Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 20: Tự do




Hoàng Tuyền khinh bỉ nhìn Phượng Cẩn Nguyên một cái, không khách khí nói: "Phượng tướng khóc quá sớm chăng, tiểu thư không ngu ngốc như vậy." Bản lĩnh của tiểu thư nhà nàng trong lòng nàng biết rõ, trèo xuống giường còn bất tỉnh? Tuyệt đối không có khả năng.

"Ta muốn nói, thật sự không được thì báo quan đi!" Âm thanh của Hàn thị lại truyền đến.

Lão thái thái tức giận quát to: "Không phải bảo ngươi chạy về đi ngủ sao? Ngươi lại ra đây làm gì?"

Ai ngờ, không chỉ có một người phản ứng lại Hàn thị, Phượng Trầm Ngư lúc này xoay lại, tiếp lời nói của Hàn thị: "Không được! Không thể báo quan!"

Phượng Trầm Ngư vốn không muốn trở về, tuy sợ hãi, nhưng nàng càng muốn biết Phượng Vũ Hoành rốt cuộc sao lại không ở trong phòng. Vì thế nửa đường quay lại, vừa vặn nghe thấy Hàn thị nói muốn báo quan.

Không thể báo quan! Rốt cuộc Phượng Vũ Hoành là một nữ nhi của Thừa tướng, nói báo quan nhất định sẽ nghiêm tra, đến lúc đó rất dễ dàng lần đến tên ngu ngốc Phượng Tử hạo kia. Nàng tuyệt đối không tin Phượng Tử Hạo có phong cách của một người biết kháng cự, không chừng nói hai ba câu liền khai nàng ra.

Không được! Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này náo loạn đến quan phủ được!

"Phụ thân." Trầm Ngư đi nhanh hai bước đến gần Phượng Cẩn Nguyên, "Thật sự không thể báo quan!"

Phượng Cẩn Nguyên nhìn Trầm Ngư trước mắt đã thanh tỉnh, có chút giật mình, tựa hồ vừa rồi người nổi điên ngồi bên giếng không phải nữ nhi hắn. Nữ nhi của hắn nên phải xinh đẹp khuynh thành như thế này, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

"Con nói một chút xem vì sao không thể?" Tâm tình Phượng Cẩn Nguyên có chút rối, Phượng Vũ Hoành ra sao hắn không để ý lắm, chỉ duy nhất đại nữ nhi này, là vạn lần không dám làm ra nửa điểm sai lầm.

Trầm Ngư không lập tức đáp lại lời hắn, mà hành lễ, vì hành vi của mình trước đó giải thích một phen: "Từ lúc Trầm Ngư đến tang lễ Thượng Thư đại nhân lần trước, chỉ là ba năm thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ hỗn loạn, đôi khi sẽ sinh ra ảo giác, thêm không ít phiền toái cho người trong nhà. Nhưng đây cũng không phải ý muốn của Trầm Ngư, chỉ là khi phát bệnh không chịu khống chế, mong rằng phụ thân tha thứ."

Phượng Cẩn Nguyên cảm khái một trận, nữ nhi này của hắn quốc sắc thiên hương, là người Phượng gia ký thác rất nhiều hy vọng, hắn đem nàng bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của Hoàng hậu, chính là trông cậy vào một ngày kia nàng có thể bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng chân chính duy nhất. Nhưng hôm nay, Trầm Ngư lại bị tâm ma quấn thân, bệnh hiểm nghèo khó giải, thật sự làm hắn đau lòng.

"Phụ thân sao có thể trách cứ con." Phượng Cẩn Nguyên thở dài một tiếng, tay đặt lên vai Trầm Ngư: "Con là nữ nhi kiêu ngạo nhất của phụ thân, vô luận như thế nào phụ thân cũng sẽ không trách tội con."

Trầm Ngư cảm động một hồi, khoé mắt nặn ra hai giọt lệ. Nàng nhẹ nhàng lau đau, rồi mới lại tiếp tục nói: "Nếu báo quan, sự tình sẽ bị truyền ra. Nhị muội muội nửa đêm mất tích, cứ như vậy truyền ra ngoài, nói sau khi nhị muội muội về làm người như thế nào!"

Phượng Cẩn Nguyên đồng ý gật đầu, "Vẫn là Trầm Ngư nghĩ chu đáo."

"Trầm Ngư vì thanh danh của nhị muội muội mà suy nghĩ, mong rằng phụ thân cân nhắc."

Lão thái thái ở một bên nghe xong cũng gật đầu theo, "Trầm Ngư nói đúng, việc này nếu truyền ra, danh dự A Hoành tất sẽ chịu ảnh hưởng." Nàng vừa nói vừa nhìn về phía lão tộc trưởng, muốn được đồng ý, đã thấy tộc trưởng kia chỉ một mực nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

Diêu thị nhìn trước mặt những người gọi là thân nhân, trong lòng nổi lên từng trận lãnh ý, không khỏi mở miệng nói: "Vậy lão gia và lão thái thái chuẩn bị xử lí việc này ra sao?"

Phượng Cẩn Nguyên nói: "Ta sẽ phái người đi thăm dò tìm."

Diêu tị thất vọng lắc đầu: "Nơi này không phải kinh thành, một đường đến đây chúng ta không mang nhiều hạ nhân, Phượng Đồng huyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bốn phía đều là sơn mạch, lấy nhân thủ Phượng gia trước mắt, sao có thể tìm được."

Trầm Ngư xoay người lại nhìn về phía Diêu thị, trên mặt nàng lại bao phủ bởi bộ dáng Bồ Tát, như khổ tâm khuyên nhủ: "Diêu di nương, dù sao ngài cũng phải nghĩ cho thanh danh của nhị muội muội chứ! Nữ hài tử chẳng lẽ quan trọng nhất không phải là giữ danh tiết sao?"

Bỗng nhiên ánh mắt sắc bén của Diêu thị trừng mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, Trầm Ngư không phòng bị, vốn không nghĩ Diêu thị nhu nhược luôn luôn nghe lời cư nhiên còn có thể có lúc như vậy, không khỏi lui về phía sau hai bước.

Chợt nghe Diêu thị nói: "Danh tiết là quan trọng nhất?" Nàng vừa nói vừa lắc đầu, "Với ta mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của A Hoành, Huống chi nàng chỉ mất tích, không liên quan với danh tiết, trừ khi có người hữu tâm cố ý làm, nơi nơi truyền đi ít lời đồn đại. Nhưng huống chi..." Nàng chuyển mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, "Các ngươi khi nào để ý đến danh tiết của A Hoành?"

Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: "Diêu thị! Ngươi đừng không biết tốt xấu!"

Kim Trân nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ bé giúp hắn vuốt lưng: "Lão gia bớt giận, trăm ngàn lần không nên tức giận!"

Diêu thị đột nhiên lại nở nụ cười, trừng mắt Phượng Cẩn Nguyên nói: "Chính là ta từ trước đều biết tốt xấu, mới có thể rơi vào kết cục hôm nay."

Phượng Cẩn Nguyên có chút không dám nhìn Diêu thị, thật không biết có phải nữ nhân này ở cùng một chỗ với Phượng Vũ Hoành lâu hay không, sao tính tình cũng trở nên cứng rắn như vậy?

Trầm Ngư lại bắt đầu gạt nước mắt, uỷ khuất nói: "Ta thật sự là vì nhị muội muội suy nghĩ, Diêu di nương tội gì phải tức giận như vậy?"

Lão thái thái cũng hiểu ra Diêu thị quá phận, không khỏi mở miệng nói: "Vậy rốt cuộc ngươi muốn Phượng gia làm thế nào?"

Diêu thị đáp rõ ràng: "Báo quan! Chỉ có quan sai của Phượng Đồng huyện mới biết rõ địa thế ở đây nhất, cũng chỉ có Huyện lệch Phượng Đồng huyện có nhiều thủ hạ nhân tài nhất."

Trầm Ngư nóng nảy, khóc kêu lên: "Nói vậy thanh danh của nhị muội muội có thể thật sự hỏng rồi! Diêu di nương! Vạn lần không thể!"

Phượng Cẩn Nguyên cũng phẫn nộ quở trách nàng: "Làm càn! Chuyện này ta đã quyết định, Phượng gia chúng ta tự mình tìm người, tuyệt đối không báo quan!"

Diêu thị cũng tức giận đến cắn răng: "Cùng là nữ nhi, bởi vì Diêu gia ta gặp chuyện không may, ngươi cứ đối xử với A Hoành như vậy? Nếu có một ngày Diêu gia ta Đông Sơn tái khởi, không phải là ngươi hối hận!"

Lời nói của Diêu thị làm tất cả mọi người Phượng gia khiếp sợ dị thường, bao gồm vị tộc trưởng kia đã bắt đầu đưa ánh mắt nghiên cứu về phía Diêu thị.

Đương nhiên hắn biết Diêu gia gặp chuyện không may, lại không nghĩ rằng, một nữ nhi Diêu gia bị chèn ép nhiều năm, cư nhiên cũng có một ngày bộc phát.

Chẳng qua còn nghĩ đến nha đầu mất tích kia, ngẫm lại nàng có một cặp mắt tinh quái, ánh mắt thâm thuý như hiểu rõ hết thảy, lão tộc trưởng cảm thấy, mẫu thân sinh ra nàng cũng có một mặt kiên cường tàn nhẫn, cũng không phải không có khả năng.

Ở trong lòng hắn vì Diêu thị phản kháng mà trầm trồ khen ngợi, lại nghe Phượng Cẩn Nguyên nói: "Ngươi yên tâm, cho dù Diêu gia thực sự có ngày như vậy, ta cũng sẽ không hối hận chuyện hôm nay gây nên."

Lão tộc trưởng cảm thấy con cháu Phượng gia này thật sự làm cho hắn thất vọng cực điểm, nữ nhi của chính mình mất tích, đúng lúc lửa cháy mất tích, ban đầu hắn chẳng những không vội hỏi đến, nay còn không nóng nảy đi tìm. Quan cũng không báo, chỉ trông cậy vào hạ nhân Phượng gia. Bọn họ từ kinh thành đến vốn đã mang theo ít hạ nhân, bên tổ trạch người trẻ tuổi cũng không còn ai, cơ bản đều già yếu, như vậy có thể tìm người sao?

Hắn thở dài một tiếng, chỉ vào Phượng Cẩn Nguyên nói: "Ta muốn hỏi ngươi, nếu đứa trẻ kia ngươi tìm kiếm không kịp, chết oan uổng, thì phải làm sao?"

Trong mắt Phượng Cẩn Nguyên hiện lên một tia quái dị, có tàn nhẫn, nhưng cũng có một chút hy vọng, yên lặng một lúc lâu, chợt nghe hắn nói: "Vậy, đó là số mệnh của nàng."

Người Phượng gia hít một hơi lạnh, chợt nghe lão tộc trưởng nói: "Tốt! Tốt lắm! Phượng gia ta chưa từng có hậu bối như ngươi, Thừa tướng đại nhân đương triều, ngày hai mươi tám tháng này sau khi các ngươi tế tổ trở về, về sau cũng không cần về nữa. Mộ phần phụ thân ngươi trên đỉnh núi Phượng Tê muốn di rời, thì chọn ngày rời đi, về phần tiểu thiếp Thẩm gia của ngươi, nàng vốn phải an táng bên ngoài mộ phần tổ tiên, không liên quan đến Phượng gia." Lão tộc trưởng xoay lưng, "Ta, cũng không muốn nhìn thấy các ngươi nữa."

"Việc này..." Lão thái thái có phản ứng trước, nhanh chóng đi lên trước đuổi theo hai bước nói: "Chỉ vì một thứ nữ, tộc trưởng trục xuất chúng ta khỏi Phượng gia?"

"Thứ nữ?" Tộc trưởng lại nhắc nhở nàng, "Từ hôm qua các ngươi vào tổ trạch ta đã nói qua, đứa trẻ kia là đích nữ Phượng gia thừa nhận, là được vào gia phả Phượng gia ta. Ta không phải trục xuất chi các ngươi khỏi Phượng gia, gia phả vẫn còn, các ngươi vẫn là người Phượng gia như cũ. Xem như ta lưu lại cho các ngươi chút tình cảm cuối cùng, coi như là thành toàn cho cả một đời làm quan của Phượng Cẩn Nguyên. Các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Lão tộc trưởng nói xong, cất bước rời đi, không ngoảnh lại nhìn lão thái thái đang kêu gào, lắc mình mấy cái đã rời khỏi sân.

Lão thái thái muốn tìm biện pháp cho Phượng Cẩn Nguyên, vừa quay đầu lại, đã thấy Diêu thị và An thị sóng vai mà đứng, ngay cả Tưởng Dung cũng cùng đứng một chỗ với các nàng. Mặt ba người vừa vặn đối lập khoanh tay trước Phượng Cẩn Nguyên, tư thế kia như là muốn khai chiến, đặc biệt Diêu thị kia vẫn mang theo ánh mắt tàn nhẫn lại tuyệt vọng, ai nhìn đều thấy ghê người.

"Lão gia." Sau một lúc lâu, An thị mở miệng nói: "Nếu có một ngày nữ nhi của ta cũng xảy ra chuyện, không biết lão gia có phải cũng sẽ không để ý như vậy hay không?"

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy đám nữ nhân này vô cùng không biết phân rõ phải trái: "Ta bỏ mặc khi nào? Trời sáng sẽ phái người đi tìm!"

"Hừng đông?" Diêu thị tức giận, "Sao không phải bây giờ? Nhất định với tới hừng đông? Nếu A Hoành bị người ta bắt cóc, ngươi cũng biết vài canh giờ cũng có thể chạy rất xa chứ?"

Trầm Ngư ở bên hát đệm: "Nhưng bây giờ trời vẫn còn tối, cho dù bọn hạ nhân đi ra ngoài, cũng không thể tìm ra!"

Tưởng Dung không quen nghe Trầm Ngư nói chuyện, nhịn không được chen miệng nói: "Không có chỗ tìm ra còn tốt hơn so với không tìm."

Lần đầu Trầm Ngư bị tam muội muội nhát gan này làm nghẹn họng, không khỏi tức giận trong bụng, miệng miệng nói: "Có bản lĩnh ngươi ra ngoài tìm đi!"

An thị mặc kệ... "Đại tiểu thư có phải cảm thấy đám muội muội của ngài chướng mắt? Tam tiểu thư nếu có sơ xuất, trong phủ chỉ còn lại một mình tiểu thư ngài."

Lúc này Kim Trân cũng nhăn mày, ở bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên buồn bực nói: "Lửa cháy cũng thật kỳ lạ! Lão gia cũng phải nghiêm tra vì sao đốt phòng, bằng không không ai có thể ngủ được nữa? Đêm này là cháy chỗ nhị tiểu thư, không chừng đêm mai liền đốt tới phòng thiếp thân, thiếp thân sợ."

Phượng Cẩn Nguyên không chịu nổi nhất là bộ dáng này của Kim Trân, nhất thời mềm lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm tra việc này."

Trầm Ngư nghe xong lại hung hăng trừng mắt Kim Trân một cái, ánh mắt kia vừa vặn bị Kim Trân đón nhận, không khỏi nổi cộm lên.

Chung quy vẫn bế tắc không có cách giải quyết, cuối cùng, lão thái thái phất tay: "Tất cả đều trở về nghỉ ngơi đi! Bọn hạ nhân sẽ phái ra, sẽ không chờ đến hừng đông. Chỉ mong đứa trẻ A Hoành kia có mệnh cát, sẽ bình an trở về."

Thế này mọi người mới tản đi, ngay cả Vong Xuyên và Hoàng Tuyền cũng không ở lại, giúp Diêu thị trở về phòng của nàng.

Lão thái thái cuối cùng đi ra, cũng nói với Phượng Cẩn Nguyên: "Ta hy vọng A Hoành có thể tìm thấy, ta cũng hy vọng các tôn nữ của ta bình an. Nhưng con là người đứng đầu một nhà, nếu con quyết định ta dĩ nhiên nghe lời con, những cũng không thể quá mức. Thứ nhất là không có thể diện, thứ hai, bên trong kinh thành con phải suy nghĩ cho tốt, hai nha đầu bên người A Hoành cũng không thể đùa giỡn, một khi chuyện tối nay rơi vào lỗ tai Ngự vương, kết cục không cần nói con cũng biết rõ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.