Rốt cuộc, cậu không khống chế được bắt đầu đè ép lên người Giản Nhụy Ái,
bao chặt lấy thân thể của cô, để cho giữa cậu và cô không còn có khe hỡ
nào cả.
Môi của cậu không nhịn được mà liếm khắp gương mặt, vành tai, xương quai
xanh, khiến cho nội tâm cô không ngừng lo lắng, từ trước đến giờ Đỗ Đức
Minh cũng không biết cơ thể Giản Nhụy Ái lại quyến rũ đến vậy.
Giản Nhụy Ái được xuân dược thúc giục, khiến cho thân thể không thể
khống chế được, ngoài miệng bắt đầu phát ra tiếng rên, nhắm mắt lại
hưởng thụ, hồn nhiên không biết tình cảnh của mình.
Thân thể Đỗ Đức Minh lấy được sự đáp trả của Giản Nhụy Ái, làm cho nó
trở nên hưng phấn, bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại của cô,
đói khát nói: "Nhụy Ái, anh yêu em." Anh khẽ thì thầm bên tai cô, cúi
người ngậm chặt vành tai của cô.
Khẽ đau đớn để cho cô cau mày, mơ hồ nửa hí tròng mắt, nhìn thấy người
đàn ông đang nằm ở trên người mình, cô dần hiểu ra, bắt đầu từ chối.
"Đừng. . . . . . đừng. . . . . ." Giản Nhụy Ái vô lực lẩm bẩm nói.
Đỗ Đức Minh nghe được giọng nói của Giản Nhụy Ái, nhưng anh đã không
dừng được nữa, tế bào toàn thân đều vì sự yêu kiều của Giản Nhụy Ái mà
trở nên hưng phấn.
Anh đứng dậy vui vẻ cởi quần áo của mình ra, không thể chờ đợi cúi trên người, hôn cổ cô.
Tâm của Giản Nhụy Ái hoảng loạn, nước mắt chảy ra khỏi mắt: "Van xin anh, không... đừng. . . . . ."
"Nhụy Ái, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em thật tốt, tuyệt đối không hề thua
kém Đơn Triết Hạo yêu em." Đỗ Đức Minh kiềm chặt lấy Giản Nhụy Ái,
không để cho cô tùy ý nhúc nhích.
"Đừng, van cầu anh buông tôi ra, tôi không muốn. . . . . ." Giản Nhụy Ái
cầu khẩn, nước mắt không ngừng lăn dài trên mặt, cho dù thân thể có
phiền não, cô cũng không thể để cho Đỗ Đức Minh được như ý.
Cô không biết vì sao trong người cô cứ dâng lên cảm giác khó nhịn xuống
như thế, tư tưởng như vậy để cho cô sợ hãi, cho nên anh liều mạng cắn
môi, để cho ý thức của mình thức tỉnh.
Đỗ Đức Minh nhìn thấy nước mắt trên mặt Giản Nhụy Ái, vừa khẩn trương
vừa kinh sợ, mới kịp hiểu mình thế nhưng lại đang làm tổn thương Giản
Nhụy Ái, cậu đã mắng Đơn Triết Hạo, nhưng nếu cậu tiếp tục làm thế, cậu
cũng chẳng khác gì Đơn Triết Hạo.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Đỗ Đức Minh đứng lên, thiếu chút nữa cậu
đã không khống chế được mà muốn cô, Đỗ Đức Minh hối hận muốn chết, tại
sao cậu có thể làm thương tổn người mình yêu.
Điều cậu hi vọng là Giản Nhụy Ái cam tâm tình nguyện đi theo cậu, chứ không phải dùng quyền thế Bá vương để ép buộc cô.
Giản Nhụy Ái vô lực đẩy Đỗ Đức Minh ra, lảo đảo đi về phía trước ,
‘cạch’ đóng cửa lại, chẳng còn chút sức lực, trượt ngồi xuống sàn phòng
tắm.
Nước mắt tựa như nước lũ xông ra, gào khóc, cô không biết tại sao mình
lại như thế, Đỗ Đức Minh làm loại chuyện đó với cô, thế mà cơ thể cô lại
hưng phấn, loại cảm giác đó khiến cho lòng cô cảm thấy bị sỉ nhục.
Nhưng nếu cô không có phản ứng, có phải đã bị Đỗ Đức Minh… cô không dám nghĩ đến nữa.
Cô cảm giác tâm trạng quá đau khổ, tại sao Đơn Triết Hạo không đến cứu
mình, không phải, mỗi lần cô có chuyện Đơn Triết Hạo sẽ giống như Chiến
thần hiện ra ở trước mặt cô. Tại sao lần này anh không đến?
Có phải Đơn Triết Hạo đã không cần cô nữa không, Giản Nhụy Ái che ngực
đau đớn, nước mắt khắc chế không được nên liên tục chảy xuống, những
giọt nước mắt lớn chừng như hạt chân trâu.
"Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ." Đỗ Đức Minh không yên lòng gõ cửa, sợ Giản
Nhụy Ái sẽ không ra, cầu khẩn nói: "Nhụy Ái, van xin em mở cửa, đều là
anh sai, anh không nên làm loại chuyện đó với em, em mở cửa ra ."
Giản Nhụy Ái muốn bảo tồn thể lực, cô cảm thấy đoàn dục hỏa trong cơ thể
mình vẫn chưa tiêu hao, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt, cô muốn đáp
lại lời nói của Đỗ Đức Minh, cũng không thể trả lời được.
"Nhụy Ái, van cầu em mở cửa, là lỗi của anh, em mở cửa nhanh lên đi. . . . . ." Đỗ Đức Minh gấp gáp vỗ vào cửa.
Giản Nhụy Ái biết càng lúc càng yếu kém, mặt của Đơn Triết Hạo càng lúc
càng rõ ràng, cô cũng biết anh sẽ đến cứu mình, đôi môi nhàn nhạt hất
lên, mí mắt càng lúc càng nặng sau đó chính thức ngất xỉu.
Đỗ Đức Minh cảm thấy chuyện này có cái gì đó không đúng, dùng sức phá
cửa ra, nhìn thấy hình ảnh hoảng loạn, gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng,
trên trán là mồ hôi, cả người vô lực mềm mại.
Anh đỡ Giản Nhụy Ái dậy, cắn bả vai của cô, nóng nảy quát: "Nhụy Ái, Nhụy Ái. . . . . ."
Giản Nhụy Ái hồn nhiên không biết, ý thức cũng từ từ giảm bớt, cả thân thể giống như bị thuốc khống chế.
Cậu đứng dậy ôm cơ thể của cô đặt vào nước lạnh lẽo, không phải cậu tàn
nhẫn, chỉ là bộ dáng như vậy mới có thể giúp cơ thể của cô tỉnh dậy.
Tinh thần Giản Nhụy Ái bị kích thích, cả người run rẩy, từ từ mở mắt,
nhìn cơ thể mình bị ngâm trong nước, còn Đỗ Đức Minh bên cạnh lại không
ngừng lo lắng
Mới nhớ tới việc thiếu chút nữa đã phạm trái cấm với người khác, cô
nhanh chóng choàng tay ôm lấy cơ thể mình, đưa đôi mắt sợ hãi nhìn Đỗ
Đức Minh, giống như con chuột phòng mèo.
Đỗ Đức Minh biết rõ hành động của mình hù dọa cô, cậu đứng lên, giải
thích: "Đừng như vậy, chỉ làm cách này mới có thể ngăn cản dược tính
trong cơ thể em, anh đi ra ngoài trước, em có chuyện, nhớ gọi anh."
Giản Nhụy Ái nhìn theo bóng lưng rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cám ơn cậu."
Ngoài miệng Đỗ Đức Minh nâng lên nụ cười, cảm giác khẩn trương được buông lỏng rất nhiều, đóng cửa lại.
Cô cảm giác khí nóng trên người đang từ từ giảm bớt, rốt cuộc là ai đã hạ độc cô, tại sao lại bắt cô đến đây ở với Đỗ Đức Minh
Vấn đề này truyền trong đầu, giống như ong vỡ tổ, để cho bên tai cô kêu ong ong, nhắm mắt lại, nước mắt trào ra.
Quá nhiều chuyện, giống như cơn gió lạnh cuốn lấy cơ thể cô, để cho cô không hề chuẩn bị, liền bị nổ tan xương nát thịt .
Đơn Triết Hạo lái xe tìm kiếm khắp nơi, thủy chung không nhìn thấy bóng
dáng Giản Nhụy Ái, chầm chậm hiểu ra, chẳng lẽ Quyền Hàn và cô gái kia
lừa gạt mình .
Ánh mắt tức giận, giống như như ác quỷ địa ngục lạnh lẽo, giống như mùa
đông khắc nghiệt, vừa định đi về, đã nhìn thấy LạcTình Tình điện đến,
vốn không muốn nhận điện thoại của cô ta.
Điện thoại nhất quyết vang lên, lần này là số xa lạ, Đơn Triết Hạo không khách khí hỏi "Alo."
"Hạo, anh cũng quá vô tình, hiện tại đến điện thoại của em cũng không
muốn nhận sao, em. . . . . . đừng treo, muốn treo thì anh sẽ hối hận đến
chết, chẳng lẽ anh không muốn biết nơi ở hiện tại của Giản Nhụy Ái
sao." Lạc Tình Tình nói một câu, đầu dây bên kia điện thoại dừng lại .
"Nói." Đơn Triết Hạo lạnh lẽo nói, hiện tại tâm tình anh vô cùng phức
tạp, Lạc Tình Tình nói dứt lời, anh không nể mặt liền cúp điện thoại .
Thân thể Giản Nhụy Ái không còn nóng hừng hực khó chịu nữa, không nghĩ
đến nước lạnh lại có hiệu quả tốt như vậy, cô thay bộ quần áo mà Đỗ Đức
Minh đưa cho mình.
Cô không hiểu, tại sao anh lại có quần áo của nữ sinh, Đỗ Đức Minh giống
như hiểu ý tứ trong mắt cô, giải thích: "Mới vừa rồi đi ra ngoài mua."
Giản Nhụy Ái vì suy nghĩ tà ác của mình mà cảm thấy ngượng ngùng, hạ thấp con mắt: "Cám ơn."
"Không có gì, lần này anh nợ em, cho nên có cần nói xin lỗi thì cũng là
anh nói." Đỗ Đức Minh vì mình không thể khống chế được mà cảm thấy tự
trách.
"Đừng nói nữa..., tớ muốn trở về rồi, cám ơn cậu đã cứu tớ." Giản Nhụy
Ái lễ phép nói xong, đúng rồi! cô đã nghĩ thông suốt, Đỗ Đức Minh không
thể nào hại mình, nếu như không phải là Đỗ Đức Minh, trong sạch của cô
thật sẽ không còn nữa.
Vóc người Đỗ Đức Minh rất cao lớn đứng trước vóc dáng nhỏ bé của Giản
Nhụy Ái giống như muốn che lấp cô, nhìn Giản Nhụy Ái nói lời khách sáo,
cậu biết chuyện làm mình, khiến Giản Nhụy Ái vô cùng đau đớn.
Cậu chỉ có thể để cho cô rời đi, không muốn tạo thêm khốn nhiễu cho cô: "Vô sự, em đi đi, đi đường cẩn thận."
"Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Đỗ Đức Minh không bỏ được Giản Nhụy Ái, nhưng cậu phải để cho cô rời đi, dù sao cậu cũng không thể hại cô.