Thủ Hộ Thần

Chương 1: Cổ Âm




Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420

*Sinh từ: đền thờ của người còn sống

A Cửu xem xong chữ Mạc Vấn truyền vào thì chợt hiểu ra, hạt giống linh vật Mạc Vấn mang về có hơn một trăm loại, chủng loại đa dạng, ngũ hành đều đầy đủ, mỗi loại trong đó đều là thiên linh địa bảo hiếm gặp, đợi đến khi linh vật trưởng thành, ăn vào luyện khí thì có thể bài trừ đi trọc khí thế tục trong cơ thể, trừ đi tục khí thì có thể dễ dàng ra khỏi chỗ giam cầm.

"Ta không có ý định phi thăng lên Thiên Đình, chỉ cầu có thể thoát khỏi lồng giam, làm bạn với chàng." A Cửu vui mừng gật đầu.

"Mau sớm đục đá làm đất, gieo tất cả linh chủng còn lại xuống." Mạc Vấn lại truyền lời.

A Cửu thấy chữ gật đầu liên tục, sau đó nói: "Tiết trời lạnh giá như vậy, chàng nên xuống núi tìm chỗ tránh rét, không cần lo lắng cho ta, có thể mỗi năm lên núi thăm ta một lần cũng được."

"Ta không thể đi." Mạc Vấn truyền lời vào.

"Ta biết tâm ý của chàng, nhưng biết chàng đang phải chịu lạnh bên ngoài, lòng ta rất bất an." A Cửu nói.

"Nếu ta rời đi, ai tạo mưa cho nàng?" Mạc Vấn khắc chữ truyền tin.

A Cửu thấy chữ, tâm trạng nháy mắt giảm sút, tất cả linh vật bên trong chỗ giam cầm đều cần nước mưa để tưới, nếu Mạc Vấn rời đi, thì không có ai thúc giục con thằn lằn tạo mưa nữa.

"Linh vật sinh trưởng nhanh chậm không đều, không biết đến năm tháng nào mới có thể thoát khỏi giam cầm gặp mặt." A Cửu thấp giọng lẩm bẩm.

"Tương lai còn dài, nghĩ tới trọn đời mấy ai có được, nàng và ta như vậy đã là rất may mắn." Mạc Vấn an ủi.

A Cửu thấy chữ thì gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đêm đến, Mạc Vấn trở lại sơn động nơi con thằn lằn ở, sơn động chia làm hai gian trong ngoài, thằn lằn nằm ở góc bên trong, rất ấm áp, Mạc Vấn ở bên ngoài, gió núi thổi vào vẫn rất lạnh.

Mạc Vấn tĩnh tọa suy nghĩ một đêm, sáng sớm hôm sau rời khỏi Tuyết Sơn, đi về phía đông mấy trăm dặm, ở một chỗ giao lộ nằm ở phía tây khu vực sinh sống của người Khương, lấy đá xanh xung quanh chất thành một cái miếu nhỏ, dựng một tấm bia đá ở bên trong, bên trên khắc "A Cửu hiển linh". Lại lấy một mặt đá xanh khoét rỗng một đường ở giữa, khắc chữ "Gửi giấy cầu xin, thần linh phù hộ." ở bên cạnh.

Làm xong mấy thứ này, Mạc Vấn quay trở lại đỉnh núi, hồi nãy hắn lập sinh từ là để cho A Cửu nhận được hương khói của nhân gian, hương khói nhân gian không những có thể chuộc tội cho A Cửu, còn có thể tích đức cho nàng. Sở sĩ làm như vậy là vì để cho A Cửu nhanh chóng thoát khỏi giam giữ, cũng là vì có thể bàn giao với thiên đình, dù gì thì A Cửu cũng đã phạm thiên quy, cho dù bỏ đi được tục khí thì cũng không thể tránh khỏi phải chịu tội, có thể bạch nhật phi thăng hay không chỉ là thứ yếu, điều hắn lo lắng là vào ngày A Cửu có thể thoát khốn thì sẽ bị Thải Y đạo cô bắt về lại.

Xử lý xong mấy chuyện vụn vặt, Mạc Vấn lại bắt đầu nghiên cứu chế tạo pháp môn nội đan, loại bỏ phương pháp ngưng đan của dị loại, hắn chuyển dời tâm trí lên pháp môn ngoại đan, thử tham khảo pháp môn ngoại đan. Bản chất của thuật ngoại đan là dung luyện ngũ hành, ngũ hành xuất phát từ âm dương, thuật nội đan thu nạp là khí âm dương mà không phải khí ngũ hành, còn đến gần căn nguyên hơn so với ngoại đan, bởi vì đối tượng của hai thuật không giống nhau, nên không cách nào tham khảo nguồn gốc linh khí của nó, thứ duy nhất có thể tham khảo chính là "Hỏa".

Nếu muốn có thành tựu bên ngoại đan, cần phải dùng lửa dung luyện, thuật ngoại đan có thể sử dụng lửa chân chính, nhưng thuật nội đan không được, người là thân thể máu thịt, không chịu được lửa đốt, nhưng pháp môn nội đan nhất định cần phải dùng lửa để dung luyện hai khí âm dương, vậy lửa này là gì? Lửa từ đâu tới?

Trên thế gian này, lửa có thể tồn tại trong cơ thể chỉ có một loại, đó chính là Nhị Vị Chân Hỏa mà Long tộc Nam Hải đang dùng, nhưng Nhị Vị Chân Hỏa là thứ tồn tại trong huyết mạch của Long tộc Nam Hải, đạo nhân tầm thường không thể có được huyết mạch của Long tộc, hoàn toàn không thể cất giữ lửa trong bụng.

Đến đây, tham ngộ liền đi vào ngõ cụt.

Tuyết sơn thanh tịnh, không bị ai quấy rầy, hắn có thể yên tĩnh tập trung suy nghĩ, sau mấy ngày Mạc Vấn lại có lĩnh ngộ, tim ở trong ngũ tạng thuộc Hỏa, Hỏa có thể là tâm ý, tâm chính là Hỏa, ý chính là Hỏa, có thể lấy tâm hỏa dung luyện linh khí thuộc tính Âm thu nạp từ bên ngoài vào.

Tham chiếu theo cách này vận hành linh khí mấy ngày, Mạc Vấn cảm giác thân thể khô rát nóng bừng, đây là dấu hiệu âm suy dương thịnh, chứng tỏ âm dương trong cơ thể đang mất cân bằng, dương khí quá thịnh.

Đến đây, tham ngộ lại một lần nữa gặp trở ngại. Thuật nội đan phức tạp hơn thuật ngoại đan, thuật ngoại đan cần là lửa, nhưng thuật nội dân còn cần đến "Nước" để làm dịu lại linh khí thuộc tính Âm thu nạp từ bên ngoài vào. Nước này là gì, nước từ đâu tới?

Trước kia pháp môn tu hành đi theo con đường luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần phản hư, tinh khí của đàn ông bị luyện hóa thành nguyên khí, dùng để tăng cường nguyên thần. Mạc Vấn có được nguyên thần không bị tổn thương, pháp môn luyện tinh hóa khí không có tác dụng gì với hắn, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng lại khai ngộ, hắn từ đầu đến giờ vẫn không tránh được suy nghĩ theo lối pháp môn luyện khí vốn có, thực ra pháp môn luyện khí hiện giờ rất tương xứng với thuật ngoại đan, pháp thuật nội đan và pháp môn luyện khí hiện hành không có chút liên quan nào, phải loại bỏ triệt để lối mòn tư duy ấy, xong xây lại từ đầu, tuyệt đối không thể chỉ có "mở rộng thêm" từ trên nền tảng vốn có được.

Thận trong ngũ tạng thuộc Thủy, thận thủy có thể dùng để hòa hoãn bình ổn khí tức thuộc tính Dương hấp thu từ bên ngoài vào.

Tham chiếu theo phương pháp này lại mất thêm mấy ngày, âm dương trong cơ thể lại trở nên ôn hòa, Mạc Vấn thầm nói "Đúng phương pháp rồi", xong bắt đầu lấy tâm hỏa và thận thủy dung luyện khí âm dương trong cơ thể. Một tháng sau khí âm dương trong cơ thể bắt đầu hòa vào nhau, cũng không mâu thuẫn triệt tiêu lẫn nhau.

Mạc Vấn nhận ra được, mừng thầm không thôi.

Đến gần cuối năm, Mạc Vấn xuống núi một chuyến, đến sinh từ lúc trước đắp lên, chuyển nắp đậy mấy trăm cân phía trên ra, phát hiện trong rương đá đã có một tờ giấy thô.

Thấy có người thật sự đến đây cầu nguyện, Mạc Vấn rất vui, vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có người cầu nguyện và được như nguyện, tin tức sẽ được truyền đi, không đến bao lâu nơi này sẽ có người Khương tới dâng hương.

Mạc Vấn vốn tưởng rằng trên tờ giấy thô này sẽ là chữ Khương, không ngờ lại là chữ Hán vụng về, sau khi nghĩ rõ mới hiểu ra, hắn khắc lên bia là chữ Hán, người Khương không biết chữ Hán đương nhiên sẽ xem không hiểu.

Xem xong hai hàng chữ viết bằng than củi, Mạc Vấn không nhịn được cười khổ, đây là một người Khương tên là Hà Hổ Tát, thỉnh cầu thần linh ban cho gã nhiều tiền và nhiều cô vợ xinh đẹp. Loại thỉnh cầu chả ra sao thế này, thần linh nào sẽ cho gã được như nguyện chứ.

Cười khổ xong, Mạc Vấn quyết định cho gã được như nguyện, dựa vào khu vực được nói đến tìm đến người Khương này, đây là một tên lười chính cống, đến mùa đông ngay cả cỏ nuôi súc vật cũng chẳng chuẩn bị đủ cho bầy dê trong nhà, mười mấy con dê gầy đói đến mức vây quanh chuồng dê kêu không ngừng.

Lộ phí lúc trước lão Ngũ lấy từ đạo quán ra đều đưa hết cho hắn, Mạc Vấn âm thầm để lại mười lượng hoàng kim, lấy vải bọc lại, đề tên húy của A Cửu lên.

Lần này Mạc Vấn xuống núi là để bổ sung lương khô và mua đồ cúng tế, đến trấn nhỏ ở biên thùy, chỉ thấy trong trấn nhỏ rất vắng vẻ, vốn còn có gần một trăm gia đình, lúc này chỉ còn lại một nửa, rất nhiều nhà người đã dọn đi hết, chỉ để lại tường viện đổ nát và căn nhà rách nát trống rỗng.

Tiệm rượu duy nhất cũng không có khách, chủ tiệm vẫn còn nhớ rõ Mạc Vấn - gã đạo nhân tiêu tiền rất hào phóng này, thấy Mạc Vấn tiến vào liền vui mừng chạy lên đón. Mạc Vấn nói rõ thứ mình cần, hỏi vị trí tiệm bán đồ tế lễ, xoay người ra cửa.

Đợi khi mua đồ cúng tế xong quay trở lại, trong tiệm đã có khách, thực khách là hai tên sai dịch tới thu tiền thuế, Mạc Vấn chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, gọi một bầu rượu, lúc đang tự rót tự uống thì nghe được hai tên sai dịch kia nói chuyện.

Hai tên sai dịch này hình như không hoàn thành chuyện được giao, vẫn luôn chửi rủa dân chúng nơi này xảo trá thô bạo, mắng dân chúng xong lại bắt đầu mắng tiểu lại qua loa, mắng tiểu lại xong lại bắt đầu mắng quan phủ phái họ đi làm chuyện khổ sai, mắng quan phủ xong cuối cùng bắt đầu nói lảm nhảm về chiến sự ở phía Đông. ghe nửa giờ, Mạc Vấn đối với tình hình chiến sự đã hiểu đại khái, quy mô cuộc chiến tranh lần này thảm thiết hơn cuộc chiến thu phục ba quận Đông Bắc năm đó rất nhiều, động một cái chính là chết hàng vạn người, trong thời loạn thế yêu vật nổi lên bốn phía, âm vật hoành hành, độc vật hiện thế, yêu long tàn sát bừa bãi.

Lưu Thiếu Khanh tham công lớn tất nhiên không phải giả, nhưng y lúc dẫn binh tác chiến luôn bố trí soái doanh ở trước chiến tuyến, lâm trận đối địch cũng xông pha đi đầu ở trong quân có danh vọng rất cao, đã dẫn quân đánh đến Mẫn châu phía Tây Nam, cũng chính là khu vực phía Tây Vô Lượng sơn, chỗ đó cách Nghiệp Thành đã không còn xa.

Dạ Tiêu Diêu ở nước Tấn chắc không thể điều động được quân đội, nước Tấn lúc trước vẫn luôn không xuất binh, sau khi Hoàng Hà đóng băng mới vượt băng ra Bắc, giành lại huyện Tây Dương và thành Thanh Bình, sau đó lại án binh bất động.

Nước Yên thừa cơ xâm chiếm mấy châu phủ Đông Bắc, nhưng vận khí của bọn họ không tốt, trong quân nổi lên dịch bệnh, sau đó trong quân lại xuất hiện binh biến, hai vạn kỵ binh tự giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn sót lại mấy trăm kỵ binh rút về.

Nói rất mơ hồ, nghe cũng rất mơ hồ, Mạc Vấn căn cứ vào tình hình sai dịch nói mà đoán ra chân tướng của việc này, ngày đó Liễu Sanh thay hắn tiếp chưởng quân Triệu Đông chinh đã dẫn theo không ít cương thi, cái gọi là ôn dịch và binh biến rất có khả năng là do Liễu Sanh thả cương thi ra, đám cương thi kia của y đều là thi độc, bị chúng nó cắn thì sẽ ngay lập tức biến thành cương thi, may mà hành thi không thể truyền thi độc được, bằng không rất có thể sẽ tạo thành cục diện hỗn loạn mất kiểm soát.

Từ trong miệng sai dịch Mạc Vấn không nghe ra được tên của Liễu Sanh, bọn họ nói nhân vật thống lĩnh binh mã của nước Triệu là một Vương phi xinh đẹp như hoa, người này chắc hẳn là Liễu Sanh, nhưng người ngoài không ai biết được.

Trừ điều này ra, đạo nhân của Thượng Thanh và Ngọc Thanh cũng nhập thế rất nhiều, bọn họ không đăng đường nhập điện, cũng không chịu sai khiến của quan gia, chỉ hành tẩu giang hồ, cứu khổ cứu nạn, tận hết bổn phận của đạo nhân.

Trong hỗn chiến, khổ nhất vẫn là dân chúng, nhưng dân chúng đói khổ quen rồi cũng chỉ chết lặng, việc ăn thịt người cũng không còn hiếm lạ, chuyện bán con cái gặp rất thường xuyên, một đứa bé gái đổi lấy hai thạch gạo, trong hàng thịt công khai bán "thịt hương", cái gọi là thịt hương chính là thịt người, thịt heo tốn mười tiền một đao, thịt hương chỉ có ba tiền.

Có lúc chết lặng không chỉ là dân chúng, Mạc Vấn cũng đã có chút chết lặng, loại chết lặng này không phải thờ ơ, mà là không biết làm thế nào, thiên chức của hắn là nghiên cứu sáng tạo pháp môn nội đan, chuyện bên ngoài đã có đạo nhân khác lo.

Đợi đến khi chủ tiệm làm xong lương khô, Mạc Vấn trả tiền ra cửa rời đi, sau khi đêm xuống tìm một chỗ cao, đốt đồ cúng, tụng kinh văn, cúng tế cho người nhà quá cố, mỗi năm vào dịp này hắn đều sẽ cúng tế, năm nay ngoại trừ cúng cho người nhà quá cố, còn có cúng cho Lâm Nhược Trần đáng thương.

Sau khi trở lại núi, Mạc Vấn nói mọi điều tai nghe mắt thấy cho A Cửu biết, tuy rằng chỉ nói tóm tắt nhưng vẫn mất thời gian ba ngày, lúc này bên trong chỗ giam cầm đã mọc lên rất nhiều linh vật, bởi vì thời gian hơi ngắn nên không có nhiều linh vật trưởng thành, ra trái thì càng không có mấy.

Thời gian sống trên núi yên bình, Mạc Vấn mỗi ngày đều làm chuyện giống nhau, có thể ở bên cạnh A Cửu, hắn cảm thấy được nội tâm rất yên ổn. Chớp mắt lại là nửa năm, lại một mùa hè nữa, theo thời gian trôi qua, Mạc Vấn phát hiện pháp môn tu hành nội đan của mình vẫn không có tiến triển gì, dừng bước tại giai đoạn đưa hai loại linh khí hòa vào nhau, phần lớn linh khí tụ tập ở khí hải nhưng lại không ngưng kết thành đan.

Linh khí trong khí hải có trạng thái khí, loại linh khí này sẽ tiêu hao không ngừng, chỉ có ngưng kết linh khí thành Kim Đan ở trạng thái rắn thì mới có thể hấp thu linh khí không giới hạn, trong thời khắc mấu chốt có thể sử dụng thoải mái mà không lo bị cạn kiệt.

Suy nghĩ rất lâu, Mạc Vấn mơ hồ phát hiện được vấn đề nằm ở đâu. Người tu hành luôn chú trọng đến ba yếu tố là Tinh, Khí, Thần. Pháp môn nội đan cũng không thể chỉ giới hạn ở tu hành linh khí, nội đan cũng không đơn thuần do linh khí ngưng kết, chắc hẳn phải có tinh, thần ở trong đó. Tinh, Khí, Thần giống như ba con ngựa cùng kéo, nếu muốn tiến lên phía trước, không thể chỉ có một con xông lên, hai con lại càng không thể tiến, phải là cả ba cùng tiến lên.

Nếu trong nội đan trộn lẫn tinh và thần, vậy sau khi nội đan hình thành sẽ mang theo nguyên thần và linh thức của người tu hành, giống như nguyên thần diễn sinh ra một đứa trẻ vậy, đạo nội đan cũng chính là đạo Nguyên Anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.