Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước

Chương 23: Người phụ nữ đáng thương




Từ lúc yêu, tại sao không nói?

Có những thứ đã mất, sẽ không bao giờ trở lại!

Thời gian cuối kì dần tới gần.

Tôi phát hiện từ ngày kết giao với Trần Vũ Hoa, tôi trở nên sa đọa hẳn. Trước giờ tôi rất chăm chỉ, không những không nhiễm cho anh ấy đức tính đó, ngược lại còn bị anh làm ảnh hưởng.

Tôi bắt đầu táo bạo đến kí túc xá nam sinh, chỉ để — chơi game.

Super Mario và Contra ở thời đại này sớm đã là quá khứ, nhưng có một trò chơi vĩnh viễn không bao hết thời, đó chính là Tetris, khiến tôi lần nữa trở nên mê mẩn điên cuồng hết thuốc chữa.

Trong phòng Trần Vũ Hoa không biết từ đâu có chiếc bàn để TV có kết nối với máy chơi game cũ nát, miễn cưỡng sắp lại có thể gọi là dùng được.

Cứ buổi chiểu nào không phải đến lớp học là tôi nhất định xuất hiện tại đây, chưa bao giờ thay đổi.

Phòng ngủ đối diện có tên nam sinh biệt danh “Trương Chim to”, tên thật thì tôi không biết, vì mọi người không ai gọi tên khai sinh của hắn, mở miệng ra là gọi “Chim to Chim to”. Người này bình thường không sao, hễ cứ mở miệng ra nói chuyện là kiểu ngôn ngữ của hắn chưa kinh chết người chưa tha, như tiếng loài gia cầm, không nói thì thôi, gáy lên một tiếng là ai nấy đều kinh ngạc, đã thành điển cố, biệt hiệu cũng vì như vậy mà được đặt nên.

Đến một ngày, tôi đã lên level cực cao, suýt đạt max, chính vậy tôi mặt mày hớn hở, Trương Chim to mang dép lê, đủng đỉnh đi tới.

“Oh, hôm nay thật đỉnh nha. Anh không thể nói được, cứ thấy nhiều người là lắp bắp, cứ như shit đấy, không hợp ý em mong em thông cảm.” Một khoảnh khắc yên lặng qua đi, hắn lại cười hì hì nói với tôi. “Khà khà, Diệp Tử. Hôm nay chiến tích ra sao?”

Câu này còn tính là bình thường,hé miệng cười cười, “Có đột phá không uổng em tu luyện hai tuần.”.

“Vậy sao?” Hắn ngước mi, tiến tới xem điểm, mắt sáng rực, “Em được đấy, đủ trình đấu với anh rồi.”.

“Thật?” Tôi có chút hưng phấn, nghe nói Trương Chim to là cao thủ Tetris, trong vòng một giờ có thể hạ liên tiếp mất người, kỷ lục này đến nay luôn được bảo toàn, hắn tự cho mình là Độc Cô Cầu Bại[23], thở dài hận đời không có đối thủ, thật quá cô độc.

“Vậy hôm nay chúng ta đấu một trận nhé?” Tôi nóng lòng muốn thử, dù sao đấu cùng hắn ta, nếu thắng quá tốt, nếu thua cũng chẳng mất mặt.

Hắn đáp hết sức sảng khoái, “Được.” Lại tặc tặc lưỡi, hỏi xoáy lại, “Vậy nếu em thua thì sao?”.

“Cô ấy mà thua không phải làm gì cả, tôi làm thay là được tôi.” Trần Vũ Hoa tiến đến choàng tay lên vai tôi, đôi mắt dưới tấm kính loé lên luồng sáng kiên định.

Anh ấy chính là như vậy, bình thường sẽ không cố nói lời ngon tiếng ngọt với tôi, nhưng khi cần là anh ấy xuất hiện đúng thời điểm, không thể chối từ.

Trương Chim to ngượng ngùng nói: “Cậu sợ tớ sẽ ăn cô ấy hay sao? Còn lâu nhá, đây cũng biết vợ bạn không được khi dễ.”. Giữa lông mày hiện lên vài tia tức giận.

Trần Vũ Hoa gãi gãi đầu, “Đương nhiên là không, tớ tất nhiên tin cậu.”.

“Hừ.” Trương Chim to khịt mũi, “Giải thích là che dấu, che giấu chính là có chuyện.”.

“Phì.” Tôi nhịn không được phá lên cười, cười xong lại cảm thấy không ổn, bận rộn hoà giải: “Kệ anh ấy, anh nói thua xử lý thẽ nào, em đều làm theo.”.

“DiệpTử.” Trần Vũ Hoa không vui trừng mắt nhìn tôi, hình như rất bất mãn với cách làm của tôi.

“Diệp Tử so với cậu dễ dãi hơn nhiều, lề mề như cậu không hiểu sao có thể theo đuổi được cô ấy.” Tôi cố nén cười, biểu hiện cứng nhắc, khẩu khí lập tức tăng vọt, “Thừa lời, còn không nói đi?”.

“Em thua phải chạy đến phòng đối diện, gặp người con trai đầu tiên nhìn thấy là phải nói ‘Em thích anh’, thế nào?” Trương Chim to chớp chớp đôi mắt ti hí, cười gian, khuôn mặt tràn đầy âm mưu sắp được thực hiện.

Tôi vừa nảy ra một ý tưởng đồng ý nhanh, “Xong luôn.” Rồi nói: “Nhưng như vậy không công bằng với em, nếu là anh thua, phải chạy đến ôm cái cột điện có biển quảng cáo thuốc đông y chữa bất lực hét to ba lần ‘Ta rốt cuộc được cứu rồi’, thế nào?”.

Trần Vũ Hoa cố nén cười, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, những người trong phòng ngủ nghe thấy đều đập tường mà cười, nhao nhao hết lên. “Nếu là như vậy thật có kịch hay để xem đó nha.”

Mặt Trương Chim to thoắt đỏ thoắt trắng, tôi cố ý huých tay vào hắn, “Anh thấy ý kiến này thế nào?”.

Hắn phụt một cái đứng lên, vỗ mạnh bàn. “Thoả thuận.” Hắn mở tròn mắt nhìn tôi trừng trừng, mặt đỏ tai hồng nói.

Trận đấu bắt đầu. Một ván định thắng thua.

Quy tắc rất đơn giản. Không xem điểm, chỉ so tốc độ. Những mảnh ghép từ tầng dưới đáp lên, hết ba mươi tầng sẽ có một đứa trẻ ra nhảy, ai cướp được trước thì thắng.

Quy tắc trận đấu do Trần Vũ Hoa thiết lập, chỉ có trời mới dám nghi ngờ. Bởi vì Trương Chim to có thói quen chơi mức độ khó nhất, lần này để hắn chơi ở level đơn giản lại không phù hợp.

Tôi cảm thấy mình thắng là chuyện rất dễ dàng, bởi vì tôi hội tụ đủ ba yếu tố thiên thời-địa lợi-nhân hòa. Không chỉ có lợi thế đó, hắn bị mấy người cùng phòng vây quanh, thỉnh thoảng hi hi ha ha líu ríu, cố gắng quấy nhiễu hắn, tôi biết rõ thắng dù không sử dụng bạo lực cũng thắng được, nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh hắn ôm cột điện nước mắt lưng tròng, một cõi đầy tâm tình, khiến tôi bình thường ngay trở lại.

Tôi thực sự rất thoải mái, không những tiêu sái tự nhiên, thỉnh thoảng còn có thời giờ liếc trộm tình hình chiến đấu bên kia, chỉ thấy Trương Chim to đầu đầy mồ hôi, tay chân luống cuống, còn phải bận tâm đối phó với những người bên ngoài. Tôi nhếch miệng cười không ngừng, màn hình của hắn đã xây cao cao thành lũy, mà của tôi vẫn một tầng mỏng, cao hạ lập quán, tôi càng vui vẻ.

Nhưng người tính không bằng trời tính, khi tôi tính kĩ thì “hai mươi năm, hai mươi sáu…”một giọng nói ngọt ngào vang lên, một đứa trẻ đột nhiên nhảy ra, vặn vẹo mông đít, nhưng lại không phải xuất hiện trong giao diện của tôi.

Tôi không phục quay đầu nhìn lại, vẫn có thể nhìn thấy lâu đài vừa dài vừa hẹp, chính vì thế mà cứu được anh ta, nhưng lại làm tổn hại đến tôi.

Trương Chim to đắc ý nhảy lên, vỗ tay, vung chân, động tác thực hiện liền mạch lưu loát, kết thúc xong, hắn nhìn chằm chằm vào tôi.

Chấp nhận chịu thua, tôi không nói hai lời, chạy sang phòng đối diện “Cộc cộc cộc” gõ cửa.

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn[24]

Trong lúc chờ mở cửa, không biết vì sao tôi bỗng nhiên nghĩ đến câu này.

Cánh cửa vẫn thủy chung không có phản ứng.

Tôi có chút không tin tưởng mình có vận khí tốt. Trương Chim to nói thầm, “Vừa rồi còn có người”. Đám người xem náo nhiệt nhìn thấy thế này cũng cũng phẫn nộ mà tản đi, Trần Vũ Hoa tự nhiên cao hứng nhất, lấy tay nhẹ nhàng gạt tóc mái của tôi, “Chúng ta đi ra đi!”.

Tôi gật gật đầu, chuẩn bị rút lui, nhưng ngay lúc này, cánh cửa lặng lẽ mở ra.

Hướng Huy vừa mới dậy, đôi mắt còn lim dim buồn ngủ, đầu tóc rối bời xuất hiện trước mặt tôi, trước là ngẩn ra, sau đã kịp nhận thức, dùng ngón tay gãi gãi tóc, thật lâu sau mới hỏi, “Em tìm tôi có việc gì sao?”.

Đám người vừa mới tản đi chẳng biết lúc này lại cùng nhau tụ tập lại, âm thanh thúc giục ồn ào bên tai, tôi cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt, lại thẹn quá hóa giận, “Kêu gào cái gì, tôi nhất định sẽ nói.”.

Tôi nhìn đôi mắt trong suốt của Hướng Huy, trên mắt lóe lên một đoạn ngắn, cứ như sao băng xẹt qua, tuy không thể bắt lấy nhưng trong lòng vẫn lưu lại vết tích.

Hướng Huy mỉm cười, yên tĩnh dịu dàng, anh không biết rõ tình huống đó, nhưng cũng không thúc giục không truy vấn, mặc cho tôi ngây ngốc nhìn, anh vẫn nhìn lại với ánh mắt dịu dàng.

“Cuộc sống như shit, có lúc bản thân đã rất cố gắng, nhưng có lúc lại là cái rắm.” Thời khắc mấu chốt, Trương Chim to tổng hợp một câu kinh người, khiến cho một trận cười vang, tôi thật cảm kích hắn ngay giờ phút này đã làm dịu đi cái không khí lúng túng khó xử này.

Tôi nắm chặt quả đấm, hoảng loạn bất lực. Diệp Tử, đây chính là mày, thông minh lanh lợi, gặp chuyện không do dự, dường như không có gì là không thể, thực sự cứ cố chấp sẽ rất khó xử.

Nếu như mày không mở miệng lúc này, có thể sẽ phải hối hận cả đݩ. Có điều tôi không biết nữa .

Nhưng tôi vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, với tôi, có lẽ đời này chỉ có một lần.

Tôi chỉ có thể lắng nghe tiếng nói nội tâm của mình.

Miệng tôi lại mở một lần nữa, dường như cả một thế kỉ trôi qua, tôi thấy giọng mình từ rất xa bay tới, thấp đến nỗi không thể thấp hơn, “Em thích anh, rất lâu rất lâu rồi.”.

Chờ đợi phản ứng của anh, hoặc là chế giễu, hoặc là im lặng, nhưng điều tôi không nghĩ đến, khóe miệng anh vốn thủy chung giữ ý cười dần dần mở lớn, trong mắt lóe lên ánh sáng, vẫn là nhẹ nhàng, dịu dàng nói, “Anh cũng thích em, từ rất lâu, rất lâu rồi.”.

Tôi sững sờ ngơ ngẩn. Cả hành lang im lặng như tờ.

Tôi ngẩng đầu, ngữ khí của anh không đùa cợt nửa thật nửa giả giống ngày thường, cũng hoàn toàn không phải ra vẻ công thức hóa giọng điêu, có một kiểu ngôn ngữ như hứa hẹn, cái tôi muốn nói đến chính là trường hợp này.

“Chết tiệt, phối hợp ăn ý thật.” Vẫn là Trương Chim to đem tôi cùng với ảo tưởng trở về hiện tại.

Tôi mỉm cười chua xót, phối hợp, chỉ là phối hợp mà thôi.

Trong lòng hốt hoảng, một lần nữa nhìn Hướng Huy, lần này ánh mắt anh không trốn tránh, ngược lại càng sâu thẳm hơn, tôi tránh cũng không thể tránh, chậm rãi bước lên phía trước, đột nhiên tay phải bị giữ lại, một giọng nam vang rõ ràng bên tai, “Diệp Tử, bọn họ đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”.

Tôi nhất thời bừng tỉnh.

Trần Vũ Hoa mặt mày áy náy, nói lời xin lỗi Hướng Huy, “Chỉ đùa một chút thôi, đừng để ý nha!”.

Hướng Huy cười nhưng không đáp, chuyển tầm mắt về phía tôi, như thể đã phát hiện cả nội tâm tôi.

Tôi hạ mắt xuống, không dám nhìn anh nữa, cho đến khi Trần Vũ Hoa đưa tôi về ký túc xá, tâm trạng vẫn không thể bình phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.