Thư Ký Riêng Toàn Giờ Của Tổng Giám Đốc

Chương 37: Người Của Anh Nâng Đỡ Cũng Phải Là Anh Nâng




Ở đầu kia điện thoại, chú Kiều trầm mặc một hồi lâu, "Chú sẽ nhanh chóng điều tra ra cô ta là ai, tóm lại... Con nhất định phải bảo vệ bản thân thậttốt, mọi chuyện đều phải thật cẩn thận, không nên tùy tiện tin bất kỳ người nào đột nhiên xuất hiện bên cạnh con."

đã đến nước này rồi, cho dù có hối hận cũng đã không có ý nghĩa, ông chỉ có thể mau chóng điều tra ra chân tướng để giải quyết chuyện này.

" Được, con biết rồi, chú Kiều."

Đem toàn bộ phòng ngủ kiểm tra thêm một lần, đem phòng tắm cũng kiểm tra qua, xác định tuyệt đối không có thiết bị theo dõi tồn tại, Lãnh Tiểu Dã lúc này mới tắm rửa.

Vùi mình vào chiếc giường lớn, nhìn ngón tay mình đặt ở trên gối, cô không khỏi lại nhớ tới lời mà Hoàng Phủ Diệu Dương đã nói với cô.

Cái tên đó... Lại nói muốn làm ngón tay của cô, thực ngây thơ!

Trong lòng cười nhạo Hoàng Phủ Diệu Dương, cô cũng đã giơ tay lên đưa đến bên miệng của mình, hôn một cái lên ngón tay kia.

"Vậy... Tiểu dương dương, ngủ ngon!"

Lấy di động gởi cho anh một tin nhắn, cô nằm trở lại trên gối lại cười khẽ một tiếng.

Quả nhiên, cô còn ngây thơ hơn cả anh!

...

...

Bên ngoài khu biệt thự.

Trong rừng cây trên sườn núi.

Tu La cầm kính viễn vọng, xa xa nhìn khu biệt thự đèn đuốc sáng choang kia.

"Điều tra được không?"

Thủ hạ bên người cất điện thoại di động, "Tiểu thư, đã điều tra ra, đây là sản nghiệp của Hoàng Phủ Diệu Dương."

"Hoàng Phủ Diệu Dương?!"

Đôi mắt đen như mực của Tu La hơi hơi nheo lại, "Chính là gã bá tước tiên sinh lần trước dùng chiến hạm bao vây đổ thuyền của chúng ta?"

"Đúng vậy, là hắn." Thủ hạ trả lời ngay, "Theo tình huống trước mắt mà nói, có lẽ hắn và Lãnh Tiểu Dã là tình nhân của nhau, người đón Lãnh Tiểu Dã rời khỏi bót cảnh sát chắc cũng là người của hắn."

"Tình nhân?" Tu La lạnh lùng congkhóe môi, "Vậy hãy để cho bọn họ tới địa ngục yêu nhau đi thôi."

Chuyển ống dòm sang tay phải, Tu La xoay mặt cầm lấy bản sơ đồ thiết kế bên trong khu biệt thự.

"Đâu là phòng ngủ chính?"

Thủ hạ lấy đèn pin rọi vào bản thiết kế, chỉ điểm một căn phòng, "Có lẽ là nơi này."

Tu La buông kính viễn vọng xuống, "Đưa súng cho tôi."

"Tiểu thư, ngài... không phải ngài muốn ra tay vào đêm nay chứ?”

"không được sao?" Tu La hỏi lại.

Thủ hạ quan sát khu biệt thự xa xa, "Tiểu thư, căn biệt thự này được gắn hệ thống hồng ngoại theo dõi tân tiến nhất, ngài cũng nhìn thấy, có ít nhất mười mấy cận vệ đang đi tuần, còn có hơn sáu con chó săn loại dũng mãnh nhất, nếu chỉ có hai chúng ta xông vào như vậy, không khỏi quá mạo hiểm."

Tu La nhíu mày, khinh bỉ nhìn qua, "Cậu sợ à?"

Thủ hạ nghiêm nghị nhìn cô, "Tiểu thư, tôi cũng không phải đi theo bên cạnh cô một ngày hai ngày. Tôi chỉ cảm thấy... Hoàng Phủ Diệu Dương thân phận đặc biệt, ngay cả K cũng chưa có ý định động đến hắn ta, nếu chúng ta ra tay ở đây, K có thể không vui chăng?”

Mặc dù biết sự kiện đổ thuyền lần trước có liên quan không ít đến Hoàng Phủ Diệu Dương, nhưng K chỉ hạ lệnh giết chết Lãnh Tiểu Dã, cũng không hề tỏ vẻ muốn nhằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương.

Điểm này, Tu La cũng có chút kỳ quái.

Đây cũng không quá giống phong cách của K, chẳng lẽ ngài ấy thật sự kiêng kị Hoàng Phủ Diệu Dương?

không!

Tu La không ủng hộ quan điểm này, ở trong mắt cô ta, K chính là đế vương trên thế giới này, quyền sanh sát trong tay, sẽ không kiêng kị bất luận kẻ nào.

Nghĩ đến đây, Tu La thu hồi bản đồ trong tay.

"Gọi điện thoại đến nước A, thăm dò hướng đi gần nhất của Hoàng Phủ Diệu Dương!"

Chỉ một Hoàng Phủ Diệu Dương mà thôi, lúc này đây, cô ta sẽ giúp K đem hai người kia cùng nhau giải quyết xong.

Đến lúc đó, K nhất định sẽ rất vui vẻ.

Ngài ấy nhất định sẽ cong cánh môi, nói với cô, " Tu La của tôi, vĩnh viễn là thủ hạ giỏi nhất trong tay tôi.”

Nghĩ đến nụ cười của người kia, gương mặt như băng sương của Tu La bỗng trở nên mềm mại lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.