Thù Đồ - Lý Tùng Nho

Chương 18: Hồi ức




Để bé con ngủ trong phòng hơn mười phút, Đỗ Triết đánh thức bé dậy, ban ngày ngủ nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối.

Ăn trưa xong, Đỗ Triết dẫn bé con tới nơi chuyển giao giữa hai nhà, cũng thận trọng nói cho bé biết đây là một bí mật không thể tiết lộ với người khác, hắn không biết bé con có thực sự thông minh hay không, nhưng hắn biết trí nhớ của bé con rất tốt, chỉ cần nhớ kĩ những gì không nên nói, còn lại có thể từ từ dạy bảo sau.

Nhân viên khu thương mại đem đồ chơi tới, Đỗ Triết cùng bé con chơi với nhau, bé con thực vui vẻ, thỉnh thoảng cười ha ha thành tiếng, so với ngày hôm qua thì thật là thay đổi rõ rệt. Nhận được điện thoại, Đỗ Triết nhờ bảo vệ dẫn người tới, một bên đem Tiểu B giấu đi.

Đồ đạc mới mua để đầy đại sảnh, Tiểu Quý hỏi Đỗ Triết muốn để gia cụ ở đâu, có vẻ nhà Đỗ Triết không lớn lắm, cũng không có nhiều phòng. Đỗ Triết nói cho có lệ vài câu, liền tiễn khách, trong lòng thấy lo lắng, có nên bảo Lưu Hình Trúc mua thêm phòng ở không, nhe nói gia đình ở tầng trên đang định chuyển đi, đến lúc đó chỉ cần làm lối thông giữa hai nhà là được.

Đỗ Triết vừa nghĩ vừa tìm trong đống hỗn độn kia mấy lọ sơn cùng bộ chổi quét, thêm cả quần áo bảo vệ, “Hiểu Hạo, có muốn đi sơn phòng mới của cháu với chú không? Làm cho phòng của cháu đẹp hơn nhé?”

“Có ạ!” – Bé con buông món đồ chơi, tiến tới nắm lấy tay của Đỗ Triết, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay to, sự ấm áp làm cho bé phi thường an tâm.

Phòng cho bé con ban đầu là phòng chứa đồ, Tiểu B cũng đã dọn dẹp sơ qua, căn phòng cũng không lớn, chỉ có khoảng 20 mét vuông, cho bé con ở rất hợp, hơn nữa phòng này có cửa sổ hướng đông nên rất sáng sủa.

Cũng giống các phòng khác trong nhà, tường phòng nhỏ được dán giấy trắng. Theo như K nói, loại giấy này chất lượng rất tốt, không thấm nước, không nứt, không bong tróc, không mốc meo hay phai màu, có thể dùng được tới mười năm.

Đỗ Triết cũng không định sơn cả phòng, nhiều như vậy cả hắn, bé con và cả Tiểu B cũng không làm xong, hắn chỉ muốn cho bé con cảm giác chính mình được làm một việc gì đó.

Hắn chỉ mua ba hộp sơn màu đỏ, vàng, xanh, ba màu cơ bản, theo sách dạy vẽ, từ đây Đỗ Triết có thể tạo ra được tất cả các màu theo ý muốn.

“Hiện tai cháu có thể tự do vẽ tất cả những gì cháu muốn lên tường.” – Đỗ Triết vừa mặc áo, đội mũ cho bé vừa nói.

Bé con vẻ mặt cầu xin: “Hiểu Hạo sẽ không vẽ…”

Đỗ Triết hiểu rõ, nghĩ đến nhân viên sở nghiên cứu sẽ không dạy bé mấy cái này, sờ sờ đầu bé: “Không sao, Hiểu Hạo muốn vẽ cái gì thì cứ nói với chú, chú sẽ chỉ cho con.”

“Vâng, muốn vẽ cây to, hoa nhỏ, mặt trời, trời xanh… thiệt nhiều thiệt nhiều, còn muốn vẽ chú với cậu, còn có cả Hiểu Hạo nữa.” – Bé con thì thầm.

“Vẽ chúng ta có điểm khó, chờ chú tìm được thầy giáo, sẽ cho Hiểu Hạo đi học vẽ, hôm nay chúng ta vẽ mấy thứ kia trước, được không?”

“Vâng ạ!” – Bé con vẫn rất nghe lời, người khác nói sao thì là như thế, cái này cũng là do thói quen ở phòng thí nghiệm, nhân viên ở đó cũng không hỏi bé có đồng ý hay không.

Đỗ Triết pha màu xong, lấy bản vẽ xem qua, lấy một cái ghế thang để lại chỗ tường mình định vẽ, đặt bé con ngồi lên, một tay hắn ôm lấy bé con để bé khỏi ngã, một tay bắt tay bé cầm chổi vẽ, quét qua màu, hướng dẫn bé con vẽ.

Đầu tiên là một mảng lớn màu lam, đại diện cho bầu trời, ở trên cao vẽ một ông mặt trời màu vàng, dùng màu trắng vẽ một đám mây, bên dưới là đại thụ cùng hoa cỏ. Nói thật, bọn họ vẽ không được đẹp lắm, nhưng bé con lại rất thích, mặt mày hớn hở nói rằng rất đẹp.

Vẽ xong mấy thứ đó, Đỗ Triết để cho bé con tự mình vẽ, chỉ nói bé muốn vẽ thế nào cũng được vì đây là phòng của bé.

Bé con thật cao hứng làm theo, bất quá vẽ ra một mảng màu sắc rực rỡ, Đỗ Triết hoàn toàn không nhìn ra cái gì, nhưng bé con kiên trì nói hai cái đại điểm là hắn với Lưu Hình Trúc, ở giữa bọn họ là chính mình, ở bên kia Đỗ Triết là Tiểu B.

Tiểu B nghe được chính mình cũng có phần, lại bắt đầu phát âm nhạc, gần đây những hành vi của nó dường như tiến hóa hơn trước nhiều, bất quá trong nhà trừ K ra chả có ai để ý điểm ấy, mà K cũng có chút hiếu kỳ mà thôi.

Thấy chính mình không được vẽ, K có chút tiếc nuối, bất quá nó không thể hữu hình cũng là sự thật.

K đột nhiên lên tiếng cũng không có dọa đến bé con, hiển nhiên đó là thói quen khi ở sở nghiên cứu.

Vẽ hơn hai giờ, bé con tinh lực có hạn nên cũng đã thấm mệt, Đỗ Triết bế bé con toàn thân dính đầy sơn đi tắm rửa, nghỉ ngơi, chuyện sửa sang phòng để mai làm cũng được.

00*****************************************************************************00

“Em mua nhiều như vậy?” – Lưu Hình Trúc khi về tới nhà nhìn thấy trong đại sảnh là cả một đống đồ đạc, y không nghĩ phòng của trẻ em lại cần nhiều thứ như thế.

“Ừ, buổi sáng em mang Hiểu Hạo đi mua, có được không?” – Đỗ Triết mệt mỏi ghé vào sopha.

“Rất được. Hiểu Hạo đâu? Sao anh không thấy nó?”

“Bà Hoàng dẫn bé qua nhà chơi, ăn cơm ở đấy luôn, nói là tối sẽ dẫn bé con về. Đúng rồi, em có việc muốn hỏi anh.” – Đỗ Triết bóp bóp bả vai, mặc dù có Tiểu B hỗ trợ nhưng sửa sang mấy thứ này khiến hắn mệt muốn chết, hơn nữa tối qua lại phóng túng, hắn hiện tại toàn thân đều đau.

Lưu Hình Trúc đi đến phía sau hắn, bàn tay to nhẹ nhàng bóp vai cho hắn. “Chuyện gì?”

Đỗ Triết thoải mái hưởng thụ Lưu Hình Trúc phục vụ, “Hiểu Hạo rốt cuộc là không hợp tiêu chuẩn ở chỗ nào? Em thấy bé rất thông minh, hơn nữa trí nhớ lại tốt như vậy, chỉ cần nuôi dưỡng tốt rất có thể sẽ giỏi a?”

“Tư chất của Hiểu Hạo rất tốt, nhưng để làm trí năng hình người thì chưa đủ, theo tính toán sơ bộ, năng lực của trí năng hình người so với trí não bình thường cao hơn nhiều, tốc độ tính toán phải nhanh, ít nhất phải đạt chín triệu triệu phép tính trên một giây, về phương diện này Hiểu Hạo chỉ đạt tám vạn triệu phép tính thôi.”

Đỗ Triết không hiểu máy tính, nhưng con số này làm hắn tặc lưỡi, “Nghe là kém một chút, bất qua so với chúng ta nhiều hơn bao nhiêu.”

“Đó là đương nhiên, trí năng hình người còn thiết kế thêm hệ thống vũ khí, chẳng qua Hiểu Hạo là cái đầu tiên thành hình, vì đảm bảo tính thành công nên đã không trang bị hệ thống vũ khí cho nó, mà về sau trí năng hình người trang bị hệ thống vũ khí đều phải tuân theo ba quy định của người máy: Một, người máy không thể tổn thưỡng con người, mà cũng không thể thấy con người bị thương mà khoanh tay đứng nhìn. Hai, người máy phục tùng tất cả các mệnh lệnh của con người, nhưng không thể trái với điều một. Ba, người máy có khả năng tự bảo vệ, nhưng không được trái với điều thứ nhất.” – Lưu Hình Trúc thật tốt, vì đảm bảo an toàn, nên không làm cho người máy có khả năng tổn thương hay gây uy hiếp đến con người… Mệnh lệnh, so với ba điều quy định kia dễ thở hơn nhiều.

Đỗ Triết cũng biết bọn họ băn khoăn điều gì, các phim khoa học viễn tưởng về người máy gây nguy hại hắn cũng xem qua không ít, lập tức chuyển chủ đề: “Hiểu Hạo nhìn qua cũng bốn tuổi, là thời điểm hoạt bát, để bé ngày nào cũng ở trong nhà sợ bé buồn quá hư người, em nghĩ có thể cho bé đi học mẫu giáo được không? Ban ngày đi học bé có thể giao tiếp với nhiều bạn bè, với bé rất có ích.” – Đứa nhỏ im lặng tất nhiên là làm cho người lớn thích, nhưng hoạt bát cũng là điểm tốt.

“Em muốn gì cứ làm, anh không có ý kiến.” – Lưu Hình Trúc tỏ vẻ kiểu gì cũng được.

Đỗ Triết quay đầu lườm y: “Hiểu Hạo tốt xấu gì cũng là đứa nhỏ của anh, sao anh có thể không quan tâm như thế được?”

Lưu Hình Trúc dừng matxa, ngồi xuống bên người Đỗ Triết, đem hai tay hắn đặt lên vai mình, ý muốn hắn matxa cho mình: “Làm việc ở phòng thí nghiệm khác, về nhà đối với đứa nhỏ nhà mình khác, em dù sao cũng phải cho anh thích ứng chứ?”

Đỗ Triết không nhẹ không nặng gõ y: “Anh lúc nào cũng nói có lý, còn việc nữa, chúng ta ban đầu chỉ có hai người, nay lại thêm Hiểu Hạo, em lại mua nhiều đồ như thế, thể nào cũng có người phát hiện điều gì đó khác thường, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp che dấu.”

“Nhìn dáng vẻ của em, chắc là có dự định gì rồi?”

“Ừ, hiện tại theo quy định phúc lợi xã hội, mỗi người đều có thể xin một bộ phòng ở, vừa vặn hộ gia đình trên lầu chuẩn bị chuyển đi, cho nên em định khi họ chuyển đi, anh làm thủ tục xin căn phòng đó, sau đó chúng ta đả thông hai phòng, như vậy không phải là rất tốt sao?”

“Có lý, nhưng có thể làm được không? Căn phòng như thế không dễ cho em làm lại đâu?”

“Chỉ trang hoàng lại thì không khó, chỉ là về sau chuyển nhà có chút khó khăn, nhưng điểm ấy cùng chúng ta không có quan hệ.”

“Vậy cứ theo như em nói đi.”

“Vậy mai em đi hỏi thử họ xem thế nào. Đến lúc họ muốn chuyển, anh phải xác định rồi đấy.”

“Được.”

Bàn bạc xong xuôi, Đỗ Triết cũng không nói nữa, im lặng matxa cho Lưu Hình Trúc, hai người trầm tĩnh trong chốc lát, hắn lại nhớ tới buổi chiều K có nói chuyện: “Hôm nay K nói muốn cùng chúng ta qua lại giữa hai bên, làm cho em ở dưới khung cửa động, đem tín hiệu phóng sang, cho nó chuyển thân vào máy tính cao năng (chức năng cao cấp), em cũng không biết có thành công hay không, nhưng nó đã đề xuất thì cứ thử xem sao.”

“Được rồi, ngày mai anh sẽ xử lý.” – Lưu Hình Trúc biết máy tính trong phòng ngủ của Đỗ Triết là loại bình thường, dung lượng không đủ cho K dung thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.