Thư Gửi Người Thi Sĩ Trẻ TuổI

Quyển 2 - Chương 191: Liên sát!




– Chi!

Mấy bóng người hầu như là đồng thời bay tới bầu trời Huỳnh Dương gia, bởi vì tốc độ quá nhanh, mỗi một người hầu như không thắng kịp, ở trên không trung trượt hơn mười mét, lúc này mới ngừng lại, từng cái từng cái trên mặt đều hít ngụm khí lạnh, khiếp sợ dại ra, con ngươi như chuông đồng trợn thật lớn, hầu như muốn rơi xuống.

Toàn bộ kiến trúc của Huỳnh Dương gia biến thành tro bụi không nói, địa phương vốn có phủ đệ, một băng cảnh to lớn hiện lên ở trước mặt mọi người.

Để những lão quái đứng ở đỉnh cao của Hỏa Ô Đế Quốc từng cái từng cái kinh hãi không ngớt chính là, mọi người Huỳnh Dương gia toàn bộ đều bị đông cứng ở bên trong, vẻ mặt trên mặt mỗi người trông rất sống động, đại thể là hoảng sợ cùng khiếp sợ, hoàn toàn ngưng tụ ở trước một sát na đóng băng, mà trên không trung, mấy tên trưởng lão Huỳnh Dương gia cũng duy trì tư thế triển khai đại chiêu, phẫn nộ cùng sợ hãi trong mắt vẫn như cũ chấn động lòng người.

Tất cả mọi người Huỳnh Dương gia đông lại, ngay cả tộc trưởng Huỳnh Dương Nghĩa cũng không có thể may mắn thoát khỏi!

Tuy rằng từng cái từng cái trông rất sống động, nhưng ở dưới khí tức âm hàn kia, tuyệt không có khả năng còn sống! Nói cách khác, toàn bộ Huỳnh Dương gia, chỉ cần người ở trong gia tộc, toàn bộ chết sạch, ngay cả gà chó gia súc, cũng đều duy trì tư thế trước khi chết, rất là kinh người!

Đây tuyệt đối là tác phẩm nghệ thuật mà những lão quái này cuộc đời ít thấy, mỹ lệ làm người nghẹt thở!

Nhưng không có một người có tâm tư cùng cảm giác thưởng thức, tất cả đều cảm thấy từng tia từng tia mát mẻ, chân khí mạnh mẽ cũng không ngăn được đáy lòng bọn họ phát lạnh, từng cái từng cái sắc mặt tái xanh, khiếp sợ không thôi.

Trong nháy mắt, vẻn vẹn là trong nháy mắt, một đại thế gia sừng sững mấy trăm năm của Hỏa Ô Đế Quốc, liền tan thành mây khói, trở thành tác phẩm nghệ thuật.

– Chuyện này..., chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Một lão quái rốt cục không nhịn được, nuốt ngụm nước miếng gian nan hỏi.

Sắc mặt Áo Địch Già tái xanh, trầm giọng nói:

– Luồng khí lạnh kia, hết sức âm hàn tà ác, tựa hồ là một loại chân khí chí âm chí hàn nào đó phát nổ. Tại Hỏa Ô Đế Quốc, am hiểu loại chân khí này...

Chu Cẩn thất thanh nói:

– Vô Thượng Cung!

Áo Địch Già lạnh lùng nhìn hắn, hừ lạnh nói:

– Chu lão quái, vừa nãy ngươi là cùng những người kia đối mặt. Hiện tại ngươi có quyền lên tiếng nhất.

Xoạt!

Ánh mắt của mọi người nhất thời rơi vào trên người Chu Cẩn, xem mà cả người hắn không dễ chịu, nhất thời cả giận nói:

– Áo lão quái, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ hoài nghi ta cùng những người kia có quan hệ?

Áo Địch Già hai tay ôm ngực, cười lạnh nói:

– Ngươi đừng sốt sắng như vậy, chút chuyện hư hỏng kia ta không có hứng thú chọc thủng. Chỉ là chuyện Huỳnh Dương gia này không phải chuyện nhỏ, loại lực lượng kia đừng nói những Vũ Tông giun dế này, coi như là chư vị ở đây, có mấy người dám nói mình tiếp được? Sức mạnh có thể uy hiếp đến Vũ Hoàng, khà khà...

Trong lòng tất cả mọi người đều chấn động mạnh, trong mắt lóe lên một tia cuồng nhiệt. Loại sức mạnh này nếu bị bất kỳ một thế lực nào có được, thế lực tông phái đều sẽ sản sinh bay vọt về chất!

Một người trong đó âm lạnh nói:

– Chu Cẩn, những người này thật là người của Vô Thượng Cung?

Chu Cẩn tựa hồ đối với người này có chút kiêng kỵ, hơi đem chân khí chống đối sát khí mà trên người đối phương tản mát ra, ngưng tiếng nói:

– Chỉ là một loại suy đoán của ta. Hàn Băng chân khí hại người như vậy, trong phạm vi Hỏa Ô Đế Quốc ngoại trừ Vô Thượng Cung, còn có ai luyện đi ra?

Ánh mắt người kia nhìn tác phẩm nghệ thuật hết sức chấn động này một chút, ngực kích động có chút chập trùng bất định, hừ lạnh nói:

– Bản thân Vô Thượng Cung này không có cái gì, nhưng tựa hồ cùng một Đại tông phái nào đó ở Bắc Vực có vô số liên hệ. Chỉ sợ đánh thỏ đưa tới lang!

Vẻ mặt Áo Địch Già cũng biến hóa khó lường, lo lắng nói:

– Thiên Vũ giới đã có không ít thế lực đối với nam vực tam quốc chúng ta nắm giữ tài nguyên mắt nhìn chằm chằm, sự kiện lần này có thể là một loại thăm dò hay không? Theo ta được biết, Huỳnh Dương gia cùng Vô Thượng Cung cũng không có vãng lai gì, làm sao sẽ vô duyên vô cớ diệt cả nhà người ta!

– Hừ, có Thánh Vực Thần Đô ban bố thiết lệnh, thế lực ba vực khác ai có can đảm như thế, dám công nhiên quản đến nam vực ta!

Chu Cẩn xem thường cười lạnh nói:

– Nhiều lắm là liên quan đến ân oán cá nhân, coi như chúng ta đem chìa khoá Tu Di sơn chắp tay đưa ra, bọn họ dám nhận sao?

Áo Địch Già lộ ra vẻ mặt miệt thị mắng:

– Ngươi biết cái gì, coi như có Thánh Vực Thần Đô quản, kia lại làm sao? Không ít siêu cấp thế lực cũng không nghe lời bọn họ. Năm đó Cổ Phi Dương giết hết tám ngàn dặm Đông Hải hải vực, làm cho Tứ hải cộng chủ Ba Gia dẫn mấy trăm tên Cửu Thiên cảnh Hải tộc vây công Thánh Vực, hướng về Thánh Vực đòi người, Thánh Vực trực tiếp mở ra đại trận, bế quan không ra, ngay cả cái rắm cũng không dám thả!

Chu Cẩn giận tím mặt nói:

– Áo lão quỷ, ngươi cố ý theo ta tranh cãi phải không? Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương, tứ hải cộng chủ Ba Gia, những cái kia là người nào? Một ngón tay liền có thể làm cho nam vực biến thành tro bụi, con mẹ nó sao ngươi không lấy ví dụ Bất Diệt Kim Thân Phách Thiên Vũ Đế Ngạo Trường Không? Còn có Thần Đô tam đại Thánh giả? Ta đệt!

Áo Địch Già lạnh lùng nói:

– Hừ, coi như là Thần Tiêu Cung, Hồng Nguyệt thành, Bắc Minh huyền cung, Thiên lĩnh Long gia..., những siêu cấp thế lực này, Thánh Vực lại quản sao?

Hắn nhìn Chu Cẩn muốn nổ lên mắng người, vội vàng xoay người nói:

– Tân Bì, ngươi nói xem đi. Hỏa Ô Đế Quốc này là của Tân gia ngươi a.

Tân Bì nghĩ đến một hồi, ngưng tiếng nói:

– Mọi người trước tiên không nên suy đoán lung tung, trước tiên xem đến cùng là ai làm lại tính toán tiếp! Chu Cẩn, ngươi gặp những người kia, chuyện này liền do ngươi đi điều tra.

Hắn vỗ trán một cái, có chút đau đầu nói:

– Lần này có chút phiền phức, xem ra ta phải đi Tụ Thiên Tông một chuyến, việc này nói với Huỳnh Dương Hỏa như thế nào a!

Chu Cẩn cười lạnh nói:

– Lúc mới bắt đầu các ngươi từng cái từng cái muốn xem kịch vui, tất cả đều việc không liên quan tới mình treo lên thật cao, bây giờ chuyện làm lớn đi. Gia tộc tan thành mây khói, ta xem lần này Huỳnh Dương Hỏa không điên mới là lạ. Đến thời điểm hắn điên cuồng, ai cũng đừng nghĩ dễ chịu!

Tân Bì cả giận nói:

– Ngươi còn không thấy ngại nói? Ngươi thân là Đại Trưởng lão Cung phụng đường, dĩ nhiên không thực hiện chức trách, giữ gìn an ninh đế quốc! Ngươi xem những cực âm hàn khí này, còn đang không ngừng hướng về bốn phía tản đi, sợ là mấy dặm xung quanh Huỳnh Dương gia đều sẽ chịu ảnh hưởng, căn bản là không có cách chế trụ. Tiếp tục như vậy, cả Dương Thành đều xong đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.