Thư Ký Không Lên Giường

Chương 51: Vận mệnh




Sự kiện kia? Kỳ thực thời điểm Diệp Từ nghe lời này hơi ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng kịp đó là chuyện gì. Bất quá cô không định nói cho Hắc Dạ Thanh Thiên, dù sao loại chuyện này, mình cũng chỉ là người ngoài, biết một ít có vẻ sẽ thỏa đáng hơn, bằng không đến cuối cùng không chiếm được chỗ nào tốt, ngược lại lại khiến cho những tính toàn trước đó bị rối loạn.

Vì vậy, vốn tự cho mình có một chút thông minh - Diệp Từ bắt đầu giả ngu: "Sự kiện nào?"

Hắc Dạ Thanh Thiên lẳng lặng nhìn Công Tử U trước mặt, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của cô không có chút biểu tình nào, giống như một món đồ chơi được mang ra từ trong nhà xưởng, nhìn không ra buồn vui, không biết được trong lòng cô rốt cuộc là suy nghĩ cái gì. Hắc Dạ Thanh Thiên có điểm bất đắc dĩ, loại sự tình này muốn anh nói ra một lần nữa, cũng thực có điểm gian nan. Anh dù sao cũng không phải thần, không có cách nào không mang theo một chút tâm tình nào khi nói về chuyện của mình.

Anh cúi đầu uống một ngụm rượu nho, khoản này của Vận Mệnh thật tốt, ngay cả chút vị chát trong rượu nho cũng làm giống y như đúc ngoài hiện thực. Giờ khắc này, mùi vị chua chát ấy vẫn xoay quanh ở đầu lưỡi, nuốt thế nào cũng không trôi.

Chỉ là, có đôi khi, sự hổ thẹn đúng là có thể áp chế được nội tâm nghi ngờ và hiếu kỳ. Anh cuối cùng ngẩng đầu nhìn Công Tử U lẳng lặng nói: "Còn nhớ rõ chuyện lần trước cô khiến tôi lui binh còn chưa nói xong mà?"

"À à." Diệp Từ có lệ cười ha hả.

Hắc Dạ Thanh Thiên thấy Diệp Từ còn chưa chịu mở miệng nói cho dứt khoát, xanh mặt hỏi: "Cô nói với tôi chuyện nội bộ mâu thuẫn rốt cuộc là chuyện gì."

Rốt cuộc là chuyện gì? Diệp Từ tuyệt đối không tin Hắc Dạ Thanh Thiên cho tới bây giờ một chút cũng không biết, anh ta vốn sớm tra ra sự tình, chỉ là không dám nói ra, không dám thừa nhận mà thôi. Mà bây giờ anh hỏi Diệp Từ, rốt cuộc cũng chỉ là muốn tìm một lý do đủ mạnh để ép mình cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thừa nhận vấn đề mà thôi, mà những lời của Diệp Từ lại chính là cái lý do đủ mạnh kia.

Chỉ là, Diệp Từ không muốn làm cái việc vất vả mà lại không được trả ơn kia, rất tổn thương tình cảm nha. Cô quay đầu không nhìn Hắc Dạ Thanh Thiên nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Có một số việc, không nên hiếu kỳ quá."

Thanh âm của cô vừa thấp vừa nhẹ, khiến Hắc Dạ Thanh Thiên không nghe được rõ ràng, chỉ lờ mờ nghe được những lời này, cũng không chắc chắn lắm, Vì vậy lập tức hỏi lại: "Cô nói cái gì?"

Diệp Từ xoay đầu lại, nhìn Hắc Dạ Thanh Thiên, khóe mắt đuôi lông mày đều mang cười: "Tôi nói cái gì? Tôi có nói gì đâu."

Hắc Dạ Thanh Thiên cười khổ, anh nghĩ, thái độ này của Diệp Từ ở một phương diện nào đó đã góp phần chứng thực những gì anh đang suy đoán. Từ ngày Công Tử U dùng mật ngữ nói cho anh biết nội bộ mâu thuẫn, anh đột nhiên cảm giác được những chuyện bất thường trước đây đến lúc này toàn bộ đều được giải thích.

Vì sao trước đây anh luôn cảm thấy Du Du Phi Vân và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn có gì đó là lạ, vì sao anh luôn kỳ quái việc Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn lại lạnh nhạt với Du Du Phi Vân như vậy. Chỉ là anh vẫn không có suy nghĩ nhiều, hoặc là không có dũng khí suy nghĩ nhiều. Anh luôn luôn nghĩ Tuyết Quang Liễm Diễm và Du Du Phi Vân là một đôi, cho nên Du Du Phi Vân và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn không có quan hệ gì. Hoặc là, chiến tranh của ba người đã sớm hạ màn, anh mới là người thắng sau cùng, anh là người cùng Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn tiến vào lễ đường.

Anh vẫn cho là như vậy, cho dù có thời điểm trong lòng còn cất chứa hoài nghi, thế nhưng lại kiên quyết gạt chúng qua một bên. Thẳng đến khi Công Tử U khơi ra chuyện này, cô là một người ngoài làm sao biết được chuyện này? Hoặc giả, cô còn biết những chuyện gì?

Tại nơi này, trong nháy mắt, Hắc Dạ Thanh Thiên cảm giác tất cả mọi pháo đài của mình đều bị phá vỡ, tòa thành kiên cố anh đã dựng lên trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn. Bề ngoài anh vẫn kiên cường như trước, nhưng nội tâm lại đang vỡ vụn. Vì vậy, anh vứt vũ khí cởi áo giáp, ngay cả sự tình trong công hội cũng không để ý tới, một mình chạy tới cái nơi chim cũng không ỉa này luyện cấp.

Việc này tuy rằng Diệp Từ đoán được, thế nhưng rốt cuộc cũng không phải biết được rõ ràng, cô chỉ nhớ rõ, ở kiếp trước, Du Du Phi Vân mới là người thắng sau cùng, chiếm được Đại Đường và Nhất Lộ Thiển Mộ Hướng Vãn. Anh hùng không hỏi xuất xử, tuy rằng trên diễn đàn hắn là Hội trưởng có nhiều tiếng xấu nhất, thế nhưng vẫn không có biện pháp thay đổi được sự hùng mạnh của hắn. Chỉ là, người sáng lập chân chính của Đại Đường, và cô gái một lòng một dạ say mê hắn kia liệu có ai còn nhớ?

Chuyện cũ thực sự là nghĩ lại mà kinh. Diệp Từ chỉ tùy tiện nghĩ lại một chút thôi mà thấy thực mất mặt, chỉ cần vừa nghĩ tới mình đã từng qua lại với tên não tàn kia, cô chỉ hận không thể tự băm mình thành thịt vụn ném vào bồn cầu rồi xả nước. Nói thật ra, tuy rằng cô nói buông xuống, nhưng thời điểm đối mặt với Du Du Phi Vân, cô vẫn có chút cảm giác muốn cắn răng nghiến lợi.

Được rồi được rồi, cô thừa nhận, cho tới bây giờ cô vẫn không phải một kẻ rộng lượng, cái gì liên quan đến bao dung lại càng không liên quan đến cô dù chỉ một cọng lông. Cô từ đầu tới đuôi vẫn là một kẻ thù dai nhớ lâu lòng dạ hẹp hòi.

Mặc dù là kiếp trước, tuy rằng mọi thứ đã qua, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Loại không thoải mái này khiến ánh mắt Diệp Từ nhìn Hắc Dạ Thanh Thiên cũng hiện lên một tia tính toán, chẳng qua, tia tính toán này chỉ là một cái thoáng qua, trong khoảnh khắc liền tiêu thất. Diệp Từ nhàn nhạt cười: "Tôi nghĩ anh vận khí không tệ, một tên đại hội trưởng vứt bỏ công hôi của mình để đi luyện cấp, ông chủ phủi tay rất thống khoái."

"Cô chẳng lẽ không phải vậy sao?" Tâm tình Hắc Dạ Thanh Thiên hiện tại rất phiền muộn.

"Tôi và anh không giống nhau, tôi chỉ là mang cái hư danh hội trưởng, thế nhưng, Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không phải là do tôi thành lập, người cũng không phải tôi tuyển, sự việc lại càng không cần tôi quản, tôi vốn chính là kẻ vô công rôi nghề không có việc gì làm. Công hội của tôi tự nhiên sẽ có hội trưởng và các nguyên lão, người giống như tôi, trên cơ bản là có cũng được mà không có cũng được, anh chẳng lẽ cũng như vậy?" Diệp Từ nói không để ý chút nào.

"Tôi không ở đó, mọi hoạt động của công hội đều giao cho Du Du Phi Vân, cậu ta luôn có khả năng..." Hắc Dạ Thanh Thiên bỗng nhiên ngậm miệng lại, sắc mặt của anh trở nên rất khó coi, sau đó đứng bật dậy. Xanh mặt quay sang Diệp Từ nói: "Dược của tôi không đủ, tôi phải về Thành một chuyến, có lẽ tạm thời sẽ không tới đây."

"Nga, tốt, có cơ hội lần sau lại tổ đội."

Hắc Dạ Thanh Thiên móc ra Hồi Thành Thạch, giống như là nhớ tới cái gì nói: "Có thể đừng nói với ai việc tôi và cô tổ đội với nhau ở chỗ này không?"

"Biết biết, nếu để cho người Thiên Thiên Hướng Thượng biết tôi tổ đội với anh luyện cấp ở đây, tôi phỏng chừng sẽ bị Mạch Thủy Thâm bóp chết." Diệp Từ nói rất khoa trương, cô híp mắt, tâm tình khoái trá, chỉ kém không có móc ra khăn tay hướng Hắc Dạ Thanh Thiên vẫy tay từ biệt. Chích là trong đầu cô nghĩ đều là nghĩ tới một vấn đề khác, Bạch Mạch dám bóp chết mình sao? Anh ấy tuyệt đối không dám.

"Ừ, tái kiến." Hắc Dạ Thanh Thiên bắt đầu xoa Hồi Thành Thạch, anh giương mắt nhìn Công Tử U, khóe miệng giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, thế nhưng cuối cùng vẫn là không nói được gì. Một đạo ánh sáng xanh biếc hiện lên, Hắc Dạ Thanh Thiên tiêu thất trước mắt Diệp Từ, cũng tiêu thất trên map Đao Phong Đồi.

Cũng may vừa hai người đã thêm hảo hữu, để cho Diệp Từ hiện tại mở danh sách hảo hữu ra là có thể thấy rõ ràng Hắc Dạ Thanh Thiên đang ở đâu —— Dora Tư Thành (Đa Lạp Tư Thành). Khóe môi Diệp Từ cong lên một độ cong đẹp mắt, đó là thành thị mà Đại Đường đặt địa bản doanh.

Ai. Diệp Từ thở ra một hơi thở, tâm tình thực sự rất tốt.

Hắc Dạ Thanh Thiên đứng ở trong Dora Tư Thành, đầu óc nghĩ về Công Tử U phong khinh vân đạm, cô gái này... Quá khôn ngoan rồi, hoặc nói lòng dạ cô ta quá sâu rồi. Tuy rằng rất không cam lòng, thế nhưng anh biết hiện tại đã bị cô nắm mũi dắt đi. Tuy rằng trong lòng ít nhiều không vui, thế nhưng, ở lợi ích được mất trước mặt, một người ngoài cuộc như cô đã khiến Hắc Dạ Thanh Thiên không thể rảnh rỗi được nữa. Anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, mây đen cuồn cuộn không trung khiến lòng người cảm thấy thật đè nén, giống như tâm tình của anh bây giờ.

Thời điểm dẫn quái Diệp Từ đã cẩn thận quan sát qua, cái thung lũng nhỏ này mặc dù ở Đao Phong Đồi rất khó kiếm, thế nhưng cũng không có điểm nào bất thường, xem ra, đây cũng không phải là nơi mà cô đang tìm kiếm.

Leo lên lưng Lão Tứ, Diệp Từ dự định tới những khu vực khác xem xét lại một lần nữa.

Mới đi được vài bước, bỗng nhiên thấy trên kênh thế giới nhảy ra một cái tin tức.

"Quán Quân Thành bị công kích, Quán Quân Thành bị game thủ Tây Đại Lục công kích, xin tất cả game thủ Đông đại lục cấp tốc trở lại Quán Quân Thành phòng vệ, đây là thời khắc sinh tồn của đại lục chúng ta, nếu một khi Vương cung Quán Quân Thành bị đánh hạ, mọi người sẽ biết xảy ra chuyện gì, xin mọi người buông bỏ thù oán, mau mau phòng vệ"

Tin tức là Khinh Ca Công Tử phát đi, sau đó có mấy hội trưởng của những công hội lớn cũng phát lại theo, mệnh lệnh của Mạch Bạch theo sát phía sau.

"Tất cả game thủ chiến đấu của Thiên Thiên Hướng Thượng lập tức trở về phòng thủ Quán Quân Thành, tất cả game thủ hậu cần đem tài liệu tiếp viện nộp vào kho công hội, ai không có liền tới kho tại Quán Quân Thành lấy"

Mà bên trong kênh công hội là một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy giọng của một mình Bạch Mạch: "Mọi người mau chóng hồi Quán Quân Thành, nếu có bất cứ ai không đi, sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Thiên Thiên Hướng Thượng."

"Rõ!" tất cả mọi đồng thanh, khí chấn giang sơn.

"Băng Lương, cậu và Quả Đống tới kênh ngữ âm của Đại Đường, hỏi một chút ai là thống chiến, chúng ta tham gia một phương đội."

"Được, lập tức đi." Hai người bình thường phụ trách ngoại giao lập tức cắt kênh.

"Công Tử U" vừa phân phó xong một việc, sau đó anh chợt phát hiện ở Diệp Từ vẫn còn ở Đao Phong Đồi, vì vậy ở kênh công hội giẫn dữ hét lên.

"Có." Ở thời điểm này Diệp Từ tự nhiên sẽ không theo anh tranh luận.

"Tại sao em còn ở chỗ đó, mau hồi Quan Quân Thành nếu không anh cho em đẹp mặt!"

"Em tự biết mình đang làm cái gì, anh không cần lo lắng, một lát sau nhất định em sẽ về Quán Quân Thành." Giờ khắc này Diệp Từ đang cưỡi Lão Tứ lao như bay ở Đao Phong Đồi, mục tiêu của cô là đỉnh núi nhọn hoắt cao nhất của Đao Phong Đồi.

"Lão Tứ, mày nhanh lên một chút, đừng để tao tới chậm." Diệp Từ một bên chạy vội một bên mém thịt quay vào trong miệng Lão Tứ.

Cư nhiên Tây Đại Lục đánh tới rồi, quá nhanh, làm khó bọn họ phải đánh thông thông đạo. Bọn họ rốt cuộc làm như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.