Thủ Hộ

Chương 13: Đánh ghen




Trong thời gian này, Cố thị khắp từ trên xuống dưới ai cũng mang tâm tình nặng nề. Cố Trường Khanh đã không ngủ ngon nổi suốt mấy ngày qua, dù là Khổng Khánh Tường đã có chuẩn bị cũng luôn thấp thỏm lo âu.

Tuy rằng từ sau khi Cố Trường Khanh về nước, Cố thị cũng có lúc không ổn định nhưng chưa có lần nào nghiêm trọng như lần này, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như vậy, nghiêm trọng nhất là sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản, đây là kết quả Cố Trường Khanh tuyệt đối không thể chấp nhận.

Nhưng muốn cứu vãn tình hình hiện tại thì ít nhất cũng cần có 1 tỷ, với cô lúc này thì đây là điều không thể.

– Phùng Tước, có phải em đã sai rồi không!

Có lần, Cố Trường Khanh và Phùng Tước gặp nhau, cô không nhịn được nói với anh.

– Nếu không phải em nóng lòng báo thù thì có lẽ sẽ không gây ra tai nạn lần này cho Cố thị, nếu Cố thị thực sự bị hủy trong tay em thì em còn mặt mũi nào đi gặp ông ngoại đây?

– Trường Khanh, đừng nản lòng, Cố thị là công ty lớn suốt bao năm qua, đã trải qua không ít phong ba, sẽ không dễ dàng sụp đổ như vậy đâu, cổ phiếu nhất định sẽ tăng lên, không nghiêm trọng đến mức phá sản đâu!

Phùng Tước an ủi cô.

– Nhưng ngay cả như vậy, tài sản của Cố thị cũng bốc hơi không ít, nguyên khí hao tổn, nhiều ngân hàng chẳng còn tín nhiệm Cố thị như trước! Cổ phiếu sụt thê thảm như vậy, về sau muốn phát triển lại sẽ rất khó khăn!

Cũng chỉ có trước mặt Phùng Tước thì Cố Trường Khanh mới không che giấu cảm xúc được như vậy, nhưng vừa về đến công ty cô đã lại phải giữ dáng vẻ mạnh mẽ, bởi vì nếu ngay cả cô cũng chẳng có niềm tin thì người khác sẽ càng thêm khủng hoảng, cô phải khống chế được cục diện!

Phùng Tước thấy cô lo lắng như vậy, nghĩ nên làm sao để giúp cô, về mặt tài chính anh cũng chẳng có cách nào nhưng bên ngân hàng thì có lẽ có thể góp chút sức lực. Anh thông qua các mối quan hệ tìm được giám đốc ngân hàng có liên quan đến Cố thị, hạng mục vay vốn đang bị đình trệ giờ lại có thể tiến hành như cũ, tin tức vừa truyền ra, mọi người đều nghi ngờ là bạn trai thần bí của Cố Trường Khanh giúp. Người ta vẫn nói có người làm quan thì chuyện gì cũng dễ làm.

Mà đồng thời, Hoàng Thao cũng về tới Bắc Kinh, anh vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà đã đến Cố thị gặp Cố Trường Khanh bàn bạc chuyện lần này, đồng thời cũng mang theo một tin tức tốt lành.

– Tôi đã thuyết phục ban giám đốc Hoa Nhã đầu tư thêm vào Cố thị, nay giá cổ phiếu Cố thị sụt giảm, chính là cơ hội tốt để mua vào, công ty quyết định đầu tư thêm 10 triệu, giờ chỉ cần thời cơ thích hợp để mua thôi.

Cố Trường Khanh đã từng rất lo lắng đến chuyện này, tương lai mình và Khổng Khánh Tường trai cò đánh nhau, Hoàng Thao sẽ nhân cơ hội thu mua, uy hiếp đến địa vị của Cố gia ở Cố thị. Nhưng hôm nay Hoàng Thao nhân cơ hội mua cổ phiếu, không ngờ là mình lại cảm kích Hoàng Thao như vậy. Bây giờ bất kể là ai, chỉ cần chịu đầu tư vào Cố thị thì đã là đại ân với Cố Trường Khanh rồi, về phần cổ phần, số cổ phần Cố Trường Khanh đang nắm giữ trong tay cũng đủ để khó ai lay động nổi.

– Hoàng Thao, tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào…

Cố Trường Khanh nói, đây là lời nói rất thật lòng của cô, anh đã ra tay giúp đỡ cô không chỉ một hai lần, nợ ân tình càng nhiều càng khiến cô bất an.

Hoàng Thao nhìn cô, cười lạnh một tiếng nói:

– Em có cần tỏ vẻ mặt như mướp đắng thế này không? Tôi đâu có bắt em lấy thân báo đáp?

Vẻ mặt và ngữ khí của Hoàng Thao lại khiến Cố Trường Khanh nổi cáu ngay tức khắc:

– Anh có cần châm chọc khiêu khích không? Tôi muốn lấy thân báo đáp còn chưa tới lượt anh đâu!

Lần nào cũng nói như vậy, cứ phải châm chọc cô mới thoải mái hay sao!

(Đôi này chuẩn là phim thần tượng rồi :))

Ai ngờ Hoàng Thao lại bật cười, anh khoanh tay trước ngực cười thật phong lưu phóng khoáng:

– Thế cũng không tệ lắm, như vậy mới giống em!

Cố Trường Khanh không biết nói gì hơn, người này có xu hướng thích ngược chăng…

Có hai người giúp, cục diện cũng xem như được ổn định lại nhưng 10 triệu đầu tư vào vẫn không đủ để giải quyết vấn đề, Cố thị cần số tiền lớn hơn nữa.

Đang lúc Khổng Khánh Tường tính toán thời cơ mua lại thì bỗng nhiên thị trường lại có một số tiền lớn điên cuồng thu mua cổ phiếu Cố thị, 10% Khổng Khánh Tường nhả ra đã bị người ta ăn gọn 6%, Khổng Khánh Tường suýt nữa thì lên cơn đau tim, bởi vì bán ra với giá đó khiến ông ta đã lỗ đi ít nhất là 10 triệu.

– Mau, mau mua về, nhất định phải mua lại được số cổ phần đã mất!

Khổng Khánh Tường hoảng hốt đến mất bình tĩnh, mặt trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh.

Tiền Hoàng Thao cũng rót vào thị trường cùng lúc với người thần bí kia, trong nháy mắt, giá cổ phiếu của Cố thị bắt đầu tăng cao, rất nhiều cổ đông đều rút lại số cổ phiếu đã bán tháo, trên thị trường cũng không còn nhiều cổ phiếu Cố thị nữa. Thời cơ tốt đã qua, đến khi Khổng Khánh Tường muốn mua về thì cũng đã lỡ mất cơ hội tốt, sau vẫn mua được 6% nhưng giá cũng không được hời như trong tưởng tượng. Chỉ trong mấy ngày, số cổ phần trong tay ông ta đã hụt đi 5% nhưng so với giá trị ban đầu thì cũng phải lỗ đến gần 10 triệu.

Kết quả này là điều Khổng Khánh Tường không thể ngờ đến, giận đến suýt hộc máu.

Trong chuyện lần này, người thần bí kia thu mua được 11% cổ phần công ty, có rất nhiều cổ đông Cố thị đã thay đổi. Mà Hoàng Thao cũng thu mua được 3% cổ phần, cộng với 5% ban đầu, Hoa Nhã giờ đã nắm giữ 8% cổ phần Cố thị.

Cố Trường Khanh vẫn đợi chủ nhân của số tiền thần bí kia xuất hiện, đối với người này Cố Trường Khanh vẫn tràn ngập chờ mong, cô hi vọng là bạn chứ không phải là thù.

Mà các cổ đông khác cũng rất ngạc nhiên về thân phận của người này, về phần Khổng Khánh Tường thì lại coi người đó như kẻ có thù giết cha, vừa nghĩ đến vì người đó mà khiến ông ta bị thua lỗ nặng nề thì ông ta đã hận không thể lột da rút gân người đó ra!

Ngay trong lúc mọi người chờ mong, người thần bí đó rốt cuộc cũng đến thăm Cố thị.

Đó là một ngày đầu xuân mặt trời ấm áp, trước cổng Cố thị là những gốc hoa đào nở rộ, gió thổi qua khiến hoa rơi lả lả, hoa rụng như mưa.

Khổng Khánh Tường dẫn theo các cán bộ cao cấp của công ty đứng trước cửa Cố thị để chào đón vị cổ đông mới này. Ngoài Khổng Khánh Tường ra, tất cả mọi người đều vô cùng cảm kích vị cổ đông mới này, dù sao nếu không có sự xuất hiện của người này, có lẽ Cố thị sẽ rất khó vượt qua được cửa ải khó khăn lần này.

Ngay trong hương hoa đào thơm ngát, hai chiếc xe chậm rãi đi đến, đầu tiên là một chiếc xe màu đen theo sau là một chiếc Phantom đen, lúc rẽ vào, mọi người đều có thể thấy biểu tượng đầu xe ánh lên dưới mặt trời tạo thành vùng sáng chói mắt.

Mọi người nhìn thấy cảnh hoa lệ này thì đều giật mình, cảm nhận đầu tiên là lai lịch của người này không hề tầm thường.

Khổng Khánh Tường nhìn hai chiếc xe này, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Chỉ chốc lát sau, hai chiếc xe dừng lại trước cổng Cố thị, hai người đàn ông mặc âu phục đeo kính đen bước xuống trước, cả hai đều cao lớn khôi ngô, là người da đen. Hai người nhanh chóng đứng qua hai bên cửa xe, mặt không chút thay đổi.

Ngay sau đó cửa trước chiếc Rolls-Royce mở ra, một người đàn ông phương Tây cũng mặc âu phục đen đi xuống, bước vòng qua cửa sau rồi hơi cúi người, cung kính mở cửa xe.

Tình cảnh này khiến tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kì với người trong xe, không khỏi ngừng thở, mở to mắt nhìn về phía cửa xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.