Thư Kiếm Giang Hồ

Chương 14




Thanh Ti hoàn toàn không để ý tới tên tiểu nhân Chu Giai Oánh đang ở một bên đắc chí, nó cũng không sợ cô giáo Tôn, vừa rồi nói năng rất hùng hồn.

Không sai là không sai, không ai có thể đổ oan cho nó được, dù họ nói gì, chỉ cần nó cảm thấy không sai thì kiên quyết không thừa nhận.

Cho dù là cô giáo cũng không thể đổ oan cho nó, ba nói đúng, không phải ai cũng có thể yêu thương nó, quan tâm nó giống như mẹ của nó.

Tuy nhiên, chỉ cần nó không làm sai thì không phải sợ gì cả.

Thanh Ti nói xong cũng không nhìn mặt cô Tôn đang tức đến co giật, quay đầu đi ra ngoài lớp học, dựa người vào tường, Thanh Ti bĩu môi suy nghĩ, hừ mình sẽ chờ ba đến!

Đợi ba tới, để ba mình giúp mình xả giận.

Thanh Ti cảm thấy chưa bao giờ bị cô giáo phê bình gay gắt như lần này, lại còn tức giận như vậy, bị phạt đứng cũng không sợ bởi vì nó không sai, nó biết cho dù ba nó tới cũng sẽ không trách nó.

Lần này Thanh Ti tự tin hơn rất nhiều so với bất cứ lúc nào trước kia.

Bởi vì bây giờ không giống với trước nữa, lần này nó đã có ba, dù ai bắt nạt nó, nó cũng không sợ.

Đứng ở ngoài cửa phòng học, học sinh trong lớp ai cũng ngó đầu nhìn ra bên ngoài, một số người còn thì thầm to nhỏ.

Trước khi vào giờ học, Chu Giai Oánh đi từ phòng giáo vụ/ phòng giáo viên ra, nó đến trước phòng học đắc ý nói với Thanh Ti: "Nếu như bây giờ Yến Thanh Ti cậu nói lời xin lỗi với tớ, hơn nữa bảo đảm với tớ sau này tuyệt đối sẽ không bắt nạt tớ nữa, tớ nói gì cậu liền nghe nấy, làm người hầu của tớ, tớ sẽ nói với cô giáo Tôn cho cậu vào lớp học."

Thanh Ti bĩu môi, lườm nó một cái, còn muốn nó làm người hầu, Thanh Ti nghĩ đã muốn cười, chắc chắn cậu ta không thể nghĩ thông suốt được đâu.

"Chu Giai Oánh, nếu cậu không muốn bị đánh thì mau vào đi."

Hiện tại trong lòng Thanh Ti đang rất bực bội, nó đặc biệt chán ghét Chu Giai Oánh, chỉ muốn đánh cậu ta.

Chu Giai Oánh nói thêm, "Đáng đời cậu bị phạt đứng, loại học sinh kém như cậu cũng không xứng đáng được vào phòng học nghe giảng bài."

Nói xong, nó giống như con Khổng Tước kiêu ngạo, ngẩng cao đầu lên bước đi.

Đi được hai bước lại dừng lại nói: "Cậu chỉ giỏi làm mất mặt ba mẹ cậu, đến lúc đó xem ba của cậu còn có thể đối xử tốt với cậu như vậy nữa hay không."

Thật ra trong lòng Chu Giai Oánh rất ghen tỵ, nó thật sự không thích Yến Thanh Ti được cưng chiều như vậy, nó thật sự muốn nhìn cậu ta gặp xui xẻo.

Thanh Ti lườm nó một cái: "Ba tớ không cần cậu quan tâm."

Đợi ba tớ tới, cho cậu xem ba tớ tốt với tớ như nào.

Thầy giáo đi tới phòng học, nhìn thấy Thanh Ti đứng ở bên ngoài liền bảo nó vào trong.

Thanh Ti lắc đầu: "Cô giáo không cho phép em vào."

Thầy giáo cau mày nói: "Chút nữa tôi đi tìm cô giáo các em hỏi xem tại sao lại như vậy?"

Thanh Ti đứng ở bên ngoài nửa tiết học đôi chân nhỏ bé đã không chịu được, hết lần này tới lần khác Chu Giai Oánh thật đúng là người thích mách lẻo, Thanh Ti mệt mỏi dựa người vào tường ngồi xổm xuống nó cũng phải đi mách cô giáo, nói rằng trong lúc Thanh Ti bị phạt đứng đã không chịu chấp hành theo chỉ thị của cô giáo.

Kết quả, cô Tôn để cho Chu Giai Oánh trực tiếp theo dõi Thanh Ti, nếu nó dám ngồi xổm xuống, hoặc là có cử động khác sẽ để cho Chu Gia Oánh dạy bảo nó.

Thanh Ti nhìn Chu Giai Oánh trước mặt, chỉ muốn lập tức tới cào cậu ta.

Nó cũng chưa từng thấy bạn học nào lại xấu xa như thế.

Thanh Ti bướng bỉnh, nhất định không chịu thua: "Chu Giai Oánh, nếu như cậu còn dám xuất hiện ở trước mặt tớ, tớ bảo đảm nhất định sẽ đánh cậu."

Thanh Ti nghiêm mặt, đôi mắt như lửa cháy sáng rực, cũng khiến cho Chu Giai Oánh sợ hết hồn.

Chu Giai Oánh lui về phía sau hai bước, "Là cô giáo cho phép tớ quản giáo cậu, cậu giỏi thì đi tìm cô giáo ấy."

Thanh Ti nắm chặt hai nắm đấm nhỏ, muốn đánh cậu ta, muốn cào cậu ta quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.