Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 2: Tận cùng của sự tuyệt vọng




Edit: Phạm Mai

"Tại sao muốn y phục lễ đính hôn?" Âm Nhị Nhi vừa mới đi, Âm Hạng Thiên liền bộc phát ngay, vẻ mặt kia, dáng điệu kia, giống như muốn đặt tôi lên thớt băm như củ cải vậy.

"Phải mặc trong bữa tiệc sinh nhật." Tôi trả lời như không có việc gì.

Anh hậu tri hậu giác* nhớ lại ngày đó, đáy mắt thoáng qua vẻ bối rối, ngoài miệng vẫn không phục như cũ: "Không phải em không thích phô trương sao?”

* hậu tri hậu giác : sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra

"Tôi không thích, nhưng bà nội thích." Hơn nữa, ngày sinh âm lịch của tôi vừa khéo là lễ Giáng Sinh. Bà nội nói rồi, cho dù không làm tiệc sinh nhật, cũng phải mặc xinh đẹp, như vậy mới không làm cha mẹ đã sinh ra và nuôi tôi thất vọng.

"Em muốn món quà gì?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, có chút buồn cười. Nếu như tôi nói với anh, tôi muốn anh cách xa tôi một chút, anh sẽ có phản ứng gì?!

"Suy nghĩ rồi nói cho anh biết." Hình như anh phát hiện ra điều gì đó, có chút bối rối dời tầm mắt.

"Nếu như anh có thể đưa như lời anh nói, tôi muốn yên ổn." Tôi nói như đang thì thầm.

Anh nghe thấy, cho nên, anh mất hứng: "Nếu như sự yên ổn mà em nói chính là đá anh ra xa, vậy cả đời này em cũng đừng nghĩ tới!"

Tôi không để ý tới việc ngu ngốc như nắm chặt quá khứ không chịu buông tay này, lấy ra một mâm tôm bắt đầu lột vỏ. Bên trong phòng bếp thật yên tĩnh, nhưng lòng người lại trái ngược.

"Lão Tam, một tin tốt, một tin xấu, em nghe cái nào trước?" Âm Nhị Nhi đi rồi quay lại.

"Tùy ý." Âm Hạng Thiên không kiên nhẫn, nói.

"Bách Khả, em muốn nghe cái nào trước?" Âm Nhị Nhi cười hỏi, độ cong khóe môi làm người khác lo lắng suy đoán.

"Có liên quan tới em sao?"

"Cũng không có."

Tôi thấy mặt Âm Hạng Thiên đã lộ vẻ không kiên nhẫn, liền thuận miệng nói một câu: "Tin xấu đi."

"Tin xấu là . . . . ." Âm Nhị Nhi kéo dài âm cuối, cười cười liếc nhìn Âm Hạng Thiên: "Nhiễm Du đã trở về."

Âm Hạng Thiên run sợ, giọng nói lạnh lùng xen lẫn tiếng nghiến răng ken két: "Tin tốt đâu?"

"Đứa bé là thai chết lưu." Âm Nhị Nhi nói âm cuối hơi lên cao, giống như thật sự tuyên bố một tin tốt.

"Anh hai!" Tôi sợ hai người bọn họ đánh nhau, ngầm cho Âm Nhị Nhi một ánh mắt chớ có lên tiếng.

"Anh nói thật." Âm Nhị Nhi không cho rằng mình ngang ngược, cười hỏi Âm Hạng Thiên: "Hoặc, em cho rằng tin tốt và tin xấu nên thay đổi một chút? Tin tốt là Nhiễm Du đã trở về, tin xấu là đứa bé là thai chết lưu?"

"Âm Hạng Kình!" Gân xanh Âm Hạng Thiên nổi lên, vung quyền. 

Âm Nhị Nhi dễ dàng tránh được quả đấm của anh, nhíu mày, nói: "Còn không đi xem vị hôn thê của em à?"

"Quay về sẽ tính sổ với anh!" Âm Hạng Thiên bỏ xuống ngoan thoại (lời nói hung ác quyết tâm giết hoặc làm những điều kinh khủng đối với kẻ được đề cập trong lời nói), bước chân vội vã rời đi.

Tôi thở dài: "Anh hai, anh nói quá mức rồi."

"Ngu ngốc." Âm Nhị Nhi điểm nhẹ chóp mũi tôi, cười hỏi: "Em không nhìn ra vì sao lão tam tức giận sao?"

"Bởi vì anh."

"Đúng là bởi vì anh, nhưng mà, cũng không phải bởi vì anh nói quá mức, mà là anh nói trúng tâm sự của cậu ấy." Âm Nhị Nhi nhìn phía cửa phòng, ánh mắt xa xôi thì thầm: "Lão tam đối với Nhiễm Du chỉ có sự áy náy gợi ra ý thức trách nhiệm vượt quá mức bình thường. Tình yêu kia, từ lâu đã không còn tồn tại. Nhiễm Du mất tích rõ ràng là do người nhà họ Nhiễm giở trò quỷ, lão tam không phải là không biết, chỉ là không thể chọc vỡ. Về phần đứa bé kia, từ đầu chí cuối lão tam đều không muốn, chẳng qua vì cậu ấy khó mở miệng nên mới không nói ra."

"Mặc dù nói người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, nhưng suy đoán của anh quá phiến diện* rồi. Có tình yêu hay không, chỉ có người trong cuộc hiểu rõ. Chỉ có điều, sự việc đã phát triển đến nước này, những chuyện kia đã không còn quan trọng nữa."

*phiến diện: một chiều

Âm Nhị Nhi dịu dàng vuốt vuốt sợi tóc trên trán tôi, khẽ cười nói: "Em nhìn rất thấu đáo, nói rất đúng. Chỉ cần dây tơ của lão Tam còn chưa quay về đúng chỗ, giữa cậu ấy và Nhiễm Du có tình yêu hay không cũng không còn quan trọng."

Tôi ngước mắt cười một tiếng: "Có muốn ăn mì bát trân không?"

"Làm cho lão Tam sao?"

"Anh ấy muốn, nguyên liệu đã chuẩn bị tốt, nếu anh muốn ăn, mười phút là có thể làm xong."

"Đòi hỏi lại quẳng ra sau đầu, còn kỳ vọng mỗi lần quay đầu lại là có thể tìm được." Âm Nhị Nhi than nhẹ: "Thật là một tên khốn kiếp không biết hưởng phúc."

Tôi cau mày mếu máo: "Anh đang nói mì sao?"

Âm Nhị Nhi cười to: "Mì anh đến ăn, người anh đến nuôi. Được không?"

"Anh đứng đắn một chút!"

"Ăn mì trước đi, người là tự chủ, anh chỉ phụ trách mở rộng cửa chính, tuyệt đối không mạnh mẽ bắt người."

Tuy rằng biết anh ta thích nói đùa, nhưng tôi vẫn không nhịn được thưởng cho anh ta một ánh mắt cực kỳ xem thường!

Không phải chỉ là một chén mì thôi sao? Làm sao gặp phải anh ta lại nhiều lời như thế?!

==

Ngày kế, thời gian ăn cơm trưa, tôi bỏ đồ ăn mang đến vào lò vi sóng hâm nóng, Nhiễm Nhiễm rất tự giác thu dọn mặt bàn, chuẩn bị để ăn cùng nhau.

"Bách Khả, em không vui sao?"

"Cái gì?" Tôi mờ mịt ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy, Nhiễm Nhiễm đang dùng cặp mắt to ngập nước kia nhìn chằm chằm tôi.

"Hình như em có tâm sự, có muốn nói ra không? Anh có thể cho em một lời khuyên."

Lò vi sóng vang lên một tiếng ‘tinh’, tôi lấy hộp cơm ra, để lên trên bàn ăn, vừa chia đồ ăn vừa nói: "Cũng không có tâm sự gì, chỉ là vợ chưa cưới của bạn trai cũ trở về, không khí trong nhà có chút lạ."

Tối hôm qua lúc Âm Hạng Thiên trở về đã gần mười giờ, anh ta mệt chết đi, bà nội rất giận, mặc dù lão nhân gia không nói một lời, nhưng không khí trong nhà vẫn giằng co, không khí vẫn đè ép rõ ràng.

Nhiễm Nhiễm nhận lấy chiếc đũa tôi đưa, hiếu kỳ nói: "Em ở cùng một chỗ với bạn trai cũ sao?"

"Tạm thời đang ở cùng chỗ."

"Tại sao lại ở chung? Em còn thích anh ta sao?"

"Không liên quan tới thích, tôi là con gái nuôi nhà anh ấy, cho dù chia tay, chúng tôi cũng là người nhà. Bà nội anh ấy chính là bà nội tôi, ba mẹ anh ấy chính là ba mẹ tôi, nói như vậy anh có thể hiểu được sao?"

Nhiễm Nhiễm cười: "Bệnh tâm thần không phải là ngu."

"Xin lỗi, cũng không phải tôi coi anh là đứa ngốc, trên thực tế, so với người bình thường anh còn thông minh hơn, nhìn chuyện thông suốt, chỉ là ánh mắt của anh giống như đứa bé, cho nên, trong tiềm thức của tôi cho anh là em trai." Tôi ngước mắt nhìn anh ta, vừa vặn chống lại con mắt không nhàn rỗi của anh ta, chính là đôi mắt này, làm cho tôi - một người không tự tiện chia xẻ tâm sự cùng người khác lại nói ra suy nghĩ trong lòng mình với người ta.

"Anh muốn làm bạn trai em."

"Bạn trai không chỉ là một xưng hô, một người đứng ở trên vị trí này cần gánh nổi trách nhiệm tương ứng."

"Ví dụ như?"

"Anh phải bỏ ra tận tâm tận lực để đổi lấy tín nhiệm của đối phương, phải làm cho đối phương tin tưởng anh là người đáng giá để dựa vào."

"Em không tin anh sao?"

"Không phải, tôi chỉ nói ra một ví dụ, muốn trở thành người yêu thì điều kiện cần có trước hết là tình yêu. Anh chẳng qua là thích tôi nghe anh nói chuyện, ăn cơm cùng với anh, cái này cũng không tạo được tình yêu."

"Em vẫn coi anh là thằng ngốc." Anh ta thật mất mác nói lời kết thúc.

Tôi nheo nheo mắt khẽ cười: "Nếu như xem anh là thằng ngốc, tôi sẽ cho anh một đống thạch hoa quả qua loa tắc trách là xong, sẽ không nói những việc này cho anh nghe."

Anh ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, khóe môi hiu quạnh lại nâng lên: "Em ở cùng một chỗ với anh có vui vẻ không?"

"Rất vui vẻ." Tôi lột vỏ một con tôm đuôi phượng để vào trong hộp đựng thức ăn trước mặt anh ta.

"Vậy em làm bạn gái của anh không tốt sao? Anh có thể tận tâm tận lực để đổi lấy tín nhiệm của em, cũng có thể để cho em dựa vào."

"Chúng ta bỏ qua đề tài này được không?" Mặc dù anh ta rất thông minh, nhưng tôi không cho rằng anh ta hiểu được cái gì gọi là tình yêu. Vật kia sẽ làm một người có chỉ số thông minh bình thường biến thành một người trì độn ngu ngốc, làm cho ngu ngốc biến thành trứng ngu ngốc hơn, có thể đổi lấy tươi cười, cũng có thể đổi lấy nước mắt, dạy không biết mệt!

"Anh phải đi." Anh ta chợt nói.

"Về nhà sao?"

"Rời khỏi thành phố này. Em nguyện ý đi cùng anh không? Anh có thể đem cổ phiếu dưới danh nghĩa của anh cho em."

"Tiền tài là tồn tại chân thật, tình yêu là hư vô mờ mịt, chỉ là, hai cái không thể trao đổi."

"Đây không phải là trao đổi." Anh ta bình tĩnh liếc mắt nhìn tôi: "Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh có thể cho, em có thể an tâm."

Tôi lại lột vỏ một con tôm đuôi phượng cho anh ta: "Ăn cái này đi, lạnh sẽ ăn không ngon."

"Em trả lời qua loa với anh." Giọng nói của anh ta ôn hòa không có ý lên án, nhưng cô đơn trong mắt anh ta so với lên án còn lợi hại hơn gấp trăm lần.

"Thật xin lỗi." Giống như lời anh ta từng nói, bệnh tâm thần không phải là đứa ngốc, Nhiễm Nhiễm không chỉ không ngốc, còn vô cùng nhạy cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.