Thử Ly Hôn

Chương 9




Tỉnh dậy rồi ? Ý chú Cố là gì?.

Đầu óc Bạch Thuật Bắc trống rỗng, suy nghĩ không thể bắt kịp lời nói của Cố Bá Bính. Ngôn ngữ chú phát ra cực kì quen thuộc, nhưng khi gộp chung tất cả, Bạch Thuật Bắc lại không thể lí giải.

"Chú Cố, có ý gì vậy?" Bạch Thuật Bắc khó khăn nặn ra một câu hỏi, khớp xương ngón tay đang cầm điện thoại dần trắng bệch.

Qua điện thoại, Cố Bá Bình thuật lại sự việc một cách cặn kẽ. Hiện giờ Cố An Ninh đang tiếp nhận trị liệu trong một bệnh viện ở nước ngoài, bác sĩ bảo cô ấy có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Cố Bá Bình rất kích động, giọng nói già nùa khó nén nổi vui sướng: "Thuật Bắc, năm đó An Ninh có nỗi khổ tâm, con. . . . . . Sau này, chú sẽ giải thích cho con hiểu, giờ chú phải quay lại phòng bệnh. Khi An Ninh khỏe hơn, chúng ta sẽ trở về nước."

Nói xong chú Cố vội vàng cúp điện thoại, dường như chú gọi cho anh chỉ để tìm người chia sẻ niềm vui mừng khó nén, chưa hề đề cập đến những vấn đề chính. Tại sao Cố An Ninh lại hôn mê, còn chuyện nắm ấy…..rốt cuộc như thế nào? Quá nhiều vấn đề quấy nhiễu tâm trí anh.

Cố Bá Bình vẫn chưa nói cho Bạch Thuật Bắc biết, Cố An Ninh nằm ở bệnh viện nào. Chỉ vài câu nói sơ lược từ chú đã thành công đảo lộn mọi tâm tư của anh.

Những ngọn đèn mờ hắt ánh sáng tối lạnh lên sườn mặt Bạch Thuật Bắc. Bạch Trạm Nam lặng thinh quan sát vẻ mặt vui buồn lẫn lộn của anh. Anh chàng này vẫn ngồi đờ đẫn nhìn chăm chú màn hình di động đã tối đen, Bạch Trạm Nam không khỏi nhíu mày: "Anh không sao chứ?"

Suốt cuộc điện thoại, Bạch Thuật Bắc không hề nói chuyện nhiều, nhưng nét mặt vô cùng đặc sắc, Bạch Trạm Nam bất an nhìn anh: "Anh vừa mới cầu hôn Lâm Vãn Thu, giờ tính sao, không định hủy bỏ đấy chứ?"

Bạch Thuật Bắc chậm rãi quay đầu liếc anh ta một cái, không trả lời, chỉ đem chất lỏng còn hơn phân nửa ly nốc vào dạ dày.

Giờ phút này, sự xuật hiện của Cố An Ninh không khiến anh vui mừng kích động như trong tưởng tượng, ngược lại để anh nôn nóng, thấp thỏm không yên. Vì sao cố tình xuất hiện vào lúc này, có cần trớ trêu đến thế không?

-

Bạch Thuật Bắc ở quán bar đến khuya, khi về nhà, Lâm Vãn Thu đã lên giường ngủ. Anh máy móc đi tắm rửa rồi vén chăn leo lên giường, cô nàng kia theo bản năng tìm hơi ấm, dịch người tới bên anh, thân thể mềm mại quấn anh thật chặt.

Cúi đầu nhìn cô yên ổn say trong giấc nồng, Bạch Thuật Bắc không diễn tả nỗi cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng.

Đã đến lúc nên hô ngừng trò chơi này rồi ư? Ngừng bây giờ, tất cả vẫn còn cứu vãn được.

Nhưng mà——

Anh bị quỷ ám nặng, không nỡ rời xa Lâm Vãn Thu.

Đây rốt cuộc là gì? Bạch Thuật Bắc nghĩ mãi không ra, anh thừa nhận mình đối với Lâm Vãn Thu có chút động lòng, nhưng chưa đủ để gọi là yêu. Hay là thói quen? Không hợp lí, bọn họ chỉ mới tiếp xúc mấy tháng, chính thức ở chung còn chưa lâu.

Bạch Thuật Bắc nắn vuốt mi tâm, men rượu bắt đầu phác tác, đầu đau dữ dội, suy nghĩ cũng chẳng đâu vào đâu.

"Anh về rồi?" Lâm Vãn Thu nhập nhèm mở mắt, trầm lặng nhìn anh trong bóng đêm, để ý đến động tác nắn vuốt mi tâm của anh, "Anh uống rượu nữa à....nhức đầu hả?"

Cô hỏi hai câu, anh chẳng thèm trả lời một câu, giữ nguyên ánh mắt phức tạp nhìn cô, đôi đồng tử tối đen nhuộm quầng ánh sáng trầm khó phân biệt.

Lâm Vãn Thu không nghĩ nhiều, ngồi dậy, lấy tay xoa nắn hai bên huyệt thái dương cho anh: "Anh uống rượu mà còn lái xe, sau này đừng như vậy, nguy hiểm lắm."

Âm thanh của cô vang trong bóng đêm rất êm dịu, âm sắc có tí thấp, nghhe rất bùi tai, tựa như một bài hát ru con ngủ, bình ổn con tim đang loạn nhịp của anh.

Bạch Thuật Bắc nhỏ giọng “ừ” một tiếng, Lâm Vãn Thu nghiêng đầu quan sát anh, thấy anh vẫn xụ mặt không nói lời nào, cô nhoẻn miệng cười, đưa tay véo nhẹ hai vành tai anh: "Say rồi phải không? Có nhận ra em là ai không đấy?"

Ánh mắt anh u ám, bất chợt vươn tay ôm cô vào lòng.

Lâm Vãn Thu đột nhiên ngã lên anh, cách làn khí tỏa ra từ máy điều hòa, có thể cảm nhận được những bắp thịt cường tráng của anh. Ánh mắt cô lóe lên tia sáng, hai cánh tay trắng mịn từ từ đặt lên bờ vai anh, dâng lên đôi môi chín mọng.

Bạch Thuật Bắc để mặc bờ môi cô làm loạn trên môi anh, cụp mắt tỉ mỉ quan sát cô. Cô nàng này luôn cho anh cảm giác bản thân được cô chiều chuộng, được cô ra sức lấy lòng. Sự cố gắng của cô khiến một thứ tình cảm xa lạ lên men nồng đậm dưới đáy lòng anh, EQ anh dù thấp vẫn có thể cảm nhận được.

Tình cảm ấy xuất hiện một cách dè dặt kín đáo, âm thầm ăn mòn trái tim anh.

Lâm Vãn Thu hôn một lúc lâu, phát hiện anh không buồn đáp lại. Ngay cả khi cô cố tình cọ nhẹ vào nơi nhạy cảm, thân thể anh vẫn an tĩnh, tựa như đang ngủ đông.

Khẽ mở cặp mắt ươn ướt, cô lúng túng nhích người ra: ". . . . . . Hôm nay anh không có tâm tình?" Lần đầu tiên bắt chước người ta câu dẫn, không ngờ thất bại ê chề, cô chán nản cúi thấp đầu.

Khuôn mặt trắng nõn ẩn sau mái tóc dài đen mượt, hình ảnh đầy mỹ cảm phản chiếu trong đôi mắt đen sâu của người đàn ông đối diện , khuấy động luồn khí nóng dâng trào. Bạch Thuật Bắc giơ tay nắm cằm cô, tay kia khóa chặt vòng eo gọn, vật cả người Lâm Vãn Thu xuống giường.

“Cô bé này, ngày càng hư hỏng ." Anh cười nhẹ một tiếng, khẽ cắn chóp mũi cô, tiếp sau cúi người ngậm lấy môi cô, hôn rất chuyên chú, từ từ cắn nút hai làn môi trên dưới.

Bạch Thuật Bắc không cách nào mở miệng, yêu cầu Lâm Vãn Thu đừng kết hôn nữa, anh sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng, bi thương của cô, vả lại, anh cũng không thể từ bỏ người con gái này.

Lâm Vãn Thu mặc áo ngủ thắt dây lưng đơn giản, vô cùng thuận tiện cho người nào đó động tay động chân. Tay anh chỉ vừa khẩy vài cái, áo ngủ liền nhẹ nhàng tuột xuống, rơi đến trước ngực thì bị chặn lại, như có như không bao lấy đường cong nhấp nhô của hai gò ngực trắng.

Bàn tay Bạch Thuật Bắc bao trùm lên, ngưng mắt dõi theo hai hạt đào hồng từ từ cứng lại rồi đứng thẳng, tiếp sau, cúi đầu ngậm chúng vào mồm.

Áo ngủ bị anh thuận đà lột sạch, “chị em thỏ trắng” nhảy bật ra ngoài, lộ ra hai hạt phấn đỏ. Đầu nhũ sau khi bị anh ngậm mút trở nên sáng loáng, nổi bật trên đồi núi tuyết trắng, nhìn cực kì mê hồn.

Lâm Vãn Thu nhỏ giọng rên rỉ, Bạch Thuật Bắc luồn tay vào giữa hai chân cô, hai ngón tay đem quần lót kéo qua một bên, đầu ngón tay xâm nhập khe hở ấm áp, đào bới khắp bên trong.

Lâm Vãn Thu cau mày, dị vật đâm vào khiến cô hơi khó chịu, nhưng vẫn hết sức kìm nén.

Lần này, anh dùng tư thế truyền thống, nam trên nữ dưới, cả quá trình vẫn theo sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Phía dưới bị anh hung hăng thảo phạt, ánh mắt nồng nàn như muốn dìm cô chết đuối trong đấy, Lâm Vãn Thu yêu chết người đàn ông này, hai chân cô siết chặt vòng hông tinh tráng, gắt gao hấp thụ anh, hận không thể đem hết mọi thứ của bản thân, dâng hết cho anh.

Một tay Bạch Thuật Bắc giữ chặt hông cô, vì để quan sát kĩ nên anh không hôn, chỉ mải mê nhấn người vào dải đất mềm mại ướt rượt bên trong. Anh biết mình không còn khả năng buông bỏ Lâm Vãn Thu. Tin tức bất ngờ của Cố An Ninh chỉ làm tăng thêm nỗi phiền não trong lòng anh, không khiến anh vui sướng, thỏa mãn như khi ở cạnh cô.

Ngày hôm sau, Manh Manh lẽo đẽo theo sau Bạch Thuật Bắc, hỏi: "Ba ơi, khi nào ba mới kết hôn cùng mẹ?"

Lâm Vãn Thu đang dọn dẹp trong phòng bếp, Bạch Thuật Bắc đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn chằm chằm Manh Manh: "Sao con hỏi thế?"

"Con thấy trên tay mẹ đeo nhẫn." Manh Manh nháy mắt, leo lên ngồi trên đùi Bạch Thuật Bắc, đè thấp giọng nói, "Ba, mẹ coi vậy chứ rất đào hoa nhá. Con để ý, dạo này chú Cao hay gọi điện cho mẹ lắm, ngày hôm qua mới gọi đấy."

Manh Manh nói tiếng “mẹ” cực kì thuận miệng, Bạch Thuật Bắc nhướng mày, có chút khó chịu liếc nhìn bóng dáng trong phòng bếp: "Bảo bối hi vọng ba cùng dì kết hôn?"

Manh Manh không ngừng gật đầu, mắt mở cực to: "Đương nhiên rồi! Nếu ba cùng dì khác kết hôn, con sẽ bỏ nhà đi bụi. À không! Con sẽ ở lại quậy cho dì ấy phiền chết!"

Bạch Thuật Bắc không nhịn được cong lên khóe mắt, lần nữa lật xem tờ báo.

Manh Manh thấy ba không để ý tới mình, đầu nhỏ chúi xuống, chui vào khe hở giữa tờ báo với ngực Bạch Thuật Bắc, hai mắt chớp chớp: "Ba là đàn ông, nói phải giữ lấy lời. Nhanh chóng kết hôn cùng mẹ đi!"

Bạch Thuật Bắc bực bội đè đầu bé: "Lắm chuyện."

-

Bạch Thuật Bắc nhìn chằm chằm tin tức in trên tờ báo, nhưng suy nghĩ đã bắt đầu phiêu diêu. Tối hôm qua, anh thao thức cả đêm, cố gắng hạ quyết tâm. Có lẽ, anh là kẻ khốn, nhưng ít nhiều vẫn biết chịu trách nhiệm. Huống chi, không ai ngoài anh có thể hiểu được tầm quan trọng của người mẹ đối với một đứa trẻ. Tuổi thơ của anh đã chẳng tốt đẹp, anh không thể để vết xe tang thương đấy lập lại trên người Manh Manh.

Không biết có phải tự kiếm cớ cho mình hay không, sau khi nghĩ như vậy, tâm trạng anh thư thái hơn nhiều.

Giống như sợ bản thân sẽ hối hận, nên ngay trong ngày, Bạch Thuật Bắc lái xe chở Lâm Vãn Thu đến cục dân chính. Lâm Vãn Thu ngồi trong xe, mơ hồ cảm thấy có chuyện khác thường: "Sao gấp thế anh?"

Hôn nhân của hai người ập đến một cách vội vã, không có bất kì sự thương lượng hoặc thảo luận của hai phía. Mặc dù cô đồng ý để anh sắp đặt mọi việc, nhưng vẫn có cảm giác rất qua loa, làm giảm đi sự thiêng liêng, quan trọng vốn có của hôn nhân.

Bạch Thuật Bắc tháo dây an toàn, chưa bước xuống xe ngay, anh thong thả châm một điếu thuốc: "Lâm Vãn Thu, khi anh quyết định gắn bó cuộc đời cùng em, anh sẽ cố gắng đối với em thật tốt. Anh ——"

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đối diện với con ngươi đen trong suốt, phút chốc có chút chần chừ: "Anh sẽ thử yêu em, chưa chắc có thể thành công, nhưng anh cam kết, không bao giờ làm chuyện có lỗi với em."

Lâm Vãn Thu kinh ngạc nhìn anh rất lâu, lời này của Bạch Thuật Bắc là cho cô một sự đảm bảo trước hôn nhân? Có người từng nói với cô, không nên tin tưởng những gì đàn ông nói, nhưng giờ phút này,cô tình nguyện tin tưởng anh vô điều kiện.

"Em đã hiểu." Lâm Vãn Thu nhỏ giọng trả lời.

Bạch Thuật Bắc dụi điếu thuốc trong tay, lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô: "Nếu đã quyết định, đưa hộ khẩu cho anh."

Lâm Vãn Thu nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, khom người, lấy trong túi ra sổ hộ khẩu. Bạch Thuật Bắc chồng hai cuốn sổ lên nhau, rõ ràng vật trong tay rất nhẹ, lại có cảm giác lồng ngực như bị tảng đá ngàn cân đè ép.

Anh hít sâu một hơi, mở cửa bước xuống.

Tay trong tay, hai người trực tiếp đi đến chỗ ghi danh đăng kí. Thủ tục rất đơn giản, điền lí lịch, chụp ảnh, lĩnh giấy chứng nhận. Hôm nay không có nhiều người đang kí, không bao lâu sau, chỉ cần bỏ ra 9 đồng 9 liền có cuốn sổ đỏ đưa tới trước mặt họ.

"Chúc mừng hai vị đã là vợ chồng hợp pháp của nhau." Nhân viên công tác mỉm cười, khoe ra hàm răng trắng đều, thẳng tắp.

Con dấu màu đỏ thẫm chiếu thẳng vào mắt, khiến hốc mắt Lâm Vãn Thu ê ẩm, cô cầm giấy hôn thú trong tay, nói nhỏ: "Cám ơn."

Tay Bạch Thuật Bắc khoác trên vai cô, cảm nhận được hai bờ vai gầy đang run rẩy.

Nhìn giấy hôn thú, tâm tình của Bạch Thuật Bắc bỗng dưng vô cùng sáng tỏ, nhận thức đúng đắn những điều nên làm và không nên làm. Về sau, anh chính thức là chồng của Lâm Vãn Thu, gánh trên vai trách nhiệm của người chồng. Còn với Cố An Ninh…hãy để tất cả ngủ vùi trong quá khứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.