Thú Ái

Chương 47: Rình coi (2)




Viên Liệt kiên trì mãi cũng bắt được hết những quan viên trong triều liên can đến vụ án câu kết Uy tặc, có thể nói là rất hoan hỉ. Tàn dư còn sót lại của Uy tặc, vốn nhiều năm ẩn nấp tại Trung nguyên, bị Viên Liệt truy rõ hành tung một lưới bắt sạch, Uy tặc ven biển đã dẹp yên, tất cả thái bình.

Viên Liệt thấy đã đến lúc trở về, bèn đưa Ân Tịch Ly đến từ biệt Tiêu lão tướng quân. Hạ Vũ cũng phải quay về, Tiêu Lạc vừa tiếp quản quân vụ, không thể đi theo, thế nhưng Hạ Vũ phán một câu, “Sư phụ ở đâu, ngươi phải ở đó, làm Vương gia cái gì? Lão vương gia cai quản thay không được sao!” thuyết phục Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc hỏi ý kiến Tiêu lão vương gia, lão vương gia cũng đáp ứng để hắn theo Viên Liệt tiến kinh, dù sao hiện nay vẫn chưa tới lúc phải xung đột, lưu lại kinh thành tốt hơn nhiều.

Tiêu Lạc chuẩn bị khởi hành xong, Tịch Ly căn dặn hắn, chớ đồng hành cùng đại quân của bọn họ, đưa Hạ Vũ theo binh mã của hắn, chia nhau mà đi!

Hạ Vũ và Tiêu Lạc không hiểu mấy, mãi đến khi Ân Tịch Ly chỉ định cho bọn hắn__Phân công nhau đi, cứ bảo đến hoàng thành tạ ân, hoàng thượng tất sẽ trọng thưởng. Tiền tài của hắn là vơ vét từ mồ hôi nước mắt dân chúng, các ngươi không nhận, thì cũng rơi vào tay tham quan ô lại chứ đâu đến lượt thường dân bách tính, không lấy cũng phí!

Hạ Vũ và Tiêu Lạc nghe xong tự khắc thấy hợp lý, liền cùng nhóm Ân Tịch Ly phân công nhau hành sự.

Nhân mã của Viên Liệt cũng khởi hành quay về, lần này là đường đường chính chính, giống trống khua chiêng mà đi, vẫn do Ân Tịch Ly an bài cả, tuyên bố thắng trận thì phải áo gấm hồi hương, bởi thế muốn công khai tuyên dương một phen.

Đoàn người trên dọc lộ trình, được bách tính ven đường hoang nghênh… Hiện thời Nam Cảnh rất thái bình, duy chỉ có một điểm bất kham chính là vương triều mục nát của Trần Tĩnh, bản thân Trần Tĩnh tuổi già sức yếu, sa vào hưởng lạc không màng tiến thủ, bỏ mặc quan lại lớn nhỏ phía dưới ngang ngược hoành hành, dùng người chủ quan bỏ bê triều chính.

Viên Liệt nghe theo đề nghị của Ân Tịch Ly, mỗi khi đến đâu, đều phải dừng lại hỏi han nổi khổ của dân chúng, nhưng kỳ thực không hề thẳng thừng chấn chỉnh quan lại địa phương, chỉ là giơ cao đánh khẽ một phen, biểu hiện hòa nhã khiêm nhường, quan viên địa phương lẫn bách tính đều đánh giá hắn rất tốt.

Trái lại, Ân Tịch Ly cả ngày rầu rĩ không vui.

“Ngươi sao vậy a?” Viên Liệt thấy Tịch Ly ngồi trong xe ngựa ôm Diệt Diệt than thở, bèn tiến đến hỏi hắn, đưa một nhánh lệ chi đến trước mặt hắn, “Lão nông địa phương đem đến này, rất ngọt.”

Tịch Ly dán mắt nhìn chùm lệ chi mà thở dài dằng dặt, “Ta nào có mặt mũi để ăn a, ta là một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, vì tranh quyền đoạt thế, mà bất chấp nỗi khổ dân gian, đụng tới tham quan ô lại chỉ khiển trách sơ sài, mặt không đủ dày để ăn lệ chi lão nông kia tự tay trồng, thẹn với di huấn của tổ tông Ân gia, đắc tội với phụ mẫu đắc tội với phu tử ở học viện.”

“Được rồi được rồi, ngươi giận ta còn giận hơn!” Viên Liệt tới một bên ngồi xuống, ngăn không cho Ân Tịch Ly chạm vào vết thương lòng của hắn nữa, mấy ngày nay hắn nhẫn nhịn mãi, sắp tức chết rồi. Nhưng vì không muốn phá hỏng đại sự, chẳng thể làm gì khác hơn là ra vẻ nhún nhường, âu cũng là hắn cùng Tịch Ly đã bàn kỹ trước với nhau.

Thấy Tịch Ly ủ rũ, Viên Liệt vươn tay xoa xoa đầu hắn an ủi, “Ngươi yên tâm, lũ quan viên đáng chết kia ta đều nhớ rõ, sau này cam đoan sẽ trừng trị sạch sẽ.”

“Ân.” Tịch Ly thấy Viên Liệt thành khẩn hứa hẹn, gật gật đầu.

Nơi ánh mắt giao hội, trong một lúc hai người nhìn thẳng nhau, có cảm giác tựa hồ xuyên thấu tâm can đối phương, nhãn thần cả hai vô thức rời đi, tâm lại khẽ động, cảm giác kỳ lạ khôn tả.

“Khục khục.” Tịch Ly ho nhẹ một tiếng, phá vỡ trầm mặc, “Chúng ta sắp về đến kinh thành chưa vậy?”

“Ân.” Viên Liệt cũng thu hồi đường nhìn, “Sắp đến rồi.”

“Ta đã lâu không gặp tiểu bạch thố Trần Miễn rồi, phải khi dễ một phen mới được!” Tâm trạng Tịch Ly cơ hồ đã phấn chấn lên.

Viên Liệt ngó hắn một cái, “Ngươi thích Trần Miễn lắm sao?”

“Đương nhiên, ta thích nhất hai người Trần Miễn và Quý Tư.” Tịch Ly vừa dứt lời, bất chợt có một tiểu giáo phía trước chạy lại, vừa tới bên cạnh mã xa liền bẩm báo Viên Liệt, “Tướng quân! Quý lão Thừa tướng đến!”

“A?” Tịch Ly và Viên Liệt liếc mắt nhìn nhau, nghĩ bụng làm thế nào vừa nhắc thì hắn đã đến rồi? Có linh cảm hay sao.

“Quý tướng dường như rất sốt ruột.” Lúc này, Viên Lạc đỡ lấy Quý Tư đang chạy tới, vừa gọi, “Ca! Đại ca!”

Tịch Ly đưa mắt nhìn Viên Liệt, bụng hỏi thế này là sao? Lẽ nào đã xảy ra chuyện.

“Thế nào?” Viên Liệt xuống mã xa, Quý Tư tranh thủ vừa thở hổn hển vừa nói, “Có chuyện rồi, có chuyện rồi a!”

“Làm sao kia?” Viên Liệt thấy Quý Tư gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, tất biết đã xảy ra chuyện lớn rồi.

“Thái tử, thái tử điện hạ ngày đó động tay động chân với Tề Linh, Tề Diệc đánh cho hắn một trận, đả thương hắn, Hoàng thượng muốn truy cứu, cư nhiên buộc Tề Diệc tự chặt một cánh tay a.” Quý Tư giậm chân kể, “Hiện tại Tề lão Vương gia đã triệu tập hơn mười vạn nhân mã ở các vùng phụ cận kinh thành, hơn mười vạn quân hoàng thành cùng hắn đang chặn mất một cửa thành, giương cung bạt kiếm a!”

“Lúc này chưa tới thời cơ a!” Viên Liệt sốt ruột.

“Vậy còn chưa đủ sao, quả thật Tề lão vương gia làm thế nào nuốt trôi khẩu khí kia! Ngươi nghĩ a, rõ ràng Linh nhi bị người ta khi dễ, lại còn muốn lấy đi một cánh tay của Tề Diệc, thế chẳng phải là muốn mạng hắn sao!”

“Khinh người quá đáng!” Tịch Ly nhăn mặt, “Tề Diệc không bị gì chứ?”

“Không sao, Tề Diệc công phu hảo, chẳng ai làm gì được hắn, hiện thời đang ở trong quân doanh.” Quý Tư khoát khoát tay với Viên Liệt, “Hình như hoàng thượng có ý muốn ngươi giao chiến với Tề Vương gia.”

Viên Liệt ngây ngẩn cả người, nhíu mày, “Sao?”

Quý Tư hỏi, “Việc này, Viên tướng quân a, hiện tại ngươi cũng nói vẫn chưa đến lúc, trì hoãn không được, không trì hoãn cũng chẳng xong… Làm sao cho phải bây giờ?”

Viên Liệt cười khổ, “Điểm đó…Ta đánh Tề Diệc thế nào được, ta với hắn là hảo huynh đệ a.”

“Mặc kệ!” Viên Lạc cùng Tề gia huynh muội tình sâu nghĩa nặng, “Ta cũng nuốt không trôi cái khẩu khí ấy, rõ ràng là Trần gia sai!”

“Ha hả.”

Mọi người đang hoảng đến độ bốc hỏa, lại nghe Tịch Ly phá ra cười một tiếng.

Viên Liệt tỏ ra hiếu kỳ nhìn hắn, “Tịch Ly… Ngươi cười cái gì?”

“Thấy thú vị a.” Tịch Ly lắc đầu, hỏi Quý Tư, “Quý tướng, dạo gần đây trong hoàng thành có mưu thần nào mới đến phải không?”

“Đúng đúng.” Quý Tư sực nhớ, “Là một đạo sĩ họ Quế, tự xưng thần toán, có thể nhìn được thiên cơ, về thuật bát quái phong thủy thì thập phần thông thạo a.”

“Khỏi cần hỏi, hoàng thượng rất tính nhiệm hắn?”

“Đúng thế.” Quý Tư tấm tắc hai tiếng, “Quả thực là tôn kính như thượng khách a, ta thấy vị trí Quốc sư sẽ mau chóng thuộc về hắn.”

Tịch Ly nghe xong, cười nhạt lấy một tiếng, “Ngu ngốc.”

“Ân?” Quý Tư ngơ ngác, “Tịch Ly bảo ai?”

“Ta nói tên Quế đạo sĩ kia, và cả hoàng thượng nữa… Đúng rồi, Quế đạo sĩ kia tên đầy đủ là gì?”

“Là… Quế Thiếu Nghĩa.”

“Hay.” Viên Lạc không khỏi châm biếm, “Chọn tên rất khá a… Quế Thiếu Nghĩa, đã thiếu nghĩa mà vẫn có người tin tưởng hắn ư?!”

Tịch Ly sai người đem giấy bút đến, lưu loát viết một phong thư, giao cho Quý Tư, hỏi, “Quý tướng gia có thể gặp gỡ Tề Diệc hay Tề lão Vương gia không?”

“Có thể!” Quý Tư gật đầu, vỗ ngực, “Ta thân là Thừa tướng của một nước, chút quyền lợi đó tất phải có.”

“Hảo.” Tịch Ly gật đầu, khẽ nói vài câu vào tai Quý Tư, Quý Tư đáp ứng một tiếng rồi dẫn theo vài ảnh vệ đắc lực do Viên Liệt đặc phái, cùng hồi kinh. Đi đường chọn ngõ ngách phức tạp, hòng ngăn ngừa kẻ khác phát hiện.

Viên Liệt và Viên Lạc không giải thích được, nhìn Ân Tịch Ly, “Tịch Ly, có kế gì vậy?”

Tịch Ly cười, “Đấu với hắn.”

“Với ai?” Cả hai huynh đệ cùng kinh hô.

“Với Tề Diệc, Tề lão Vương gia, với phản thần Tề Gia!” Một câu nói của Tịch Ly khiến Viên Liệt lẫn Viên Lạc nổi cơn thịnh nộ.

“Cái gì?!”Viên Lạc nhảy cao ba thước, “Rõ ràng là Trần gia sai!”

“Dù gì, cha ta cùng Tiêu lão Vương gia cũng là huynh đệ chi giao, ngươi bảo ta đánh hắn sao?!” Viên Liệt bày ra vẻ mặt tức giận, “Ta…”

Nói đến đây, bỗng Viên Liệt thôi không gào thét nữa, bởi vì Tịch Ly đang nheo mắt nhìn hắn, nghĩ đi nghĩ lại, trong bụng Viên Liệt hiểu rõ, Tịch Ly lần nào cũng bày ra kế sách kinh người, thế nhưng có hiệu quả phi thường tốt, lần này dĩ nhiên hắn lại có ý đồ, bằng không cớ gì phải viết cho Tiêu lão Vương gia một phong thư dài như vậy?

Nghĩ đoạn, Viên Liệt hỏi, “Tịch Ly…Ngươi có diệu kế gì phải không?”

Tịch Ly mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn với chút bất mãn, vung tay giáng một cái vào đầu hắn, “Ngươi còn chưa thành thạo đâu, đến khi nào ta nói gì ngươi cũng không hoài nghi nữa, lúc bấy giờ mới đạt.” Nói xong, xoay người trèo vào xe, ôm Diệt Diệt lăn qua lăn lại, “Diệt Diệt, ta có chỗ trút giận rồi, lần này chúng ta trở về, tha hồ mà khi dễ hoàng đế!”

Viên Liệt và Viên Lạc liếc mắt nhìn nhau, ra chiều không còn gì để nói.

Tạm hoãn chuyện bên này, nói về Quý Tư.

Quý tướng gia tốc hành đến đại doanh của Tề lão Vương gia, Tề Diệc và Tề lão Vương gia đang ở trong quân trướng. Lần này lão Vương gia đối đầu với hoàng triều, không gì khác hơn là vì nữ tử nhà mình, hiện tại hắn cũng bế tắc, Viên lão Vương gia đã khuyên hắn bình tĩnh quan sát diễn biến bên ngoài, chờ Viên Liệt trở về.

Viên Liệt gần đến ngoại thành, Quý Tư đã chạy đến báo tin, cầm phong thư đưa cho Tề lão Vương gia.

Phụ tử Tề Diệc vừa đọc qua, tức thì khen hay.

“Tuyệt vời a! Đích thực là diệu kế!” Tề Vương gia vỗ tay, “Quả nhiên chẳng có gì mà tiểu đệ Tịch Ly không làm được, thông minh tuyệt đỉnh a!”

Quý Tư mù tịt, cầm lấy thư tín đọc xong liền thông suốt rõ ràng, quả nhiên là hảo mưu kế!

Ngày thứ nhì, nhân mã của Viên Liệt đã về đến bên ngoài hoàng thành, bởi vì Tề Diệc đóng quân ngay tại đó, đôi bên đụng độ, Viên Liệt cho binh mã rút lui vài dặm mà đóng quân, đối diện với binh mã của Tề Vương gia cách nhau một con đường, bầu không khí tựa hồ có chút nhạy cảm.

Trong hoàng cung, tham báo tiến nhập ngự thư phòng, “Bẩm hoàng thượng, binh mã của Viên Liệt tướng quân đã đến bên ngoài hoàng thành, đang đối đầu với nhân mã của Tề Vương gia.”

“Ân.” Trần Tĩnh gật đầu, hỏi, “Giữa đôi bên bọn họ… có động thái gì không a?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, vẫn chưa có, dường như tướng quân Viên Liệt vừa tới nên không nắm được tình hình, trong quân doanh đã phái mật thám ra thăm dò.”

“Lui xuống đi.” Trần Tĩnh khoát khoát tay, đuổi tham báo đi, hỏi Quế đạo sĩ bên cạnh, “Đạo trưởng, ngươi nói xem bọn họ có thể liên thủ hay không… Hoàng thành của ta khó giữ rồi a!”

“Không đâu, hoàng thượng yên tâm!” Quế đạo sĩ đã định liệu kỹ càng mà cười, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu Viên Liệt muốn liên kết với Tề Diệc tạo phản, thứ nhất là không được lòng người, thứ hai, cũng là tối trọng yếu, thời cơ chưa chín mùi! Viên Liệt cẩn thận chu đáo, sẽ không phiêu lưu mạo hiểm như thế.”

Trần Tĩnh gật đầu, vẫn thấy lo lắng.

“Hoàng thượng chớ nên lo lắng.” Quế đạo sĩ cười lạnh một tiếng, “Chúng ta chỉ cần hành sự theo kế hoạch, tất sẽ không đánh mà thắng.”

“Hảo hảo!” Trần Tĩnh lập tức gật đầu, “Đạo trưởng thần toán thiện mưu, trẫm rất yên tâm.”

Viên Liệt thu xếp cho tướng sĩ đóng quân ổn thỏa, chưa kịp hạ lệnh, đã nghe ngoài cửa vang lên ba tiếng hiệu lệnh, không ngờ Tề Diệc đã mang người đánh vào đến.

Viên Liệt ngạc nhiên, hỏi Tịch Ly, “Tịch Ly a, vì sao Tề Diệc lại tự tìm tới?”

“Rất đơn giản a! Người bên Tề Diệc biết hoàng thượng hạ chỉ, sai ngươi đánh bọn họ, nhưng ngươi thì vẫn chưa kháng chỉ…”

“Ta chưa nhận được…” Viên Liệt nhíu mày, “Ta biết rồi, Trần Tĩnh đây là dùng kế lưỡng diện tam đao (đâm chọt hai bên), hèn hạ!”

“Hèn hạ chính là tên đạo sĩ kia, Trần Tĩnh bất quá chỉ hồ đồ mà thôi.” Tịch Ly vỗ vỗ Viên Liệt, “Ngươi đừng vội, màn hay còn đang ở phía sau cơ!”

“Màn hay cái gì?” Viên Liệt vừa hỏi xong, chợt nghe bên ngoài báo quan tuyên chỉ đã đến.

Viên Liệt chấn chỉnh y quan vội cho mời, quả nhiên, quan truyền chỉ tới, ý chỉ không yêu cầu Viên Liệt hỗ trợ tác chiến, mà là nói, đem Tề Linh gả cho Viên Lạc.

Tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Tịch Ly đạp Viên Liệt một cước, Viên Liệt vội vàng tiếp chỉ.

Tiễn quan truyền chỉ đi xong, Viên Liệt hỏi Tịch Ly, “Đây là… chuyện gì thế này a?”

Tịch Ly cười, quay sang nói với Viên Lạc đang mục trừng khẩu ngốc, “Viên Lạc, ra nghênh chiến Tề Diệc đi.”

“Ta?!” Viên Lạc kinh hãi, “Đừng đùa chứ, ta đánh không lại Tề Diệc đâu, hắn đang trong cơn phẫn nộ, chắc sẽ chém ta mất!”

“Yên tâm, không có đâu.” Tịch Ly liên tục nháy nháy mắt với hắn, “Đi đi, thú vị lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.