Thư Ký Riêng Toàn Giờ Của Tổng Giám Đốc

Chương 41: Chẳng Lẽ Thực Sự Không Phải Là Dành Riêng Cho Mình Tôi




Trong điện thoại giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương vừa thô vừa khàn, mười phần quái dị.

Lãnh Tiểu Dã lập tức lo lắng, “anh làm sao vậy, giọng nói sao lại là lạ.”

Hoàng Phủ Diệu Dương thở sâu, ngồi thẳng người lên, nhìn Lãnh Tiểu Dã đã mặc váy mới… Lập tức giật mình tại chỗ.

“Tiểu Dã… Thật đẹp quá.”

Cái váy này của cô màu sắc chủ đạo là trắng, Lãnh Tiểu Dã dùng bột nước thuốc màu vẽ ở phía trên làm thay đổi chiếc váy một cách hiệu quả.

Phấn hồng nhạt, vàng sang và xanh nhạt... Những màu sắc sáng ngời đó hòa lẫn vào nhau trên chiếc váy.

Thân hình nhỏ nhắn dưới ánh đèn, nhan sắc kinh diễm lấn át cả ánh sáng, đứng tại chỗ, giống như khoác lên mình cả mùa xuân, mang dáng dấp của một tiểu tinh linh.

“không phải anh khen cho có đấy chứ?”

Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, nhìn về hướng của camera.

“Dĩ nhiên không phải, anh chỉ ăn ngay nói thật, lúc nhìn đến em anh liền nghĩ đến… Mùa xuân.”

Lãnh Tiểu Dã khẽ cong khóe môi “Bộ quần áo này thiết kế chính là…”

Nói tới đây, cô đột nhiên ngừng lại vì cô nhìn thấy, camera có tia đèn hồng ngoại.

Tia hồng ngoại, nói như vậy là nhìn trong bóng tối rất rõ, nói cách khác vừa rồi cô cởi quần áo anh đã thấy toàn bộ?

Khuôn mặt nhỏ xinh của Lãnh Tiểu Dã lập tức ửng hồng, dậm chân mắng to.

“Hoàng Phủ Diệu Dương, tên háo sắc! không để ý tới anh nữa, hừ hừ hừ!”

Tắt điện thoại, lấy áo khoác khoác lên người, Lãnh Tiểu Dã xoay người mở cửa, chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc.

“Tiểu Dã…”

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô chạy ra cửa, nghe giọng nói trong điện thoại giật mình sau đó cười khẽ một tiếng.

Tiểu nha đầu này, rốt cuộc vẫn còn là một cô nương nhỏ, chuyện như vậy mà còn thẹn thùng, nhưng… Thật sự đáng yêu.

Trước mắt lại hiện lên hình ảnh bộ dáng cô cởi quần áo trong bóng đêm, yết hầu của anh lại căng lên, vội vàng xoay người chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt để tình táo lại.

Sau khi rửa sạch, Hoàng Phử Diệu Dương mới ngẩng mặt lên thở hổn hển.

Tiểu Dã của anh, anh nhớ cô muốn chết.

không được anh phải mau chóng nghĩ biện pháp cùng cô kết hôn, đem cô hoàn toàn trở thành người của mình.

Như vậy sẽ có thể yêu cô, hôn cô, ôm cô, chạm đến cô bất cứ lúc nào…

Đáng chết!

anh lại có phản ứng một lần nữa, căng đau quá.





Ở trong toilet sau khi sửa soạn xong, Hoàng Phủ Diệu Dương mới đi ra một lần nữa.

Lúc này ngoài cửa sổ mặt trời mới lên, nhìn lão quản gia chậm rãi đi tới, anh khẽ trầm giọng hạ lệnh

“Chuẩn bị máy bay, tôi muốn đến New York.” không đợi lão quản gia mở miệng, anh lại nói “Hiện tại, ngay lập tức… không nên ngăn cản tôi!”

“Dạ, bá tước tiên sinh.” Lão quản gia khẽ cong cánh môi đáp.

cộng việc gấp gáp cũng đã hoàn thành, ông đương nhiên sẽ không ngăn cản bá tước đại nhân nhà mình đi hẹn hò.





Trong phòng ngủ trên giường lớn.

Lãnh Tiểu Dã nằm ở trên gường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Trong đầu, lúc ẩn lúc hiện đều là bóng dáng Hoàng Phủ Diệu Dương.

Nằm trên giường chốc lát, cô ngồi dậy cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm, nhìn thấy cái váy nằm ở trên ghế, cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nhanh chóng nhảy xuống giường, cô đi dép lê nhanh chóng đi về phía phòng làm việc, cầm lấy cái kéo bắt đầu cắt vải.

Cắt hai cái, cô dừng lại đứng dậy lấy một miếng vải đem camera theo dõi bịt kín.

Nếu cho anh một phần bất ngờ vui vẻ, đương nhiên là không cho anh biết.

Sau khi bịt kín camera, Lãnh Tiểu Dã mới quay về mặt đất tiếp tục công việc một lần nữa.

Thời gian trôi qua, từ trong tay cô một bộ trang phục dành cho nam chậm rãi hoàn thành.c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.