Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 29: Viên mãn




Dịch giả: MrChoe

"Chuyện gì?" Nhan La xoay người lại hỏi Dịch Hân.

Dịch Hân thoáng có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí nói: "Sư thúc, đệ tử nghe nói vụ linh lực bồi thực cũng sắp tuyển người rồi, không biết là lần này muốn tuyển chọn tổng cộng bao nhiêu người vậy ạ?"

Nhan La có chút ngơ ngác, nói: "Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

Dịch Hân "A..." một tiếng, sau đó lắp bắp nói: "Cái này... đệ tử có một người bằng hữu...và... huynh ấy cũng muốn được chọn vào trong danh sách này ạ"

Nhan La nở một nụ cười, nói: "vụ linh lực bồi thực này chủ yếu là chọn lựa trong hàng đệ tử tạp dịch, trong đám đệ tử tạp dịch năm nay thì Dịch gia các ngươi có ai không?"

Dịch Hân vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải, không phải vậy, chỉ là... một người bạn của đệ tử, không phải người trong nhà của đệ tử đâu ạ" Nói rồi nàng lại lén nhìn Nhan La một cái, nói: "đệ tử chỉ là muốn tới đây hỏi sư thúc rằng có thể cho huynh ấy một cơ hội không thôi ạ.."

Nhan La nhìn nàng, thần sắc trên mặt nửa cười nửa không, nói: "Tiểu nha đầu, ngươi lại muốn ta thiên vị cho ngươi sao?"

Dịch Hân phát hoảng, nói: "Đương nhiên là không phải vậy ạ, lão gia người đã hiểu lầm rồi, không phải là trong quy củ cũng đã nói rằng tuyển người cho linh lực bồi thực, đệ tử thân truyền như đệ tử cũng có tư cách đề cử sao, cho nên đệ tử chỉ là có ý kiến đề cử cho ngài một người mà thôi."

Nhan La suy nghĩ một chút, nói: "à, vụ tuyển mộ người này còn có ba bốn ngày nữa là công bố rồi, ta nhớ hình như là đã đầy rồi hay sao ấy."

"hả?" Dịch Hân cả kinh, lập tức mặt lộ đầy vẻ thất vọng, lẩm bẩm nói: "Nguy rồi! Đến chậm mất rồi." Nói rồi, trên mặt nàng có chút chán nản, đôi mắt nhìn về phía Nhan La có ý cầu khẩn.

Nhan La nhìn nàng một cái, đột nhiên bật cười, nói: "tiểu nha đầu ngươi lại còn giả vờ đáng thương à? Mà thôi mà thôi, dù sao thì mai này người ta cũng trở thành đệ tử chân nhân rồi, cũng có thể diện lớn lắm chứ. Rồi, ngươi cứ báo lại tên họ vị bằng hữu kia của ngươi ra đây, để ta xem có thể nhét vào danh sách kia không, nhưng mà ta nói trước, vụ linh lực bồi thực này yêu cầu phải có căn cơ đạo hạnh tương đối, nếu sau này người trong phái xét duyệt lại không cho qua, thì lúc đó ta cũng không còn cách nào khác."

"chuyện đó là đương nhiên ạ." Dịch Hân lập tức tỏ vẻ vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu, cười nói, "Đa tạ sư thúc từ bi, vị bằng hữu kia của con tên là Lục Trần."

"Lục Trần À?" Nhan La lông mày chợt nhíu lại

"dạ vâng, đúng vậy, lục trong lục địa, trần trong tro bụi, Lục Trần." Dịch Hân như sợ Nhan La nghe lầm, vội vàng lặp lại một lần nữa.

Nhan La khẽ gật đầu, nói: "Được rồi đủ rồi, ta nhớ kỹ rồi."

Dịch Hân mặt mày hớn hở, không kìm được vui mừng, ở lại trong tĩnh đường nói chuyện bồi tiếp Nhan La một hồi, sau đó mới cáo từ rời khỏi.

Nhìn bộ pháp nhẹ nhàng rời đi của cô gái cho đến khi bóng lưng nàng biến mất khỏi tầm mắt, Nhan La lúc này mới mỉm cười mà khẽ lắc đầu. Sau đó bà ngồi tại chỗ trầm tư một lúc, rồi đột nhiên đứng lên đi tới bên cạnh ngăn tủ, kéo một ngăn ra, bên trong có một bức thư tín.

Lúc này, dáng cười trên khuôn mặt đã biến mất, sắc mặt bà lạnh nhạt cầm lấy bức thư kia mở ra, bên trong lộ ra một mảnh giấy trắng, bà liền mở tờ giấy ấy ra, chỉ thấy trên đó có viết mấy cái danh tự.

Nhan La nhìn từ trên xuống dưới từng tên một, sau đó ánh mắt chợt dừng lại ở cái tên cuối cùng.

Trên đó viết hai chữ "Lục Trần".

Nhan La ngưng thần nhìn hai chữ này, lông mày khẽ nhếch lên, sau một lúc mới bỗng nhiên thấp giọng lầm bầm một câu: "Cái tên Lục Trần này có lai lịch gì, sao lại có nhiều người âm thầm nghĩ cách giúp hắn như vậy nhỉ?"

※※※

Ba ngày sau, Lục Trần nhận được một thông tri từ chưởng quản của đám đệ tử tạp dịch là Chu Khuê, bảo hắn tiến lên trên núi Thạch Bàn tiếp nhận kiểm tra thực hư cho vụ bồi dưỡng linh thực. Khi đó hắn vẫn còn đang làm việc trong linh điền, lúc biết được tin tức này hắn cũng có chút bất ngờ, nhưng mà trên đường chạy tới đại điện trên núi, nhìn thấy Dịch Hân với vẻ mặt vô cùng vui vẻ đang đứng đó chờ hắn, thì lúc này trong lòng hắn mới hiểu rõ vấn đề.

Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, Dịch Hân đứng bên dưới một gốc cây tùng bách xanh ngắt, nét mặt tươi cười như hoa, đúng là thanh xuân mỹ mạo, hấp dẫn không ít ánh mắt của các đệ tử tạp dịch đang đi trên đường.

Lục Trần cố ý đi chậm tụt lại phía sau, đợi cho đa số những người khác đi qua hết rồi, lúc này mới đi đến bên nàng thấp giọng cười nói: "Cái này là thủ đoạn của Dịch đại tiểu thư đây sao?"

Dịch Hân hừ một tiếng, mặt lộ vẻ kiêu ngạo, khoe khoang mà nói: "Thấy thế nào, bổn cô nương cũng không tệ đúng không?"

Lục Trần vươn ngón tay cái ra với nàng, nói: "Nói được thì làm được, quả là lợi hại."

Dịch Hân che miệng cười, xem chừng rất là cao hứng, sau đó nhìn một cái về đại điện phía trước, hạ giọng nói: "Huynh cũng đừng nên vui mừng quá sớm, muội nghe nói vụ bồi thực linh lực lần này đại khái là muốn chọn ra năm mươi người, nhưng vừa rồi muội nhìn số người đi tới nơi này, ít nhất cũng có hơn sáu mươi người rồi, huynh cố gắng đừng để bị quét xuống lại đấy nhé."

Lục Trần cười, nói: "Có lẽ không có vấn đề gì đâu, linh lực bồi thực chú ý chính là dùng bản thân linh lực đi thôi phát, tài bồi một ít linh thực đặc biệt, trong đó thích hợp nhất là linh lực thuộc hệ Mộc và hệ Thổ, ta tuy rằng thiên tư thô sơ, nhưng trên Ngũ Hành thần bàn cũng có một cây thần trụ hệ Thổ."

Dịch Hân vỗ tay một cái, cười nói: "Vậy thì tốt rồi, tóm lại là cứ vượt qua kiểm tra một cách êm đẹp là được. Huynh mau lên trên đi, đợi tí nữa muội sẽ tìm cách lén lẻn vào nhìn trộm một chút."

Lục Trần bật cười, nhưng cũng không nói thêm lời nào, liền hướng về phía đại điện trên núi mà đi lên.

***********

Trong đại điện trên Núi Thạch Bàn, Bách Thảo Đường triệu tập đến đệ tử tạp dịch cuối cùng đều tập trung ở này, Lục Trần cũng đứng ở trong đám người đó, mắt nhìn bốn xung quanh, quả nhiên chỉ thấy đầu người động đậy, đích thực là có hơn sáu bảy mươi người tới nơi này.

Tuy rằng nơi này nhiều người, nhưng trong đại điện cũng không ầm ĩ náo loạn chút nào, Côn Luân phái là một nơi rất coi trọng quy củ, cho dù chỉ là đệ tử tạp dịch, nhưng sau khi nhập môn cũng được giáo huấn nhiều lần, nên không có người nào dám tùy ý lớn tiếng ồn ào ở chỗ này.

Một lát sau, phía sau đại điện có một đám người đi ra, người đi đầu chính là tu sĩ Kim Đan với mái tóc bạc và gương mặt hồng hào Nhan La, sau lưng bà còn có bảy tám vị đệ tử đi theo, Trúc Cơ cảnh có, Luyện Khí cảnh cũng có, nhưng xem ra đều là đệ tử thân truyền có thiên tư không tệ, thân phận so với đám đệ tử tạp dịch tất nhiên là cao hơn rất nhiều.

Nhan La cũng không có bất kỳ lời phát biểu nào, chỉ tiến thẳng đến đại điện rồi hướng về vị trí chủ tọa mà ngồi xuống, bên cạnh tự nhiên có người đứng ra nói vài lời với mọi người, lời nói ngắn gọn đại khái rằng sáng hôm nay là buổi thẩm tra lại căn cốt thiên tư của mọi người, xem ai thích hợp hơn để tham gia vào chuyện linh lực bồi thực này, do Nhan La sư thúc tự mình đứng ra giám sát.

Kế đến những đệ tử thân truyền của bà liền đi xuống, chia đám đệ tử tạp dịch thành mấy tổ, bắt đầu tiến hành kiểm nghiệm. Về phần phương pháp kiểm nghiệm, thì cơ bản là cũng dùng Giám Tiên Kính như đa số mọi người vẫn làm lúc nhập môn, xem ra đúng như lời Dịch Hân nói, lần này Bách Thảo Đường rất coi trọng tính thích ứng Ngũ Hành của linh lực.

Lục Trần cũng bị phân vào một tổ, tốc độ kiểm nghiệm ở nhóm này cũng không chậm, nguyên một đám người nghe gọi đến tên mình thì lần lượt tiến lên, sau đó để tay lên phần mặt kính của Giám Tiên Kính, từ đó hấp thụ lấy ánh hào quang phản chiếu ra là ngay lập tức có thể biết được căn cốt thiên phú của người này rồi.

Cũng không bao lâu, liền có người gọi đến tên của hắn.

Lúc hai chữ "Lục Trần" được hô lên, Nhan La đang ngồi ở phía trên đại điện vẻ mặt vẫn thản nhiên mà nhìn về phía hắn một cái, ở một góc vắng người phía sau đại điện, Dịch Hân cũng len lén thò đầu ra, ánh mắt có chút lo lắng nhìn về phía hắn.

Lục Trần đi tới, sắc mặt xem ra lại cực kỳ bình tĩnh, đưa tay đặt lên trên mặt kính kia, mắt hơi nhắm lại, bình tâm tĩnh khí, sau đó bắt đầu vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Từ nơi sâu thẳm trong núi phía xa kia, bỗng nhiên mơ hồ có một tiếng sấm rền trầm thấp, từ trong mây mù có tiếng kêu yếu ớt vang lên.

※※※

Trong truyền thuyết, Lúc giám tiên phát hiện ra tuyệt thế thiên tài, sẽ có dị tượng xuất hiện.

Trời rung đất lở, hồng quang kinh thiên, vân long vụ hổ, thụy thú bay lượn, những thứ này đều là dị tượng thần kỳ trong truyền thuyết của giới Tu chân, ngàn trăm năm khó gặp, nhưng sẽ có rất ít người được chứng kiến, bởi vì gần như tất cả dị tượng trên chỉ xảy ra ở thiên tài năm trụ vạn người có một.

Những người này dường như ngay từ nhỏ đã cực kỳ may mắn được trời chiếu cố, nên lúc giám tiên phong quang phát ra cũng không giống như người thường, đều cao cao tại thượng, vênh váo hung hăng như vậy, khiến cho người người sinh lòng tôn trọng mà kính sợ. Còn người bình thường, hay các đệ tử tu sĩ thông thường, tối đa cũng chỉ có thể có được vài đạo linh lực Ngũ Hành ở chỗ hào quang phát ra mà thôi.

Về việc hôm nay xảy ra trong đại điện này, càng không thể nào có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra, bởi vì tất cả đệ tử tạp dịch gần như đều có thiên tư kém cỏi nhất, đều chỉ là đệ tử một trụ chứ không hề có bất kì một ngoại lệ nào, bên trong Khí hải Thần bàn của bọn họ cũng chỉ có một cây thần trụ đáng thương, vĩnh viễn chỉ có một đạo linh quang cô độc thuộc về bọn họ mà thôi.

Đa số người trong bọn họ, suốt đời cũng chỉ có thể khai thông cùng một loại linh lực này, điều này cũng trực tiếp kìm hãm con đường tu tiên đạo gian nan xa xôi của bọn họ ngày sau khiến họ khó có khả năng tu luyện để đạt đến hạn mức cao nhất.

Trong đại điện, ánh hào quang cô độc mà đơn giản kia vẫn không ngừng phát ra liên tục, phần lớn mỗi người đều im lặng, như thể họ thuộc tầng chót nhất trên thế gian này, im lặng mà thừa nhận lấy vận mệnh của mình, nhận lấy cái hiện thực này.

Lục Trần bắt đầu giơ tay lên.

Trên mặt hắn bình tĩnh mà tự nhiên, không hề có chút gì khác lạ, cũng không có vẻ gì là căng thẳng, nhìn sơ qua giống như một phàm nhân sớm đã nhận ra số mệnh của mình, bình thường như không thể bình thường hơn.

Giám Tiên Kính pháp bảo có chút rung động.

Đứng bên cạnh khối Giám Tiên Kính lúc này là Chu Khuê, sắc mặt hắn nghiêm cẩn nhưng kỳ thật trong lòng có chút nhàm chán, dù sao đi nữa cứ nhìn tới nhìn lui một đồ vật thì ai mà chẳng có chút buồn tẻ, cho nên lúc mới bắt đầu hắn cũng không có phản ứng gì, thậm chí đã quên đây là lúc đang kiểm tra một đệ tử một trụ bình thường, Giám Tiên Kính tối đa chỉ là phản xạ quang huy, căn bản là sẽ không thể nào có rung rẩy các loại dị trạng.

Một khắc này như bạch mã qua khe hở.

Một khắc này như tốc độ ánh sáng.

Một khắc này dường như chỉ trong nháy mắt lúc mọi người còn đang lơ đãng.

Trong Giám Tiên Kính chợt lóe lên ánh sáng nhạt, một thứ ánh sáng nhạt run rẩy, giống như gợn sóng khi gió thổi qua mặt nước, vài loại ánh sáng nhạt quỷ dị như đan vào cùng một chỗ, biến thành những nét viết nguệch ngoạc trên một bức tranh hỗn loạn vô cùng quái dị. Ngay sau đó, chỉ trong một sát na nhỏ đến cực điểm, một vòng màu đen bỗng nhiên tràn ngập, xóa đi tất cả ánh sáng.

Màu đen kia thâm trầm như biển.

Ánh sáng đen kia như bóng đêm vĩnh hằng tịch mịch.

Nhưng chỉ một lát sau, đột nhiên trong nháy mắt tất cả ảo ảnh đều tán đi, như nhất thời bị hoa mắt, như gió cuốn mây bay, hết thảy đã bị chôn vùi không một tiếng động.

Không có ánh sáng nhạt, không có vẻ khác thường, cũng không có hắc ám.

Giám Tiên Kính bình thường trở lại, giống như ngày thường, như thể chưa từng phát sinh điều gì, chỉ trong nháy mắt, hết thảy đều như ảo ảnh trong mơ, thậm chí khiến người ta không kịp trông thấy cũng không kịp nhớ nổi là đã có màn dị tượng quỷ dị kia xảy ra.

Trên mặt kính của Giám Tiên Kính, chậm rãi ánh lên một đạo ánh sáng màu vàng.

Cô độc, mà sáng ngời.

※※※

Chu Khuê "Ừm" một tiếng, khẽ gật đầu, nói: "Linh lực hệ Thổ tinh thuần, còn có thể."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.