Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 28: Ngoại truyện về cuộc sống sau hôn nhân của Khang ca, Lượng ca




Đường Kính Chi tới nơi bàn ăn đã được dọn xong, đầy một bàn lớn, trừ Đường lão thái quân ra còn có hai nữ chủ tử.

Lâm Úc Hương có chuyện muốn xin Đường Kính Chi cho nên hôm nay lại xuống bếp, thấy y đi vào, liền bước tới nói:

- Nhị gia, thiếp thân làm mấy món dược thiện cho người, lát nữa Nhị gia phải ăn nhiều vào một chút, bồi bổ thân thể nhé.

Đường Kính Chi "ừ" một tiếng, lúc này Chu Quế Phương cũng đi lên, khuôn mặt kiều diễm không biết vì nguyên cớ gì mà phơn phớt hồng, nàng không dám nhìn Đường Kính Chi, bàn tay nắm chặt, con ngươi rõ ràng có vẻ bối rối, thi lễ cung kính nói:

- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.

Vì cách khá gần, Đường Kính Chi thấy nàng hành lễ vội vàng, rất tự nhiên đưa tay ra đỡ dậy. Đường Chu Thị không ngờ Đường Kính Chi lại đỡ cánh tay mình trước mặt mọi người, thân thể hai người chạm nhau làm nàng giật mình, đứng dậy lùi lại một bước, hai cánh tay cũng dấu ra sau lưng.

- Khụ, không cần đa lễ như thế.

Sự giữ ý và dè chừng của Chu Quế Phương làm Đường Kính Chi hơi xấu hổ, y chỉ sợ nàng quá khẩn trương, không cẩn thận ngã ra đất mà thôi, căn bản không có ý tứ gì khác.

Vốn quan hệ giữa hai người đã rất vi diệu, thêm vào chuyện này, lại càng thêm không biết phải đối diện với nhau ra sao.

- Lăng Nhi, mau tới đây ngồi.

Đường lão thái quân thấy hai người trong khách khí mang khoảng cách, nhưng rõ ràng đều có ý tứ với đối phương, lòng vui vẻ, vẫy tay gọi đích tôn.

Đường Kính Chi đi tới chỗ mình ngồi xuống hỏi:

- Nãi nãi, tiểu nha hoàn kia truyền lời người nói nãi nãi tìm cháu có chuyện muốn thương lượng.

- Ừ đúng vậy.

Đường lão thái quân cười tủm tỉm, ra hiệu cho Đường Úc Hương cũng ngồi xuống, còn Chu Quế Phương hầu hạ dùng cơm:

- Nãi nãi muốn thương lượng với cháu khi nào thì cưới Quế Phương về, mặc dù trước đó nãi nãi đã tuyên bố thì nó là nữ nhân của cháu rồi, nhưng nghi thức thì vẫn phải làm cho trọn, nãi nãi thấy vài ngày nữa tổ chức đi.

Quả phụ tái giá, lại còn gả cho tiểu thúc, không thể làm quá xa hoa ầm ĩ, nhưng loại hào môn như Đường gia, chuyện thể diện bên ngoài cần phải làm, nếu quá qua loa đại khái, Chu Quế Phương cũng mất mặt.

Lời của Đường lão thái quân vừa phát ra, tay Chu Quế Phương run lên, thiếu chút nữa thì làm rơi đũa xuống đất, nàng chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi đây, vị lão thái quân này cũng thật là, chuyện này hai bà cháu họ nói chuyện riêng với nhau không được sao.

Lâm Úc Hương thấy Đường lão thái quân từ đầu tới cuối ánh mắt luôn như có như không liếc về phía mình, nghe vậy gượng mỉm cười, hơi nghiêng đầu đi, nàng thấy Đường Kính Chi đang nhìn trộm Chu Quế Phương, lòng chua xót.

"Đừng như thế, mình không được như thế, mình sớm muộn gì cũng rời khỏi nơi này!" Đường Úc Hương nỗ lực bình tĩnh lại.

- Nãi nãi, vài ngày nữa có phải là gấp gáp quá không?

Đường Kính Chi chỉ thấy Chu Quế Phương cúi đầu, má hồng rực, không đoán thấu tâm tư của người ta ra sao, lại nhìn sắc mặt Đường Úc Hương rõ ràng hơi tái đi, cho nên muốn trì hoãn thêm một chút.

Vả lại một khi nạn châu chấu bùng phát sẽ có hàng đống việc phải xử lý, đoán chừng khi ấy y còn chẳng thể về nhà ngủ, đúng là không có thời gian.

- Cái thằng bé này, sao càng ngày càng không nghe lời nãi nãi nữa? Trước kia cháu có bao giờ làm trái y ta đâu.

Đường lão thái quân hiển nhiên không hài lòng với đáp án này, bà muốn thấy trọng tôn lắm rồi:

- Lăng Nhi, cháu chớ có quên, cháu là gia chủ đương đại của Đường gia, chuyện kéo dài hương hỏa Đường gia cũng là trách nhiệm trọng yếu của cháu. Cháu thử tính xem, năm nay cháu đã bao tuổi rồi, mà một đứa con cũng chẳng có, sao mà được chứ?

- Nãi nãi, cái này ...

Tới lượt Đường Kính Chi đỏ mặt, ấp a ấp úng chẳng biết nói gì.

- Chuyện này cứ để nãi nãi làm chủ đi, trước khi ăn cơm nãi nãi đã tra hoàng lịch rồi, 16 tháng này là ngày lành. Nãi nãi vốn muốn để cháu thành thân vào ngày này, để còn được sớm bế trọng tôn, nhưng nếu cháu muốn đợi thêm thì nãi nãi cũng không ép cháu, vậy quyết định ngày mùng 6 tháng sau sẽ tổ chức hôn sự cho hai đứa.

Đường lão thái quân sợ ép đích tôn quá, khiến nó vì kháng cự hôn sự mà sinh ác cảm ghét bỏ Chu Quế Phương, cho nên liền hoãn thêm hai mươi ngày nữa.

Đường Kính Chi cũng hiểu, nếu như Đường lão thái quân đã quyết đem vị tẩu tẩu này gả cho mình rồi thì với thân phận một vãn bối, y không còn đường mà phản kháng, hơn nữa nói y không có cảm giác với Chu Quế Phương thì đó là nói dối một cách trắng trợn.

Thầm gập ngón tay tính toán, còn hơn một tháng nữa cơ mà, hiện vẫn sớm lắm, Đường Kính Chi liền đồng ý, nếu không để lão thái quân giận thì không hay:

- Vâng, tôn nhi tuân mệnh.

Lời của Đường Kính Chi khiến Chu Quế Phương càng cúi gằm mặt xuống, người nóng như phát sốt, tim Lâm Úc Hương thì cứ như thình lình bị ai đó bóp mạnh, không đau lắm, nhưng có sự thương cảm khó diễn tả.

- Được, vậy hôn lễ quyết định vào mùng sáu tháng sau.

Đường lão thái quân thấy đích thôn sảng khoái đồng ý, chẳng có vẻ gì là không cam tâm thì mừng rỡ, cười vui vẻ tới híp mắt lại:

- Lăng Nhi, hôn sự chẳng qua chỉ là hình thức thôi, đây là chuyện tốt lành, cho nên nãi nãi định ngay ngày mai để Quế Phương chuyển tới tiểu viện của cháu ở, như thế mấy tỷ muội bọn chúng cũng thuận tiện giao lưu liên lạc tình cảm với nhau hơn.

Đường Kính Chi há mồm, còn chưa kịp kiếm lý do nào từ chối thì Đường lão thái quân đã quay sang hỏi Lâm Úc Hương hỏi:

- Úc Hương, ngươi có ý kiến gì về chuyện này không?

- Không ... Không ạ, tôn tức không có ý kiến gì.

Lâm Úc Hương phải rất tốn sức mới nở được nụ cười khó coi hơn cả khóc.

- Ừm, láo thân biết ngươi là đứa hiểu đại thể mà, vậy thì chuyện Quế Phương chuyển chỗ ở cứ giao cho ngươi làm. Còn nữa, ngươi là chính thê của Nhị gia, là tỷ tỷ, sau này phải giúp đỡ Quế Phương nhiều hơn, dù nó gả vào Đường gia sớm hơn ngươi, không phải là người ngoài, nhưng dẫu sao vẫn mới vào hậu viện của Nhị gia.

Đường lão thái quân lại bổ xung.

- Vâng, tôn tức nhất định sẽ giúp Phương muội muội.

Chuyện đã không thể vãn hồi được gì nữa, Đường Úc Hương lần này đáp lưu loát hơn:

Cho dù hôm nay Lâm Úc Hương làm thức ăn vẫn thơm ngon hấp dẫn như mọi khi, nhưng nhìn kiều thê ánh mắt ủ rũ, mặt trắng nhợt, Đường Kính Chi ăn cũng chẳng thấy mùi vị gì. Có điều dù sao y vẫn phải cố kỵ thể diện của Đường lão tái quân, cuối cùng chỉ biết khẽ buông một tiếng thở dài, cho dù y có nhất quyết cự tuyệt thành hôn với Chu Quế Phương thì sao, đâu thể một vợ một chồng sống cùng Lâm Úc Hương.

Mấy vị di nương ở hậu viện, y không thể buông tay bỏ các nàng.

Tiếp đó Đường lão thái quân không ngừng chỉ huy Chu Quế Phương gắp thức ăn cho Đường Kính Chi, còn chuyên môn nói cho nàng biết đích tôn của mình thích những món nào, ánh mắt thì nhìn lên nhìn xuống khắp người Chu Quế Phương đánh giá, nhất là bộ mông lớn cho thấy nàng dễ sinh nở. Thái độ thân thiện đó của bà lọt vào mắt Lâm Úc Hương làm nàng càng thêm khó ở.

Chu Quế Phương vừa thẹn vừa quẫn bách, dù là thiếu nữ bình thường còn chẳng chịu nổi nữa là lấy thân phận tẩu tẩu gả cho tiểu thúc, tình cảnh này khiến nàng chỉ biết cúi mặt xuống, chỉ thi thoảng vâng dạ một câu, nhìn trộm Đường Kính Chi, nhưng ánh mắt cũng không dám dừng lại lâu, lướt qua rất nhanh.

Nam nhân này về sau sẽ là chỗ dựa của mình.

Đường Kính Chi cũng thi thoảng liếc mắt nhìn cơ thể đầy đặn gợi cảm của Chu Quế Phương, bầu ngực no đủ, vừa tròn vừa lớn, cực kỳ thu hút ánh mắt của nam nhân, còn bàn tay trắng nón này lướt qua trước mặt gắp thức ăn cho vào bát y, mùi thơm cơ thể đặc biệt như thuốc kích dục của nàng nữa.

Cảm giác của y với Chu Quế Phương rất kỳ quái, lý trí đạo đức không cho phép, nhưng tận dưới đáy lòng, y có chút mong đợi ngày được thành thân với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.