào cũng bị em cướp đi lời kịch anh muốn nói hả?” Sài Ngạn Quân khó có được chủ động ôm lấy cô từ phía sau, bất đắc dĩ nói, “Lần đầu tiên tỏ tình cũng vậy, hôn môi cũng vậy, ngay cả bây giờ cũng thế.” Tiếp theo sẽ không phải là ngay cả cầu hôn cũng vậy chứ?

“Hừ hừ! Ai bảo anh không nói, em đành phải giành nói trước thôi!” Nếu không, còn không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào đấy!

“Xem ra cô gái nhỏ đùa bỡn bốc đồng không còn nữa, thư ký Nguyên rốt cuộc khôi phục lại lòng tin, vậy nguyện ý nói một chút về chuyện vừa rồi sao?” Nhận thấy thân thể cô cứng đờ, dường như nhớ tới chuyện vừa rồi, Sài Ngạn Quân chỉ yên lặng ôm cô, đợi cô mở miệng.

“Xem ra người có tâm cơ không tốt là anh.” Vậy mà còn có thể dùng loại chiến thuật quanh co này, bây giờ cô bị anh ôm chặt trong lòng, trừ bỏ ngoan ngoãn nói ra, hình như cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

“Anh nghĩ thỉnh thoảng cũng nên vứt bỏ bộ quy củ cũ của mình, dùng phương pháp mới thôi.” Huống hồ tâm cơ của anh cũng chỉ dùng trên người cô, “Đây cũng là em dạy anh, không phải sao?”

“Em chỉ có thể nói anh bị em làm hỏng rồi.” Giọng điệu thở dài, Nguyên Tiểu Thu tâm không cam tình không nguyện thẳng thắn thành khẩn nói việc vớ vẩn xảy ra vào sáng hôm nay, “… Cứ như vậy, sau đó em tức giận bỏ đi, không biết vì sao lại chạy đến chỗ anh, sau đó bị anh nhìn thấy rồi mang đến nơi này.”

“Cứ như vậy?” Sài Ngạn Quân tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng là xem ra, chuyện còn đơn giản hơn anh tưởng.

“Cái gì gọi là cứ như vậy?” Nguyên Tiểu Thu thở phì phì quay đầu nhìn anh, không có biện pháp lý giải sao anh còn có thể tâm bình khí hòa như vậy, “Tên đầu heo kia dùng loại giọng điệu vô cùng làm nhục người khác nói anh không tốt, vậy mà anh một chút phản ứng cũng không có!” Đương sự cũng không tức giận, vậy cô tức giận thành như vậy không phải là cùng một dạng với kẻ ngu ngốc sao?

“Nhưng anh thật sự cảm thấy không có gì, quan trọng nhất là em không bỏ anh để chọn tên đầu heo kia không phải sao?” Cười vỗ vỗ đầu cô, anh thử dập tắt lửa giận của cô, “Như vậy là tốt rồi, có mà mà phải tức giận.”

“Anh không biết đâu!” Cô tức giận đến mức không ngừng đi vòng quanh tại chỗ, “Anh ta dùng loại giọng điệu giống như anh rất kém anh ta, nhưng rõ ràng anh tốt hơn tên đầu heo kia ngàn lần, vì sao lại bị anh ta nói thành như vậy?”

Người đàn ông Nguyên Tiểu Thu cô nhìn trúng, sao có thể tệ hơn tên đầu heo kia! Tên đầu heo kia cho rằng mình mặc tây trang thắt cà vạt thì chính là người sao? Hừ!

“Đừng tức giận, không cần để ý người khác nói như thế nào, nếu như em cứ một mực để ý, không phải đại biểu rằng em cũng giống anh ta sao?” Sài Ngạn Quân trầm ổn phân tích, “Huống hồ dưới cánh đồng hoa đẹp như này, có chuyện gì là không thể quên chứ?”

Sững sờ dừng bước, nhìn anh mang theo nụ cười trầm tĩnh đứng dưới tàng cây, trái tim Nguyên Tiểu Thu không ý thức đập nhanh hơn, trên má nổi lên từng vệt đỏ ửng.

Mặc dù anh vẫn mặc đồng phục công trường, thậm chí trên mặt vẫn còn bụi đất, nhưng không biết vì sao, bây giờ anh khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt thoát khỏi thế gian, ngay cả nụ cười cũng có ma lực trấn an lòng người.

Thình thịch… Tiếng tim đập đinh tai nhức óc, Nguyên Tiểu Thu ngây ngốc nhìn anh, có một loại luống cuống giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Làm sao bây giờ? Cô giống như… giống như lại thích anh một lần nữa rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.