Thư Gửi Người Thi Sĩ Trẻ TuổI

Quyển 2 - Chương 184: Lại đấu người áo đen bịt mặt




Sau khi Tuyết Chi và Thượng Quan Thấu từ biệt, lập tức đi Tử Đường sơn trang. Nàng đứng ở cửa cầu thang nói vài câu, gia nhân lập tức vào thông báo. Tuyết Chi đi quanh quẩn được hai vòng thì thấy một vị nam tử tinh tế mặt bạch y bước ra, cười nói: “Chi nhi, ta biết con nhất định sẽ đến.”

“Tuyết Thiên thúc thúc!” Tuyết Chi vừa nhìn thấy gương mặt có biểu cảm còn nhiều hơn mặt một đứa con nít, lập tức nước mắt lưng tròng, “Con bị Trọng Hỏa Cung trục xuất rồi …”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Việc này ta đã sớm đoán được, bây giờ con vào trong đi, có chuyện gì từ từ rồi nói.”

Tư Đồ Tuyết Thiên giúp gia tộc phát triển tinh thần và sự nghiệp buôn bán của cha ông, Tử Đường sơn trang càng ngày càng phát triển, chỉ một vài năm mà Tư Đồ Tuyết Thiên đã một bước nhảy vọt lên, trở thành phú gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử của thành Trường An, nơi này so với Hoàng Cung không chừng còn lớn hơn. Nhưng chuyện đời đâu dễ dàng như vậy, Tư Đồ Tuyết Thiên năm đó lấy vợ không bao lâu thì đã khó sinh mà qua đời. Đứa nhỏ giữ lại được, tên chỉ có một chữ Ngôn, nhưng từ nhỏ đã không được bú một giọt sữa nào của mẹ, mới bảy tuổi đã đi theo cha học kinh doanh. Đặc biệt còn trưởng thành sớm, vừa gặp đã bày ra một bộ dạng “ông cụ non” gọi Trọng cô nương. Nhưng Tư Đồ Tuyết Thiên liếc y một cái, y liền lập tức đổi giọng gọi Trọng tỷ tỷ.

Tư Đồ Tuyết Thiên gọi người dọn phòng cho Tuyết Chi, còn ông dẫn theo nàng ra phòng khách.

“Thật sự thời gian qua mau thật.” Tư Đồ Tuyết Thiên cười nói, “Con lúc nhỏ rất thích đánh người, bây giờ lại lớn thành một cô nương duyên dáng như vậy.”

“Tại thúc cứ lo kiếm tiền, làm sao có thể nhớ đến tiểu yêu quái con lớn lên ở nơi xa chứ.”

Tư Đồ Tuyết Thiên bất đắc dĩ cười nói: “Lại bắt đầu nhõng nhẽo rồi.”

Vừa nói xong những lời này, đứa trẻ Tuyết Chi liền thay đổi tính tình, dẩu miệng tủi thân nói: “Tuyết Thiên thúc thúc, Trưởng lão không cho con cơ hội giải thích, người trên giang hồ lại đồn đại lung tung, bây giờ con không biết nên làm sao nữa …”

“Gỉai quyết lời đồn kia dễ dàng thôi, qua cuối năm ta sẽ dẫn con lên Linh Kiếm sơn trang làm sáng tỏ mọi chuyện, hẳn là được thôi.”

“A, là thúc đòi đi đó nha, đến lúc đó đừng nói là không đi đó.” Tuyết Chi rất bực mình, tại vì nàng không muốn thấy mấy người đáng ghét trong ‘danh sách’ kia.

“Yên tâm, đây là chuyện nhỏ. Còn chuyện của Trọng Hỏa cung, ta cũng nên nói với con một chút.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao con lại bị trục xuất sư môn?”

“Liên Thần Cửu Thức bị trộm mất, con lại phạm vào cung quy.” Tuyết Chi đem chuyện xảy ra nói cho y biết.

“Ra là vậy, Trọng Hỏa Cung có kẻ gian.”

Tuyết Chi ngạc nhiên: “Ý của thúc thúc là … bí kíp của Trọng Hỏa Cung là do người trong cung ăn cắp?”

“Không nhất thiết là người trong Cung đánh cắp, cũng có thể do nội gián phối hợp với người ngoài mà trộm được.”

“Vì cái gì?”

“Ta không nghĩ Liên Thần Cửu Thức có thể dễ dàng bị lấy như vậy, nhưng động cơ của người này là gì ta thực không rõ.”

“Tại sao các Trưởng lão đều muốn đuổi con đi? Con ở lại tuy cũng không giúp được chuyện gì, nhưng tại sao phải đuổi đi mới được?”

“Con nghĩ lại xem, nếu lúc đó không trục xuất con đi, người gặp nguy hiểm nhiều nhất chính là con. Con là con gái của Trọng Liên, dù có chuyện gì họ cũng sẽ nhất định bảo vệ con. Nhưng mà con còn nhỏ, Vũ Văn trưởng lão nghĩ con sẽ không hiểu đại sự, cũng không biết diễn kịch, cho nên phải chấp hành cung quy, cũng không giải thích gì — Đương nhiên đều là do ta đoán thôi, còn thực hư thì không có chứng cứ.”

“Thì ra là vậy. Nói vậy, sau này con sẽ có cơ hội trở về phải không?”

“Nhưng Chi nhi à, hay là con nên học tập cha con một chút, cân nhắc tư tình một chút, lấy đại sự làm trọng.”

“Cha con? Ông ấy mới không lấy đại cục làm trọng ý. Mỗi lần gặp được nhị phụ thân thì cái gì cũng quên hết trơn.”

“Ta đang nói đến Nhị phụ thân của con.”

“A? Thúc thúc, người nói đùa sao?”

“Ừhm, đừng nhìn hắn ta bình thường cứ cà phất cà phơ, hắn rất có nguyên tắc, một khi động vào thì thâm tình đến đâu hắn đều bỏ sang một bên. Có lẽ sau khi Đại phụ thân con qua đời, hắn không thể chấp nhận được sự thật, cảm thấy thua thiệt Đại phụ thân con.”

“Con chỉ biết ông ấy vứt con một mình ở Trọng Hỏa Cung, còn mình thì hằng ngày tiêu dao tự tại.”

Tư Đồ Tuyết Thiên hít sâu vào một hơi: “Tóm lại, trước tiên con ở lại đây, cần thứ gì hãy nói ta biết.”

Vì thế, Tuyết Chi ở lại Tử Đường sơn trang, mỗi ngày lúc rảnh rỗi đều giúp Tuyết Thiên xử lý sổ sách, lục lọi công văn, buổi tối thì đọc bí kíp luyện võ, chớp mắt một cái đã là đêm Ba mươi Tết. Buổi tối, Tuyết Chi cùng Tư Đồ Tuyết Thiên, Tư Đồ Ngôn, còn có mấy người nha hoàn của Tử Đường sơn trang, quản gia và tiên sinh phòng kế toán cùng nhau ăn cơm đoàn viên, đốt pháo trong vườn. Tư Đồ Ngôn đốt không ít cây, xém tý gây ra hỏa hoạn. Một cái Tết đã qua nhưng cũng thực náo nhiệt. Buổi sáng lúc ngủ dậy, Tuyết Chi thấy dưới cuối giường có một túi hương cột dây hình rồng, nghiên cứu nửa ngày mới phát hiện bên trong có một tập ngân phiếu. Lúc đi hỏi Tư Đồ Tuyết Thiên, thúc ấy nói là tiền mừng tuổi.

Đầu năm mới, Tuyết Thiên ra ngoài chúc tết, hỏi Tuyết Chi có muốn đi theo không. Tuyết Chi ngại từ chối, đành phải đi cùng.

Xe ngựa chạy quanh mấy con phố ở Trường An, dừng lại trước một ngôi nhà lớn. Ngẩng đầu lên nhìn, trên bảng viết rõ ràng ba chữ: Phủ Quốc Sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.