Thư Đồng Công Tử

Chương 2-3




Đường Khả Hinh nhanh chóng chạy ra ngoài tòa nhà Hoàn Á, cô chống tay vào một thân cây, lại một trận buồn nôn kéo đến. Cô thở hổn hển ngẩng đầu, hai mắt mông lung nhìn về phía trước, ánh mặt trời nóng hừng hực, chiếu lên những tán cây xoài, những quả xoài xanh biếc ỉu xìu, hai mắt của cô lóe ra, kinh hãi vươn tay áp vào bụng mình, hồn xiêu phách lạc nói: "Không thể nào? Sao có thể? Lúc này mới qua bao lâu?"

Một luồng ánh sang mặt trời rực rỡ, chiết xạ xuống.

Đường Khả Hinh cảm giác cơ thể vừa nóng vừa đổ mồ hôi, cô nặng nề thở ra, dùng tay quạt lên mặt, khẩn trương gấp gáp nói: "Sẽ không ! ! Không có khả năng! Sao mình có thể mang thai? Nếu như mình mang thai, mình làm sao tham gia thi đấu? Sẽ không , sẽ không ! ! Sẽ không !"

Cô bước nhanh vào khách sạn Á Châu, vươn tay đạp vào đầu của mình, thầm trách bản thân, vì sao cùng Trang Hạo Nhiên trải qua một đêm như vậy, lại không áp dụng biện pháp tránh thai?

Bước chân nhanh chóng dừng lại! !

Đường Khả Hinh lập tức vươn tay chỉ, mắt mở to, tính toán thời gian, liền muốn uống thuốc tránh thai, không phải là sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ vẫn còn có tác dụng? Cô không ngừng nhẩm tính, rốt cuộc tính ra tới hôm nay, đã là ngày thứ ba, mặt của cô nhăn lại, không ngừng đụng đầu vào bức tường ngoài đại sảnh, dọa chết người!

Một chiếc xe Landrover màu đen , chậm chạp dừng trước cửa khách sạn.

Tô Thụy Kỳ mặc một quần áo theo phong cách nước Anh, áo sơ mi cổ đứng màu xanh nhạt, quần thường màu đen, đón lấy làn gió biển mạnh mẽ, mỉm cười bước xuống xe, đi về phía trước, đem chìa khóa cầm trong tay đưa cho nhân viên tiếp tân.

Nhân viên tiếp tân nhanh nhẹn mỉm cười tiếp nhận chìa khóa, sau đó hướng tới người của anh, kính trọng khom người chào.

Hôm nay tâm trạng Tô Thụy Kỳ dường như rất vui, hai tay bỏ vào túi quần, mỉm cười đi về phía trước, muốn trực tiếp đến Hoàn Á, báo cho Khả Hinh một tin vui.

"Bang bang bang!" Một tiếng nức nở quen thuộc vang lên.

Tô Thụy Kỳ dừng bước, hơi nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía trước .

Đường Khả Hinh vẫn còn đứng trước bức tường ở đại sảnh khách sạn, không ngừng cụng đầu vào tường.

Tô Thụy Kỳ nghi ngờ nhìn về phía Đường Khả Hinh, đứng ở đó dường như rất kích động, anh liền bỏ hai tay ra khỏi túi quần, lập tức lo lắng gọi: "Khả Hinh?"

Đường Khả Hinh khẩn trương ngẩng đầu ra khỏi tường, nghe thấy có người gọi mình, cô lập tức xoay người, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, trong lòng cô chợt ấm áp, cười rộ lên gọi: "Tô Thụy Kỳ?"

Tô Thụy Kỳ nhìn cô bé này lập tức tỏ ra như không có việc gì, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười, anh cũng yên tâm nhìn về phía cô, ôn nhu cười.

Đường Khả Hinh lập tức hưng phấn kích động đi qua, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười rộ lên nói: "Hôm nay thế nào anh lại có thời gian đến đây?Anh không phải đã xuất ngoại sao?"

Tô Thụy Kỳ nhìn thật sâu vào Đường Khả Hinh, mới vươn tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng ngón tay cảm thụ sự ấm áp của cô, mới mỉm cười gật đầu, đáp: "Đúng. Đi hơn một tháng, mới vừa trở về, liền nghĩ đến em."

Đường Khả Hinh nghe những lời này, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, nhìn về phía anh cười rộ lên nói: "Em sống rất tốt."

Tô Thụy Kỳ hơi nhíu mày, nhìn cô bé trước mặt này trước đây là một cô bé ngây thơ đơn thuần, nhớ tới anh đã quen biết cô từ lúc cô còn bị hủy dung, khi đó cô u buồn, sầu cảm, tự ti, đối với tương lai không đòi hỏi nhiều, luôn luôn mặc quần áo thể thao, đầu đội mũ, bước đi luôn cúi thấp đầu . Anh nhìn cô thật lâu.

Đường Khả Hinh nhìn thấy thái độ Tô Thụy Kỳ như vậy, liền bướng bỉnh nghiêng mặt, nhìn về phía anh, đôi mắt tinh xảo mở to, cười rộ lên hỏi: "Anh làm sao vậy? Có phải thấy em thật xinh đẹp?"

Tô Thụy Kỳ nhịn không được cười lớn, cất bước tiến lên, vươn hai tay nói: "Ôm nào, trong khoảng thời gian anh xuất ngoại , nhớ em muốn chết."

Anh vừa nói xong, cũng đã ôn nhu ôm Khả Hinh vào lòng.

Đường Khả Hinh dựa trong ngực của anh, cũng cười.

Sau vườn hoa của khách sạn.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không hiểu sao vô cùng phấn khởi đi ra khỏi Hoàn Á, chuẩn bị đuổi theo Khả Hinh, nhanh chóng đi về phía trước, cảm giác hạnh phúc như sắp được làm ba, nhìn thế giới này, đều tràn ngập yêu thương... Muốn nhanh chóng tìm được Khả Hinh, hỏi rõ ràng chuyện cô mang thai, vừa rảo bước tiến đến đại sảnh khách sạn, đôi mắt lập tức nóng lên, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ đang đứng ôm Khả Hinh, hắn lập tức dừng bước lại, khẩn trương nhìn về phía bọn họ, gọi: "Dựa vào! !"

Tô Thụy Kỳ chậm rãi, ôn nhu buông Đường Khả Hinh ra trước mặt mình, mỉm cười cúi xuống, nói với cô: "Anh còn chưa có ăn cơm trưa, em mời anh một bữa đi?"

"Được! ! Em mời anh! !" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, nhịn không được cười rộ lên.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô, cũng cười thật vui vẻ, vươn tay nhẹ ôm lấy hông của cô, hai người cứ như vậy hòa hợp đi về phía trước.

"... ..." Trang Hạo Nhiên đứng một bên, nhìn về phía hai người bọn họ thân mật như vậy, trong lòng nảy lên, thế nào anh lại quên, còn tồn tại một người như thế?

"Lão đại! ! Anh đang làm gì vậy?" Mấy người Lâm Sở Nhai nhân lúc buổi trưa muốn đi ăn cơm, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc sơ mi, quần tây, đứng ngốc một bên, liền kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, chậm rãi xoay người, lặng lẽ trở về.

"... ..." Mấy người Lâm Sở Nhai há hốc mồm nhìn anh.

Phòng làm việc của Hoàn Á! !

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi lên trên chiếc ghế da, hai mắt rất nhanh nhìn về phía trước, nhớ tới vừa rồi Tô Thụy Kỳ và Khả Hinh ôm nhau vô cùng thân mật, trong lòng chợt căng thẳng, nặng nề thở ra một hơi! !

Mấy người Lâm Sở Nhai ngồi ở trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn về phía anh cười nói: "Kỳ thực anh lo lắng cũng là bình thường . Tôi đã từng nói, Tô thiếu gia đó chính là con cưng của trời, bối cảnh tốt, trong nhà có quyền có tiền, tính cách anh ta lại ôn hòa, tốt bụng, không có điểm yếu, anh ta có tố chất cao, lại chưa bao giờ có scandal!"

Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, nhìn Lâm Sở Nhai!

Lâm Sở Nhai cúi đầu, không nhịn được cười.

"A, đừng nhìn tôi như vậy! !" Tô Lạc Hoành nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi thay đổi một chút tư thế ngồi, nhìn về phía anh cười nói: "Đây là sự thật! Con người Tô thiếu gia là vậy! ! Anh xem anh ta gửi anh em sinh đôi Tiểu Vi và Tiểu Hà đến bảo vệ Khả Hinh là biết như thế nào. Dù cho anh ta xuất ngoại, cũng thường xuyên hỏi thăm tình hình của tiểu Đường! Mặc kệ là tâm tư hay thân thể, đều đặc biệt chú ý.."

"Cái gì mà thân thể?" Trang Hạo Nhiên lập tức cầm văn kiện trên bàn ném vào Lâm Sở Nhai, tức giận nói nói: "Phụ nữ của lão tử, không cần người khác chăm sóc! !"

"Tôi nói là thân thể khỏe mạnh! !" Tô Lạc Hoành tránh văn kiện anh ném qua, cười rộ lên nói! !

"Tôi không muốn mang chuyện này ra đùa" Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, mặt lạnh quát Lâm Sở Nhai xong, lại dựa trên ghế da, đột nhiên trong lòng có chút sốt ruột nói: "Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải là biện pháp! ! Phải nghĩ ra phương pháp khác, đẩy nhanh tiến độ! !"

"Thế nào là đẩy nhanh tiến độ?" Lâm Sở Nhai nhịn không được cười rộ lên: "Trừ khi anh mau chóng gạo nấu thành cơm! !"

Trang Hạo Nhiên nghe được lời này, ánh mắt chợt sáng ngời! ! !

Giữa trưa.

Phòng tổng thống.

Biệt thự Trang gia vì còn có nhiều đồ dùng chưa sắp xếp tốt, cho nên vợ chồng Trang Tĩnh Vũ cùng Ân Nguyệt Dung vẫn còn ở trong phòng tổng thống ở khu biệt thự khách sạn Á Châu.

"Mẹ!" Trang Ngải Lâm lại bị mẹ chặn ngoài cửa, cô tức giận gõ cửa, miệng kêu to: "Mẹ làm gì vậy ? Có con rể rồi, không cần con gái nữa à!"

Bên trong vang lên âm thanh! !

"Ai nói không cần con ? Con mang Bác Dịch trở về cho mẹ, mẹ cần con! ! Không mẹ đưa con lên bàn thờ cúng" Giọng nói của Ân Nguyệt Dung từ bên trong truyền đến.

"Sao mẹ lại đối xử với con như vậy" Trang Ngải Lâm đứng ngoài cửa, vừa gõ cửa vừa kêu to: "Vì sao con nhất định phải gả cho anh ta? Con cùng một người đàn ông khiêu vũ thì thế nào ? Anh ta cứ như vậy tức giận bỏ đi. Anh ta không phải là đàn ông! Người đàn ông của Trang Ngải Lâm sẽ không nhỏ mọn như anh ta."

"Con và một người đàn ông ôm nhau đứng cùng một chỗ, nó mà không để ý thì không phải là đàn ông. Bác Dịch thật đáng thương. Đã không có cha mẹ, giờ lại tìm phải một người vợ như con." Giọng nói của Ân Nguyệt Dung lại truyền đến.

"Con không phải là vợ của anh ta! !"

"Vậy con cũng không phải là con gái của ta! !"

Trang Ngải Lâm không nói gì nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia, nặng nề thở một hơi, trên thế giới này, cô chính là không có cách nào với mẹ của mình.

Lúc này Trang Hạo Nhiên vừa đi tới, anh vừa đi qua cổng bảo vệ, đi vào phòng tổng thống đằng sau vườn hoa, lại nhìn thấy chị mình bị chặn ngoài cửa, anh kỳ quái cười, đi tới bên cạnh chị mình, nghiêng mặt về phía cô, nói: "Có chuyện gì vậy? Sao lại bị mẹ chặn lại bên ngoài? Qua nhà em ở đi thôi."

Trang Ngải Lâm lập tức nghiến răng, vươn hai tay, muốn đấm vào mắt anh.

Trang Hạo Nhiên lập tức lui về phía sau một bước, nhìn về phía chị mình cười rộ lên nói: "Được rồi, em nói đùa thôi! ! Em qua đây ăn cơm trưa , có muốn em giúp chị hay không?"

"Cậu đừng vội đắc ý! ! Hai ngày nay cậu gây ra scandal, mẹ sẽ sai người đem cậu hòa tan. Còn có, chị cảnh báo cậu!" Trang Ngải Lâm tiến lên một bước, chỉ vào mũi em trai mình, trợn mắt uy hiếp nói: "Nếu như, lần sau để chị thấy cậu và cô gái kia có scandal, chị cậu sẽ túm chặt tóc của cô ta đập vào tường. Khỏi làm cho chị cậu mất thể diện.”

Cô nói hết lời, nhanh chóng xoay người, đi ra ngoài! !

"A! ! Em giúp chị một chút nhé!" Trang Hạo Nhiên nhịn không được nhìn về phía bóng lưng đã đi xa của chị mình, cười rộ lên nói; "Em giúp chị mang Bác Dịch trở về?"

“ Cứ để anh ta đi chết đi! !" Giọng nói Trang Ngải Lâm từ bên kia truyền đến.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bộ dáng kia của chị, lại nhịn không được cười một tiếng, lúc này mới đẩy cửa đi vào trong phòng, lập tức nhìn mấy mẹ mình đang ngồi trong phòng khách, mặc chiếc váy ren màu vàng nhạt, cánh tay đặt lên một bên, bên trái cầm một củ cà rốt, vừa xem phim hàn vừa gặm cà rốt “rột rột” y như một con thỏ”.

Nghe nói, bà có thể bảo dưỡng tốt không già đi chính là dựa vào cà rốt.

Trang Hạo Nhiên lập tức bừng tỉnh, nhìn mẹ mình, cảm thấy dung mạo bà vẫn luôn xinh đẹp như thiếu nữ.

Ân Nguyệt Dung cầm cà rốt, một bên gặm, một bên gọi: "Nhìn cái gì vậy? Còn nhìn nữa, mẹ dung gậy gỗ đánh chết con. Nếu không phải vì cha con đánh cũng không sai biệt lắm, con cũng không được vào phòng ăn trưa.! !"

"Ôi, mẹ! Không nên tức giận!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi qua, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, vươn tay ôm lấy bả vai của bà, nói: "Con biết là mẹ yêu con mà !"

"Bỏ đi! Đừng cản trở mẹ xem phim Hàn! !" Ân Nguyệt Dung lấy cùi chỏ đẩy con trai mình ra, tiếp tục cầm một củ cà rốt lên, hai mắt chuyên chú nhìn Dennis Ngô trong "Ngọt mật gian đĩa" , miệng vừa ăn cà rốt, vừa thở dài, cảm thán nói: "Nếu như... Ta có thể sinh được một đứa con đẹp trai như vậy thì tốt rồi!"

"Con còn không đẹp trai ?" Trang Hạo Nhiên vươn tay ôm lấy mẹ mình, vừa muốn vươn tay lấy củ cà rốt của bà.

"Tránh ra chỗ khác!" Ân Nguyệt Dung không để ý đến con trai, hai mắt chăm chú nhìn về phía nam chính, rất có khí chất của đứa con lai, vì nữ chính mà trở về, ánh mắt lộ ra chút tà mị, bà nặng nề thở hổn hển một hơi, lắc đầu, say sưa nói: "Quá đẹp trai rồi ! !"

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vừa căn củ cà rốt thật dài kia, vừa vắt chân ngồi, giả vờ như không quan tâm việc mẹ mình luôn chăm chú xem tivi, anh nghiêng mặt suy nghĩ một hồi, rốt cuộc mới thở gấp, ngực phập phồng nói: "Mẹ... Con có chuyện cần mẹ giúp đỡ ."

"Được!" Ân Nguyệt Dung tiếp tục xem ti vi.

"Mẹ... Mẹ... Mẹ..." Trang Hạo Nhiên có chút khẩn trương, dựa trên sô pha, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía mẹ mình, giả vờ nhẹ nhõm hỏi: "Mẹ lúc đó... Khi mang thai chị của con... Bắt đầu từ khi nào thì nôn mửa vậy?"

Phanh! ! ! Một trận chiêng trống vang lên! !

Trong nháy mắt, Ân Nguyệt Dung cầm trên tay củ cà rốt, dáng vẻ ngây thơ đơn thuần đáng yêu nhìn về phía con trai mình, phát hiện hình tượng của anh trong phút chốc bỗng trở nên huy hoàng vĩ đại, đầu hơi nghiêng, nhẹ giọng kêu lên: "A?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.