Da đầu Đơn Triết Hạo đung đưa vì đau đớn. Khẽ mở mắt. Nhìn phòng ngủ
quen thuộc. Không phải anh đang làm việc sao? Sao tự dưng lại nằm trong
phòng ngủ.
Anh chống đỡ thân thể để đứng lên, bàn tay vuốt ve huyệt thái dương, đầu
đau như búa bổ. Đột nhiên, nhìn thấy Lạc Tình Tình mặc áo choàng tắm đi
từ trong nhà tắm ra, lau tóc một cách tự nhiên
"Hạo, anh tỉnh lại rồi hả? Sao không ngủ thêm một lúc nữa." Lạc Tình
Tình đi tới bên cạnh anh một cách tự nhiên, đưa tay chạm vào trán Đơn
Triết Hạo. Lại bị anh lạnh lùng bỏ đi. Cô thức thời lau tóc mình. Dù sao
ván đã đóng thuyền, cô cùng có gì phải sợ.
Có thể nhìn cho ra tâm tình đặc biệt tốt của cô.
Đơn Triết Hạo nhíu chặt lông mày ngẩng đầu. Khi anh nhìn Lạc Tình Tình.
Trong mắt bắn ra một tia băng lạnh lẽo: "Lạc Tình Tình. Tốt nhất cô nên
giải thích rõ mọi chuyện."
"Hạo, anh muốn em giải thích như thế nào. Chẳng lẽ anh quên. Ngày hôm
qua anh với em. . . . . ." Lạc Tình Tình cố ý giả bộ xấu hổ. Trong lòng
rất hài lòng. Ngày hôm qua cô cố ý điện thoại gọi Giản Nhụy Ái đến. Cho
Giản Nhụy Ái đứng ngoài cửa nhìn cô chết tâm, cô cũng đại khái cảm nhận
được sự nhẫn tâm của mình.
"Ngày hôm qua, cô để thứ gì trong cà phê của tôi." Đơn Triết Hạo quét
đôi mắt xảo quyệt nhìn khắp nơi. Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị Lạc
Tình Tình hấp dẫn như thế. Trừ phi, anh không còn cách khống chế dưới
mọi tình huống. Đơn Triết Hạo bừng tỉnh hiểu ra vấn đề trong ly cà phê
kia
Đáng chết! Lạc Tình Tình lại dám xuống tay với anh. Cơn giận của anh
giống như gió lốc cuốn, tròng mắt toát ra thi lạnh lẽo; lớn tiếng quát:
"Cô dám xuống tay với tôi."
"Hạo. Em. . . . . . em yêu anh." Lạc Tình Tình nhìn về phía Đơn Triết
Hạo đang nổi điên. Trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, lại giả vờ vô
tội.
‘Ba’ Đơn Triết Hạo đánh một bàn tay xuống mặt Lạc Tình Tình. Anh nhất
định phải để cho Lạc Tình Tình biết việc xuống tay với anh sẽ nhận lấy
hậu quả như thế nào.
Lạc Tình Tình bụm má, sự đau đớn hiện tại nhắc nhở cô, cô đã bức Đơn
Triết Hạo phát điên. Chỉ là, lúc cô muốn xuống tay đã sớm nghĩ đến hậu
quả này. "Hạo. Em yêu anh, từ nhỏ đến lớn em là người đi theo anh. Đối
với anh muốn gì liền có đó. Chỉ là lúc em ngã bệnh, anh liền chạy đi yêu
người khác, lại còn hại chết đứa con của chúng ta. Nhưng em không hận
anh được, chỉ muốn ở bên anh mãi mãi, đó là lỗi của em à?."
Đau lòng gào thét, nhưng chẳng còn chút tác dụng nào ở trong mắt Đơn
Triết Hạo cả. Anh nhìn chằm chằm cô: "Cho nên cô liền trả thù tôi? Bỏ
thuốc vào cà phê của tôi."
"Không có. Thật sự em không có bỏ thuốc." Hốc mắt Lạc Tình Tình từ từ đỏ lên. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Đơn Triết Hạo không muốn nhìn thấy Lạc Tình Tình nữa. Ánh mắt quay ra
ngoài. Mặt trời lên cao, cả đêm không trở về chắc chắn Giản Nhụy Ái sẽ
rất lo lắng. Nhớ tới Giản Nhụy Ái lo lắng. Anh có chút không thể khống
chế được cơ giận của mình.
Lạc Tình Tình nhìn thấy Đơn Triết Hạo như thế, trong lòng mấy phần cố
kỵ. Nhưng cô biết một khi Đơn Triết Hạo thật sự nổi điên là sẽ chết
người. Nên cô sợ hãi lùi về sau vài bước
"Em không có. Em không có. Là anh không chịu buông tay em, cưỡng bức em
đó." Nhìn như vậy, Lạc Tình Tình chỉ có thể đánh chết không nhận. Muốn
xem anh sẽ đối xử với cô như thế nào
"Cô còn dám nói láo." Đơn Triết Hạo mất đi tính nhẫn nại. Gầm thét rống giận.
Anh hận không thể giết chết cô gái trước mặt ngay lập tức. Nếu dám hạ
dược lên người anh. Loại cô gái đê tiện không biết xấu hổ như thế lại
dám nói láo lung tung.
Cả người Lạc Tình Tình ngẩng ra. Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Cô có
cảm giác như mình đang đốt lửa giận trong lòng Đơn Triết Hạo, nhưng cô
không hối hận. Ngày hôm qua cô đã thật sự biết cô muốn Đơn Triết Hạo
Không còn khách khí với anh nữa. "Em không nói dối anh."
Đơn Triết Hạo nghe những câu nói của Lạc Tình Tình. Tức giận trên mặt
tăng thêm mấy phần. Anh không còn kềm chế được cơn giận. Một quả đấm rất
nhanh được giơ lên, khớp xương vang lên tiếng răng rắc.
"Con phụ nữ đê tiện này." Anh sải bước dài, đi nhanh về phía trước, đi
đến trước mặt Lạc Tình Tình. Bàn tay đưa ra trước, hung hăng lôi Lạc
Tình Tình đến cạnh vách tường.
Ánh mắt thô bạo nổi điên nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình. Lúc này anh đã thật sự muốn giết cô.
Trong mắt Lạc Tình Tình tràn lên một tia hoảng sợ. Đơn Triết Hạo đứng ở trước mặt cô giống như một tử thần.
Bao bọc xung quanh Đơn Triết Hạo là sự tức giận. Toàn thân phát ra hỏa
lực, không ai có thể đỡ nổi. Trong đôi mắt tràn đầy tư vị khát máu, tay
của anh giống như thiết giáp kềm chặt cổ của Lạc Tình Tình, cứ như muốn
vặn gảy cổ của cô.
Sắc mặt của Lạc Tình Tình tím ngắt. Cảm giác như toàn thân không thể thở
được. "Anh. . . . . . Để. . . . . . Tay. Em thật sự không nói dối."
"Được, xem ra cô rất muốn tôi đưa cô đến Châu Phi. Để cho những dân đen
rách nát kia hưởng thụ cô. Cô nói xem như thế nào." Đơn Triết Hạo nói
dứt lời, sức lực ở cánh tay không khỏi mạnh hơn, đem thân thể Lạc Tình
Tình nhắc lên cao khỏi mặt đất.
"Đừng. . . . . ." sắc mặt Rơi Tình Tình tím lại kinh khủng. Thật vất vả từ trong cổ họng phát ra hai chữ .
"Đừng, hình như hiện tại nói câu này có hơi trễ à." Đơn Triết Hạo cũng
không muốn thật giết chết Lạc Tình Tình. Dù sao dì Tần cũng đã giao phó
với anh phải chăm sóc cô thật tốt.
Nhưng nếu anh biết Lạc Tình Tình có âm mưu như thế. Có thể khi đó anh sẽ không khắc chế mà đem cô bóp chết rồi .
Lạc Tình Tình biết Đơn Triết Hạo đã có suy nghĩ đó từ lâu. Vì rất lâu
rồi không thấy anh tức giận như thế. Xem ra mình dẫm lên ranh giới cuối
cũng của anh rồi. Nhưng anh sẽ không để cho cô chết thật, vì dù sao đó
cũng là lời hứa của anh với mẹ cô
Không ngoài dự đoán, Đơn Triết Hạo buông cô ra. Cô giống như lấy được
buông thả. "Khụ khụ. . . . . ." Ngồi trên đất, liên tục thở ra.
"Cút. Đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa." Đơn Triết Hạo không thèm nhìn Lạc Tình Tình một cái, lạnh lùng ra lệnh đuổi khác
Lạc Tình Tình cố nén thân thể đau đớn, mặc quần áo tử tế. Đi ra khỏi
phòng làm việc của Tổng Giám đốc. Ngoài miệng nâng lên nụ cười. Dẫu cho
Đơn Triết Hạo có là Phật chuyển thế, nhưng với tính cách tự phụ của anh,
cô sẽ làm cho anh vĩnh viễn rời xa Giản Nhụy Ái.
"Hạo, anh đừng có chọc giận em, nhưng thật sự em không bỏ thuốc." Cô
xoay người rời đi, trên mặt xuất hiện được vẻ mặt đắc thắng.
Đơn Triết Hạo tức giận, quả đấm cũng không có để xuống. Nhìn đồng hồ báo
thức, cầm quần áo lên. Anh phải về nhà một chuyến. Mới vừa đi ra cửa,
có một vật gì đó đang nằm trên sàn nhà.
Vật này để cho tim anh không khỏi đập thình thịch. Cả người run lên. dây
chuyền Ngọc Quan Âm là đồ vật mà Giản không bao giờ rời ra. Làm sao lại
xuất hiện tại nơi này.
Lòng anh trở nên sợ hãi, cả người lạnh lẽo, dự cảm chẳng lành lan tràn
khắp cơ thể, cầm Ngọc Ngọc Quan Âm trong tay. Nắm thật chặt .
Sau giữa trưa. Trải qua cả đêm hôm qua mưa to lễ rửa tội. Hiện tại thời
tiết cực kỳ tốt. Ánh mặt trời ấm áp, khách nối nhau vào quán Nhân Ái
không dứt.
Giản Nhụy Ái ngây ngốc ngồi ở trong quán. Cô không biết khi Đơn Triết
Hạo phát hiện mình không có ở nhà thì sẽ như thế nào. Khổ sở. Còn là. . .
. . .
Nhưng mà anh khổ sở cũng không thể quên đi việc anh đã phản bội cô.
Cô cảm thấy mình càng ngồi đây, thì càng suy nghĩ lung tung. Đi ra khỏi
cửa, hít sâu không khí mới mẻ. Có lẽ so với việc ngồi ở trong phòng thì ở
đây tốt hơn nhiều.
"Cô nói với anh Quyền Hàn và Trác Đan Tinh giúp một tiếng, tôi đi ra
ngoài một lát, chút sẽ trở về." Cô nhắn với một nhân viên phục vụ trong
quán
Nhân viên phục vụ vừa nghe, cô cũng không thấy Giản Nhụy Ái có biểu hiện gì lạ. Mặt tươi cười nói: "Được."
"Cám ơn nhiều." Giản Nhụy Ái mỉm cười gật đầu cảm ơn