Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 21: Hi, I’m back!




Câu nói này có sức oanh tạc quá lớn với Nhu Nhi, làm nàng đột nhiên mở to đối mắt trước đó nỗ lực nửa ngày trời không mở ra được, ngây ngốc nhìn nam tử bên giường với vẻ mặt không sao tin nổi.

Làm sao có thể chứ, tướng công trong lòng nàng luôn là thần minh, nàng chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không dám thân cận, sao lại nói hầu hạ mình không mất mặt chứ?

Nhìn tiểu mỹ nhân nằm trên giường mắt tròn xoe, mồm há hốc, Đường Kính Chi đưa tay ra béo má Nhu Nhi, trêu:

- Nhìn mặt nàng kìa, còn bảo mình không phải đồ ngốc.

Khuôn mặt đỏ rực nửa tầng trời, nhưng Nhu Nhi không né tránh, không giống như trước kia, sợ nam nhân này giận mình nên mới không né tránh, mà vì câu nói vừa rồi kia, làm nàng cảm nhận được sự quan tâm yêu thương của tướng công với mình.

- Được rồi, nàng đã thức suốt cả đêm, nhất nhất buồn ngủ díp mắt, mau nhắm mắt lại ngủ một chút đi, lát nữa tỉnh dậy mắt sẽ không còn xót nữa.

Đường Kính Chi nói xong vốn định lấy tay khép mắt Nhu Nhi lại, không ngờ nàng đưa tay ra giữ lấy tay y, tay còn lại chống giường ngồi dậy:

- Nhị gia, tỳ thiếp biết sai rồi, sau này tỳ thiếp không dám thức đêm nữa, có điều bây giờ Nhị gia xem hình tỳ thiếp thêu được không?

Nhìn Đường Kính Chi hơi nhíu mày lại, nhưng Nhu Nhi không sợ, nàng nũng nịu lắc lai, gạt tay Đường Kính Chi ra.

Khó khăn lắm mới kéo gần được quan hệ hai người, Đường Kính Chi không muốn tỏ ra quá cứng rắn, nếu không dễ để lại mầm sợ hãi trong lòng thiếu nữ này, ôn nhu nói:

- Ừ, có điều ta xem xong, nàng phải nghe lời, ngoan ngoãn đi ngủ nhé.

- Dạ.

Nhu Nhi rối rít gật đầu, đồng thời lấy đồ thêu vẫn cầm trong tay nãy giờ ra.

Đường Kính Chi nhận lấy, vừa mở cái đầu tiên ra xem, con ngươi như tỏa sáng, chỉ thấy trên đó thêu thiếu nữ , đôi mắt tròn cực to, trong con ngươi màu đen có ba chấm trắng, trông hết sức ngây thơ dễ thương, cánh môi anh đào mong mỏng, làm người ta nhìn chỉ muốn gấu nghiến cho thỏa, cái cằm thon thon, mái tóc tung bay, khuôn mặt xinh tươi, thêm vào Nhu Nhi sử dụng màu sắc tơ rất cẩu kỳ, khiến cho thiếu nữ trên tấm khăn lụa sống động như thật.

Nhìn chăm chú tấm khăn đầu tiên rất lâu Đường Kính Chi mới nhớ mở cái thứ hai ra xem.

Nhu Nhi cố chịu đựng cay xè ran rát ở hai mắt, mở thật to để nhìn vẻ mặt của tướng công, thấy Đường Kính Chi càng xem càng cười đậm hơn, nàng mới hài lòng thở phào, đôi mắt cong lên thành hình trăng non tươi tắn sung sướng.

Xem hết ba tấm khăn lụa trong tay, Đường Kính Chi ngẩng đầu lên thật lòng khen:

- Tuyệt, Nhi Nhi đúng là có một đôi bàn tay thần kỳ có thể biến vật chết thành vật sống.

Nói rồi y hiếu kỳ nắm lấy bàn tay mềm như không sương của Nhu Nhi lật qua lật lại nhìn kỹ, làm Nhu Nhịn ngượng chìn người.

Lời ca ngợi Đường Kính Chi lọt vào tai Nhu Nhi, làm nàng hạnh phúc vô bờ, lại kích động, khuôn mặt hồng hồng, cực kỳ đáng yêu. Nàng đã dùng đôi bản tay của mình chứng minh bản thân không phải là đồ bỏ đi không được tích sự gì, hơn nữa nhờ thêu thùa khéo léo, còn được tướng công yêu thương, lúc này nàng thấy trên đời không còn nữ nhân nào hạnh phúc hơn mình nữa rồi.

Có điều chính lúc nàng đang chìm đắm trong sung sướng đột nhiên la lên "Nhị gia", sau đó vội nằm xuống, kéo ngay chăn, chui tọt vào trong đó xuống.

Té ra bàn tay nhỏ trắng muốn như ngọc bị Đường Kính Chi nắm một lúc lâu, không nhịn được đưa lên miệng thơm một cái, Nhu Nhi lần đầu tiên bị nam nhân thi lễ, thẹn vô cùng, người nóng bừng, nhưng không rút bàn tay lại.

Nói thực, mặc dù hiện Đường Kính Chi không dám trắng trợn sàm sỡ với Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi, nhưng với Nhu Nhi à, có thể tỏ ra háo sắc một chút, động chân động một chút.

Vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ mười lăm này, Đường Kính Chi lại thơm một cái nữa mới lưu luyến đặt nó xuống, sau đó kéo chăn, khuôn mặt của Nhu Nhi lộ ra, lúc này khuôn mặt nàng đã dỏ như máu, hàng mi run lên từng chập, mũi thở gấp gáp, cho thấy chủ nhân của nó khẩn trương ra sao, nếu chẳng phải nghĩ nàng thức suốt cả một đêm, y thực sự muốn trêu ghẹo nàng một phen, bồi dưỡng tình cảm hai bên.

Chu đáo vuốt thẳng tẩm chăn mỏng trên người Nhu Nhi, kéo nó lên che hết vai nàng, Đường Kính Chi mới nói:

- Nhu Nhi, nàng ngủ trước đi, ta còn có chuyện phải bẩm báo với lão thái quân, ta sẽ dặn tiểu nha hoàn trong viện tới giờ cơm gọi nàng, lát nữa ăn cơm xong, nàng phải nằm xuống ngay nghỉ ngơi cho khỏe, đã nghe rõ chưa?

- Vâng.

Nhu Nhi vội nhắm tịt mắt lại, thẹn thùng đáp lời.

Cố gắng kiềm chế kích động muốn cúi xuống hôn lên cánh môi hồng nhuận kia, Đường Kính Chi lại dặn dò Nhu Nhi nhát định phải nghe lời, rồi đứng lên rời khỏi phòng.

Khi Đường Kính Chi đứng dậy, Nhu Nhi lại cố gắng mở mắt ra, mắt nàng rát lắm, chỉ mở được một cái khe hở thôi, có điều thần thái phát ra từ đó sáng khác thường, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Đường Kính Chi, khuôn mặt bừng sáng vì hạnh phúc, miệng cười dịu ngọt, lầm bẩm:

- Trong lòng tướng công có Nhu Nhi ...

Đi ra sân, Đường Kính Chi gị mấy nha hoàn của Nhu Nhi lại, dặn:

- Nhu di nương đang ngủ, đợi lát nữa cơm nước làm xong các ngươi hẵng vào phòng gọi di nương dậy ăn cơm.

- Vâng ạ.

Mấy tiểu nha đầu này thường ngày chẳng gặp được Đường Kính Chi một lần, đều rất rụt rè, thi lễ đồng thanh đáp lời, không dám nói gì cả.

Mấy tiểu nha đầu này đứa nào đứa nấy mặt mày đỏ bừng, dáng vẻ như đang kìm nét kích động, làm Đường Kính chi thắc mắc, nếu chẳng phải có việc phải làm, y rất muốn hỏi kỹ xem không biết chúng gặp chuyện gì mà vui như thế:

- Vậy thì được rồi, ta đi trước đây.

- Cung tiễn Nhị gia.

Rời khỏi tiểu viện của Nhu Nhi, Đường Kính Chi chưa đi được mấy bước thì thấy ở đằng xa có một tiểu nha hoàn đang hớt ha hơi hải chạy tới, y nhận ra được đó là nha hoàn bên cạnh Lâm Úc Hương, tên là Tri Hạ.

Vì Tri Hạ tính cách thật thà chậm chạp, cho nên không được lòng Lâm Úc Hương như Tri Đông và Tri Thu, thường ngày gặp Đường Kính Chi rất cung kính, không được cởi mở tự nhiên như hai tiểu nha đầu kia, nhưng Đường Kính chi cũng chưa bao giờ thấy nó kinh hoàng sợ hãi mất quy củ như thế, chẳng lẽ Lâm Úc Hương gặp chuyện gì?

Nghĩ tới đó chưa gì y đã cuống lên.

- Nhị gia, không hay rồi, Nhị ... Nhị nãi nãi ...

Vì chạy gấp, Tri Hạ mặt đỏ bừng, tóc tai tán loạn, ngực phập phồng đồn dập, thở không còn ra hơi, nói cũng ngắt quãng mãi không dứt lời, Đường Kính Chi sắc mặt đại biến, hỏi gấp:

- Sao, Nhị nãi nãi bị làm sao?

Thấy Tri Hạ vẫn cứ thở hổn hển, nói không nổi một câu hoàn chỉnh, Đường Kính Chi càng hoảng, y thấy Tri Hạ chạy từ phía tiểu viện của Đường lão thái quân tới, tay cũng chỉ về phía đó, hỏi tiếp:

- Có phải Nhị nãi nãi hiện đang ở chỗ lão thái quân không?

Chẳng lẽ Lâm Úc Hương phạm lỗi gì bị lão thái quân bắt được.

Đường Kính Chi hiểu chính thê của mình hơn bất kỳ ai, mặc dù thường ngày Lâm Úc Hương không thích nói chuyện, cũng không thích đấu khẩu với ai, nhưng tuyệt đối ương bướng không ai bằng, lại còn rất có chính kiến của mình.

Lâm Úc Hương chưa bao giờ thực lòng coi y là tướng công, điều này Đường Kính Chi cũng biết, thậm chí còn lờ mờ đoán ra kiều thê của mình đang ngầm tính toán rời khỏi Đường phủ, hiện giờ nghe Tri Hạ nói cái gì mà không hay, Đường Kính Chi không kinh hãi sao được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.