Cả người Giản Nhụy Ái run lên. Cô cảm giác ngực mình có dòng khí đè ép
làm cô phải thở gấp. Cô chỉ có thể vịn tường chống đỡ bản thân khỏi ngã.
Bây giờ đến cả sức mở cửa cô cũng không còn. Cô sợ nghe lời nói tàn nhẫn
của Đơn Triết Hạo. Giản Nhụy Ái biết bản thân cô mềm yếu, những lời đó
sẽ làm cô thống khổ.
Tại sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy. Anh luôn miệng nói yêu
cô, cho cô một hôn lễ lãng mạn nhưng xoay người một cái anh đã triền
miên với bạn gái trước.
Tại sao Đơn Triết Hạo có thể ác độc như vậy. Đúng vậy. Anh không hận thì không gọi là Đơn Triết Hạo .
Cô xoay người vịn tường đi về phía trước, cảm giác hơi sức cũng bị rút
hết, nước mắt rơi đầy mặt, hít sâu, mắt cố gắng nhìn về phía trước.
Từ trước đến giờ cô vẫn tin Đơn Triết Hạo sẽ không phản bội cô. Nhưng
mọi chuyện hôm nay đã làm thương tổn trái tim cô. Cô vừa đi ra khỏi tòa
cao ốc, trời bỗng mưa lớn.
Chẳng lẽ ông trời cũng cảm thấy cô đáng thương, thương tiếc cô nên mới mang cơn mưa đến bầu bạn với cô.
Thế giới của cô đã sập, không có hi vọng, không có sinh mạng, tất cả đều
khô héo tàn lụi. Cô mờ mịt đi về phía trước, không có mục tiêu, không
hề nhìn đường.
Mưa không hề lưu tình đánh vào cơ thể cô. Nhỏ giọt vào lòng cô. Giản Nhụy Ái cảm thấy rất lạnh.
‘Bíp Bíp. . . . . . ’ Ngay lúc Giản Nhụy Ái xoay người. Ánh mắt có gai
nhìn cô. Ánh sáng trắng chiếu đến làm cô kinh ngạc đến ngây người. Nương
theo tiếng thắng xe, cô theo quán tính ngã nhào trên đất. Chiếc xe
Honda phanh lại ngay lập tức.
Chủ xe kinh hồn bạt vía, vội vàng xuống xe. Nhìn thấy Giản Nhụy Ái ngồi trên đất khóc.
Tài xế thấy cô không sao thì buồn bực quát: "Mẹ nó. Đi đường có thể nhìn
đường không hả? Còn là phụ nữ mang thai. Thật là không có trách nhiệm."
Anh ta liếc mắt phỉ nhổ Giản Nhụy Ái. Lái xe vòng qua lối khác.
Giản Nhụy Ái ngồi trên đất, cả người cô tê liệt, giống như đau đến mất
cảm giác. Bên tai ong ong vù vù. Luôn khắc chế không được tiếng Đơn
Triết Hạo và Lạc Tình Tình triền miên.
Cái loại âm thanh đó giống như một cục u bướu trong lòng cô.
Thấy xe đã rời đi. Trong đêm tối, mưa mãnh liệt rơi xuống. Tóc của cô
ướt át dính trên mặt, sức lực quay đầu cũng không có. Mặc cho mọi người
nhìn cô giống như kẻ điên, tóc tai bù xù.
Cô ngồi ở trên đường lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi, mưa to rơi xối xả rơi trên người cô, rơi vào lòng cô.
Trong giây phút đó, cô cảm giác giống như bụng cô đang động. Tiềm thức giống như được kéo về lần nữa. Tay tự giác vuốt bụng.
Đúng vậy. Cô có đứa bé, cô không thể có chuyện gì được.
Coi như lòng đang đau đớn cô cũng muốn sống thật tốt.
Cô kiên cường đứng lên, lảo đảo bước đi. Bất tri bất giác cô đi tới nhà
Ái Ái. Đây là nhà của cô nhưng từ khi có Đơn Triết Hạo. Cô chuyển ra
khỏi nhà Ái Ái thì đây cũng không phải là nhà của cô nữa.
Giản Nhụy Ái nhìn nhà Ái Ái tối thui. Trễ như vậy chắc chắn bọn họ cũng
đã ngủ hết. Cô ngước mắt nhìn mưa to dường như không hề muốn dừng lại.
Cô cảm thấy quá mệt. Thật sự rất mệt mỏi, cũng không muốn nhúc nhích,
chỉ có thể rúc vào cửa, co ro cơ thể thành một cục, ôm lấy cơ thể mình
thật chặt.
Trên mặt không rõ là nước mắt hay là nước mưa, lẳng lặng chảy theo dòng.
Ngồi không biết lâu, cảm giác có ánh đèn xe hơi chiếu vào mình. Trong
lòng cô hồi hộp nhảy dựng lên. Xa xa có người đi tới giống như Đơn Triết
Hạo. Cô hoảng hốt rối loạn không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Quyền Hàn chỉ muốn thấy rõ người ngồi ở cửa là ai. Không nghĩ đến lại là
Giản Nhụy Ái. Nhìn Giản Nhụy Ái chật vật như vậy. Cả người Quyền Hàn
giống như mù mờ.
"Nhụy Ái. Làm sao em lại biến thành bộ dáng như vậy?"
Giản Nhụy Ái nhìn rõ người trước mắt thì cười lạnh trong lòng. Đúng vậy,
Đơn Triết Hạo làm sao có thể ở chỗ này. Bây giờ anh ta đang ung dung
vui sướng.
Nhìn thấy Quyền Hàn, cô giống như nhìn thấy người thân. Những ủy khuất
kìm nén trong lòng đã không thể ngăn cản được nữa mà xông ra. Cô ôm
Quyền Hàn khóc: "Anh Quyền Hàn. Em rất khó chịu. Làm thế nào bây giờ?
Trái tim của em dường như không muốn đập nữa. Em mệt quá."
Quyền Hàn nghe Giản Nhụy Ái khóc đến tê tâm liệt phế. Tim của anh cũng
đau đớn theo. Bất tri bất giác tăng thêm sức lực trên tay, lẳng lặng đỡ
cô.
Giống như khi còn bé, chỉ cần cô khóc, anh sẽ ở cùng với cô cho đến khi nào cô ngừng khóc Quyền Hàn mới mở miệng nói chuyện.
Anh không biết cô xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần cô có thể khóc ra là
tốt rồi. Khóc chưa chắc là chuyện xấu, thống thống khoái khoái khóc ra
hết, tâm sự cất giấu trong lòng mới có thể trút hết được.
"Anh Quyền Hàn. Em mệt quá, em muốn ngủ." Giản Nhụy Ái nhìn Quyền Hàn.
Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, rơi trên sàn nhà.
Quyền Hàn nhìn Giản Nhụy Ái, bế ngang cô lên ."Không cần phải sợ. Để anh gọi Đan Tình giúp em tắm rửa xong rồi hãy ngủ."
Giản Nhụy Ái không nói gì, cũng không phản bác. Có lẽ cô không có sức lực để nói nữa, tâm giống như đã chết.
Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái chật vật như vậy. Ánh mắt hiện lên chút
nghi vấn. Sốt ruột hỏi "Anh Quyền Hàn, đã xảy ra chuyện gì."
"Đan Tinh, không nên hỏi nhiều như vậy. Trước hết giúp Nhụy Ái tắm rửa rồi để cô ấy ngủ một giấc. Cô ấy đã quá mệt rồi."
"À… À. . . . . ." Trác Đan Tinh bừng tỉnh hiểu ra, giúp mở cửa.
Giản Nhụy Ái bước vào phòng. Ánh mắt kinh ngạc đến ngây người, phòng của
cô vẫn không thay đổi, vẫn giống như trước kia. Ánh mắt cô đau buồn
nhìn Quyền Hàn và Đan Tình. "Cám ơn hai người."
Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhụy Ái rồi vào chuẩn bị nước nóng.
Quyền Hàn đặt Giản Nhụy Ái lên ghế, cầm khăn lông sạch giúp Giản Nhụy Ái
lau tóc. Giản Nhụy Ái muốn cầm lấy khăn lông, lại bị Quyền Hàn ngăn
lại.
"Anh Quyền Hàn. Em có thể tự làm." Giản Nhụy Ái đã phiền toái bọn họ
nhiều như vậy, sao lại không biết xấu hổ để anh phải giúp cô lau tóc chứ
"Đừng cử động." Quyền Hàn dịu dàng ra lệnh. Bỗng nhiên nhìn thấy Giản
Nhụy Ái chật vật như vậy. Anh sợ hãi đến mức tim cũng đập nhanh hơn.
Trác Đan Tình bước ra nhìn thấy cảnh ấm áp như vậy, trái tim run lên. Cô
không thích nhìn hình ảnh hạnh phúc của bọn anh. Cô cố giả bộ mỉm cười
đi tới. "Anh Quyền Hàn, nước nóng đã chuẩn bị xong. Anh đi ra ngoài
trước đi, em có thể giúp Nhụy Ái."
"Được. Đan Tinh, chăm sóc thật tốt cho Nhụy Ái." Lúc ra cửa, Quyền Hàn còn không yên lòng nhắc nhở.
Những lời nói du dương này Trác Đan Tinh nghe mà cảm thấy rất chói tai. Cô đẩy Quyền Hàn ra ngoài.
Xoay người nhìn thấy mặt Giản Nhụy Ái tái nhợt yếu đuối. Trong lòng thở
dài. "Nhụy Ái. Tắm trước đi, cơ thể sẽ cảm thấy thoải mái hơn ."
Giản Nhụy Ái không còn hơi sức phải nhờ Trác Đan Tinh giúp mới có thể
tắm xong. Ngồi trên giường mà nước mắt tràn ngập hốc mắt. Cô không khống
chế được tâm tình của mình. Cảm giác lòng đang đau đớn.
Trác Đan Tinh ôm Giản Nhụy Ái để cô dựa vào bên người mình. Có lẽ như
vậy có thể giúp cô giảm bớt đau đớn. "Nhụy Ái. Muốn khóc thì khóc ra
đi."
"Đan Tinh. Cám ơn cậu. . . . . ." Giản Nhụy Ái khóc đến tê tâm liệt phế
nhưng lúc cô khóc lớn tiếng thì trên mặt đã không còn nước mắt giống như
nước mắt đã khô rồi.
Cô suy yếu mệt mỏi. "Đan Tình. Mình muốn ngủ."
"Ừ." Trác Đan Tinh giúp cô đắp kín mền. "Đừng suy nghĩ bậy bạ. Ngủ một giấc ngày mai sẽ thấy khá hơn nhiều."
"Ừ. Ngủ ngon." Giản Nhụy Ái nghiêng người nhắm lại.
Nhắm mắt lại dường như nhìn thấy bóng dáng Đơn Triết Hạo và Lạc Tình
Tình triền miên. Cô hoảng sợ mở mắt. Nước mắt ở khóe mắt cô lại chảy ra.
Một giây trước, cô và Đơn Triết Hạo còn đang triền miên, bây giờ đã không còn gì nữa rồi.
Đơn Triết Hạo đã ở bên cạnh người phụ nữ khác. Anh ta không yêu cô. Anh
ta muốn quay lại bên cạnh bạn gái trước của mình. Lạc Tình Tình ưu tú
như vậy, tốt đẹp như vậy, giống như thế giới thủy tinh đẹp nhất. Mà bản
thân cô cái gì cũng không có.
Đơn Triết Hạo đẹp trai, anh tuấn sánh vai với công chúa Lạc Tình Tình xinh đẹp. Trái tim của cô đau đớn triệt để.