Thứ Nữ Thành Thê

Chương 1-1




Bản Môn Lục Lang kề đao lên cổ Trường Tử, nhưng không vội chém, mà hát cực kỳ khó nghe, giọng kéo dài, âm thanh khàn đặc, giống như con vịt kêu vậy.

Hắn đang toàn tâm vào tiếng ca thì đám Oa giả xung quanh lần lượt che tai lại, trốn đi thật xa, nếu chẳng phải tên lên Lãng nhân này là cao thủ, bọn chúng đã sớm băm cả hắn ra thành từng mảnh rồi.

*** Lãng nhân: Ronin một samurai không chủ.

Không biết hát bao lâu, cho tới tận khi miệng khô cổ cháy, tên Oa thật mới giơ đao lên cao, hét lến chém mạnh xuống.

Trường Tử sớm đã suốt rột lắm rồi, thầm nghĩ :" Con bà nó, ngươi nhanh lên chứ, có chơi người ta cũng đừng chơi như thế."

Đúng lúc này một tiếng quát khẽ vang lên bên tai hắn "chạy.." Lời còn chư dứng đã bị một tiếng thét lớn át đi.

Đao của Bản Môn Lục Lang chém xuống một nửa thì nghe thấy tiếng " chạy " kia, hắn bất giác nhìn theo tiếng động, nên động tác cũng chậm lại ba phần, chỉ thấy một bóc đen theo ánh lửa lao nhanh tới. Nói thì chậm, khi ấy rất nhanh, chớp mắt đã tới mặt hắn.

Phải nói Bản Môn Lục Lang không thẹn là cao thủ được huấn luyện võ thuật từ nhỏ, phản ứng rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất rút thái đao ra cản, nếu như thúe đó đi theo đường thẳng thì đã bị nó chém ra thành hai đoạn.

Nhưng cái thứ kia xoay tròn bay tới, vừa khéo vòng qua thái đao, đùng một tiếng đụng vào ngực hắn, Bản Môn Thái Lang hoảng sợ rống lên. Cái thứ kia làm hắn loạng choạng , lại đổi hướng điên cuồng đuổi theo hắn.

Lần này thì hắn nhìn rõ rồi, thì ra là một cái ống trúc bốc cháy, trừ bắn vào ngực mình gây đau đớn ra thì không có tổn thương gì, lúc này mới bình tĩnh lại. Hơn nữa như có phép lạ, cái thứ quái đản kia lại đuổi theo tên cao lớn đang lảo đảo chạy về phía sông, điều này làm cho Bản Môn Lục Lang hết sức kinh hãi, dùng tiếng ếch lẩm bẩm:
- Vũ khí của người trung nguyên tiên tiến quá, không ngờ lại biết truy đuổi.

- Mẹ nó chứ, người chạy mất rồi.
Khi hắn đang thành kính tạ ơn Thiên Chiếu Đại Thần phù hộ thì đằng sau lưng vang lên tiếng rống tức giận của tên thủ lĩnh:
- Còn không đuổi cho ta.

Lời còn chưa dứt, cái ốc trức kia ở sau lưng Trường Tử chưa tới một trượng biến thành ánh kim quang rực rỡ, ánh sáng đó trong bóng đêm cực kỳ chói mắt, làm tất cả đám giặc Oa nhất tề cúi đầu che mắt.

Cùng lúc đó một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, làm tai người ta kêu ong ong. Nhất là Bản Môn Lục Lang vì đứng quá gần khiến cho hai mắt bị mù tạm thời, lại bị tiếng nổ lớn làm cho sợ hãi ngã phệt mông xuống đất.

Nhưng thân thể hắn được tôi rèn thừ nhỏ, sức chịu đựng với đau đớn hơn xa người thường, mau chóng khôi phục lại thị giác, hắn vừa bỏ dậy, vừa cố sức nhìn về phía trước , liền thấy tên cao to kia đang cựa mình đứng dậy, tiếp tục lật đật chạy về phía trước.

Vừa rồi cái thư kia phát nổ sau lưng Trường Tử chưa tới một trượng, quả thực như sét đánh bên tai, làm cho hắn ngã sấp mặt xuống. Nhưng chúng ta đã nói tới việc Trường Tử là Trí Hành Hợp Nhất, trong lòng hắn chỉ có một chữ chạy, vậy bất kể gặp phải tình huống gì cũng liều mạng chạy vệ phía trước, tay bị trói không sao, bẻ tay sau lưng chạy cũng không sao, bị xô ngã cũng không sao. Cứ bò dậy tiếp tục chạy về phía trước. Tai ong ong càng chẳng thành vấn đề, chỉ cần mắt còn nhìn thấy rõ là được.

Hắn cứ như như đẩy một cỗ xẽ nhỏ, cuối cùng khom lưng cúi đầu lao vào dòng nước siết.

Trường Tử vốn tưởng rằng thế là giao long được về biển rồi, không ai tóm được mình nữa. Kết quả vừa tới sâu trong nước, chuẩn bị duỗi mình bơi, mới phát hiện chuyện hoàn toàn khác hẳn. Mặc dù hắn từ nhỏ lớn lên trong sông nước, nhưng chưa bao giờ thử qua bơi khi hai tay bị trói quặt ra đằng sau, nhất thời trở nên luống cuống.

Trong cơn hoảng loạn quay đầu nhìn lại, liền thấy rất nhiều tên giặc Oa đã đuổi theo, ở phía trên cùng là Bản Môn Lục Lang, đã cách hắn chưa đầy hai trượng, Trường Tử không khỏi càng thêm hoảng loạn, chỉ biết đạp loạn hai chân, như con ruồi không đầu vậy.

Đúng lúc này trên mặt sông bên trái truyền tới một tiếng hô lớn:
- Học theo tư thế của ếch, bơi thuận dòng xuống hạ du.

Trường Tử vừa nghe thấy âm thanh đó, liền không cần suy nghĩ làm theo, hắn ưỡn lưng lên, hai chân co lại, đạp mạnh về phía sau, người liền lao về phía trước một đoạn. Mượn cái sức này hắn lại co hai chân, đợi người tụt lại mới đạp tiếp, quả nhiên là giống y hệt một con ếch lớn.

Nhưng bất kể là giống cái gì thì tốc độ của Trường Tử cũng tăng lên rồi, làm Bản Môn Lục lang hùng hổ xông tới vồ vào chỗ trống. Đợi khi hắn đáng điên tiết điểu chỉnh thân thể thì một chiếc thuyền chắn ngang trước mặt mình, trên thuyền có một nam nhân bịt mặt, tay cầm súng chĩa về phía mình.

Người bịt mặt đó chính là Thẩm Mặc, y và thiết trụ đã tới trước một bước, bơi thuyền tới phía bắc Hóa Nhân Than, giấu thuyền trong bãi lau sậy cao hơn một người. Vì Thẩm Mặc cho rằng đám giặc Oa tới cây cầu thứ hai mới phát hiện trúng kế, tới khi đó nhân lúc bọn chúng hoảng loạn, nổ súng cứu người thì hẳn chắc chắn hơn một chút.

Nhưng bất ngờ ở đâu cũng có, chẳng may đám giặc Oa phát hiện chuyện bất thường ngay ở cây cầu đầu tiên thì sao? Cho nên hai người trước tiên nấp ở bãi lau sậy hía nam chuẩn bị nếu có biến cố thì xông ra, bất kể thế nào cũng phải dọa cho giặc Oa sợ chết khiếp rồi hẵng hay...

Còn tới lúc đó có thừa cơ bỏ chạy được không, hai người có có thành công rút lui hay không thì chỉ có trời mới biết được.

Đợi cho trời tối dần, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy Trường Tử dẫn trên thủ lĩnh giặc Oa lên cầu, đi thẳng về phía bắc.

Hai người đều khẽ thở phào, nhìn nhau một cái rồi như hai con cá chạch âm thầm xuyên qua lau sậy. Lau sạy vô tận là sự che chở tốt nhất cho bọn họ, lại thêm vào lúc này trời đã tối, ánh sáng không tốt, giặc Oa lại không ngờ sẽ có người mai phục trước ở đây, nên không phát hiện ra chút nào.

Mọi thứ đang tiến hành đúng như theo dự liệu thì tiếng chất vấn của tên thủ lĩnh làm hơi người dựng hết tóc gáy.

Thiết Trụ đúng là một tay hảo hán, sắn tay ao muốn xông ra, bị Thẩm Mặc giữ vội vấy, nói nhỏ:
- Không phải muốn giết người.
Y nhìn thấy tên giặc Oa đó không có ý rút đao, liền đoán còn chưa muốn giết ngườ.

Hồ đồ thế nào tên thủ lĩnh giặc Oa lại tin lời Trường Tử, quả nhiên dùng bề ngoài chất phác lừa người có ưu thế trời ban.

Đi theo giặc Oa tới bờ bắc, sắc trời càng tối hơn, chỉ còn nhìn thấy bóng người đen xì trên bờ, không còn nhận ra được ai vào với ai nữa. Nhưng Trường Tử là ngoại lệ vì hắn cao hơn tất cả một cái đầu, đứng đó như hạc đứng trong bầy gà, không cần nhìn tướng mạo cũng nhận ra được hắn, có thể thấy cao ráo là rất tốt.

Nghe thấy ở trên bờ truyền tới tiếng rống điên cuồng của giặc Oa, hai người Thẩm Mặc biết Trường Tử đã bị phát hiện rồi, liền từ trong bãi lau sậy chui ra, chuẩn bị bất chấp tất cả cứu Trường Tử.

Dè đâu lúc này hai người lại nghe thấy tên thủ lĩnh giặc Oa nói:
- Tên nào chạy nhanh đi xem xem cây cầu kia ra sao.
Nhưng lại không ra tay giết Trường Tử.

Đối với chuyện quỷ dị này, Thẩm Mặc tự giải thích :" Nhất định là giặc Oa sợ vùng đồng hoang, không có dẫn được sẽ bị cho sói ăn thịt." Nhưng không ngờ rắng người là Trường Tử ai thấy cũng yêu, nên thủ lĩnh giặc Oa không nỡ giết.

Nhưng Trường Tử vẫn bị giặc Oa vây ở giữa, làm hai người không có cách nào ra tay, chỉ đành nấp ở trong lau sậy, mỗi người cầm một khẩu súng, khẩn trương chờ cơ hội...

Hai người sốt ruột chờ đợi, cứ như đang ngồi trên lò lửa, cảm giác hết sức gian nan.

Khi Thiết Trụ không nhịn được muốn xông ra, tên chạy nhanh cuối cùng cũng quay về, hô lớn cầu đứt, tên thủ lĩnh hoàn toàn điên cuồng, cầm đao lại chém Trường Tử.

Mặc dù Trường Tử vẫn ở trong đám đông, nhưng không thể chờ được nữa! Hai người nhìn nhau một cái , nhắm súng vào tên thủ lĩnh giặc Oa.. Tuy tay cầm súng nhưng lòng không tự tin chút nào, vì ánh sáng, khoảng cách, khả năng bắn chính xác đều không lạc quan, cho nên bắn trúng tên thủ lĩnh di động kia so với an toàn rút lui còn khó hơn.

Chính lúc hai người đang quyết định liều thì ai ngời tên Bản Môn Lục Lang xen ngang...

Thiết Trụ thầm lo lắng hỏi:
- Có bắn hay không?

Thẩm Mặc đang gấp tới cắn tới vỡ môi thì thì nghĩ ra một vật tựa hồ thích hợp sử dụng vào lúc này hơn, liền vội lấy ra thứ mà Ân tiểu thư nói là đạn tín hiệu tiếng động đặc biệt lớn, nhắm vào tên giặc Oa kia.

Nghe tên kia hát xong, hai người không dám trì hoãn nữa, Thiết Trụ châm lửa, dây dẫn cháy quá nhanh, Thẩm Mặc chị kịp quát : " Chạy ..." Liền ném ra.

Nhưng một chữ đó đã đủ rồi, Trường Tử vừa khéo lao về phía trước thoát được đạn trúc, sau đó phát sinh ra cảnh ban đầu.

Thừa lúc đám giặc Oa hỗn loạn hai ngươi vội vàng đẩy thuyền xông ra khỏi bãi lau sậy, khi thuyền thuận dòng tới vừa khéo thấy Trường Tử đang đạp loạn trong nước, phía sau truy binh đã gần trong gang tấc.

Thẩm Mặc vừa cầm súng vừa nhắc, thổ địa phù hộ, Trường Tử thoát được cú chộp cuối cùng, kéo dãn khoảng cách với tên Bản Môn.

Cơ hội chỉ thoáng qua là mất, đoàng một tiếng, khói trắng bay lên, Thẩm Mặc cảm thấy luồng hơi nóng phả vào mặt tay rung lên mãnh liệt, không nắm chắc được súng, bộp một cái rơi xuống thuyền.

Trước mặt khói súng mịt mù không biết có bắn trúng không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.