Thú Ái

Chương 37: Trêu chọc




Tất cả âm thanh lập tức dừng lại, người ở chỗ này đều nín thở, con mắt trợn to nhìn chằm chằm vào việc xảy ra trước mắt. Mà Lãnh Tinh cảm thấy cổ họng giống như bị kẹp chặt rất khổ sở, khẩn trương tới cực điểm, nàng lo lắng Tát Tư sẽ gặp phải phiền toái, vừa rồi nàng muốn xông ra thì hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ gặp họa, hiện tại thấy Tát Tư vì người khác ra mặt, nàng lại lo lắng không thôi.

"Ta là người ngươi không chọc nổi."Tát Tư lạnh lùng nói, khinh bỉ liếc nhìn nam nhân.

Mọi người đột nhiên cười ầm lên một trận, nam nhân bởi vì không nhịn được mà mặt mũi càng thêm lộ ra vẻ tức giận. Lãnh Tinh là người duy nhất ở chỗ không cười, nàng lo lắng đến khóe miệng giật giật, đâu còn cười được!

"Tìm chết!"Nam nhân hét lớn một tiếng đột nhiên phóng tới chỗ Tát Tư, Lãnh Tinh không nhịn được kêu lên.

Tát Tư thất thần một cái, bụng bị một quyền mạnh mẽ đánh một quyền, nhưng một giây kế tiếp, nam nhân đánh Tát Tư cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tát Tư hồi hồn quyền cước gọn gàng, đánh cho nam nhân ngã xuống đất không dậy nổi, tướng sĩ nước Hỏa Ma cơ bản không còn kịp ra tay, một mình Tát Tư đã giải quyết xong.

Đá  nam nhân ngã xuống đất sang một bên, Tát Tư đưa mắt quét về phía bầy dien&dan^le$quy@don người xung quanh, Lãnh Tinh nhanh chóng đẩy Cũng Vân lui ra khỏi đám người. Nhìn thấy Tát Tư không có việc gì, nàng liền an tâm, nên tiếp tục chuyện chưa xong .

"Đây là bước thứ tư." Bởi vì Tát Tư ra tay, để cho nàng thoát khỏi đều khó lựa chọn, nên để cho hắn tiến lên phía trước một bước cũng tốt."Đó là bước thứ năm."Phát huy tinh thần trượng nghĩa, để cho hắn tiến lên một bước, Lãnh Tinh vừa đi vừa tự mình lẩm bẩm.

"Cái gì kế hoạch với không kế hoạch?" Cũng Vân nghe không hiểu hỏi.

Lãnh Tinh mỉm cười lắc đầu, vẫn là câu nói đó, tình cảm của nàng và Tát Tư là chuyện riêng tư, không thể nói cho người khác nghe được.

Mà chợ bên này. . . . . .

"Cám ơn, cám ơn."Nữ nhân không ngừng dập đầu biểu đạt cảm kích vớiTát Tư, Tát Tư nhìn cũng không nhìn, như cũ tìm kiếm cái gì đó ở trong đám người.

Hắn lại nghe thấy giọng nói của Lãnh Tinh. Lần này âm thanh thật là gần, giống như ở bên cạnh hắn, cách đó không xa, nhưng mà hắn vẫn khăng khăng giữ vững ý nghĩ không thể nào, hiện tại Lãnh Tinh nhất định an toàn ở nước Hỏa Ma chờ hắn trở về, hắn không thể không thừa nhận hắn nghĩ đến nàng rất nhiều.

"Đi thôi."Tát Tư nói, sải bước rời đi, bốn tướng sĩ cao lớn cũng đi theo hắn.

*****

Mười giờ sáng, tìm lộn đường hai lần, rốt cuộc Cũng Vân đã trở lại  nhà của mình.

Người nhà Cũng Vân giống như Lãnh Tinh nghĩ, từ đầu đến cuối không có quên nàng, nhiều năm qua bọn họ không muốn dời nhà đi, chính là sợ ngày nào đó Cũng Vân đột nhiên trở lại, không tìm được nhà.

Nhìn Cũng Vân và cha mẹ nàng, huynh trưởng ôm đầu mà khóc, nàng nhớ tới cảnh ngộ của mình, hốc mắt cũng ướt theo.

Sau khi dùng bữa xong, Lãnh Tinh và Cũng Vân đi ra khỏi cửa chính.

Cũng Vân hai tay nắm lấy Lãnh Tinh cảm kích nói: "Cám ơn Vương phi, nếu không phải là ngươi khuyên ta nhất định phải trở lại, đời này sợ rằng Cũng Vân sẽ không còn được gặp lại người nhà."Là Lãnh Tinh vương phi cho nàng dũng khí cũng mang nàng trở lại nước Chích, nàng vô cùng cảm kích.

"Nói ngu ngốc cái gì vậy! Dọc đường đi ngươi đã nói chữ cảm ơn không dưới 100 lần rồi, ta cũng đảm đương không nổi rồi, không bằng chúng ta ước định như vậy đi, từ nay về sau ngươi ở nước Chích trải qua ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, chính là sự biết ơn đối với ta rồi."Lãnh Tinh vỗ vỗ tay Cũng Vân nói, hai người bèn nhìn nhau cười.

Trải qua thời gian chung đụng, nàng thật không nở rời khỏi Cũng Vân, chỉ là nhìn thấy Cũng Vân về đến nhà thì rất vui vẻ, nàng không bỏ được cũng phải buông tha.

"Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại Vương phi ?"Cũng Vân cúi đầu thương cảm nói.

Lãnh Tinh đè xuống thương cảm khi ly biệt, mỉm cười nói: "Ngươi lúc nào cũng có thể tới tìm ta, coi ta như ngươi nhà của ngươi, có được hay không?"Có thể, Lãnh Tinh nghĩ tới.

"Đè thấp đầu, đừng cho người gặp ngươi  nhìn thấy con ngươi màu lam. "Cũng Vân dặn dò.

"Ta sẽ cẩn thận, đừng nữa lo lắng."

"Vậy. . . . . . Gặp lại sau, ngàn vạn cẩn thận."

"Ừ, Cũng Vân, ta đi nha."Phất tay một cái, Lãnh Tinh đi về phía con đường lúc trước.

"Hẹn gặp lại."Cũng Vân nói to với Lãnh Tinh dần dần đi xa, dùng sức vẫy tay nói lời từ biệt.

Các thần phù hộ Lãnh Tinh vương phi bình an! Cũng Vân ở trong lòng van xin.

*****

Ba giờ chiều, Lãnh Tinh bước đi nhanh, nhưng vẫn là tránh không khỏi mưa xối xả dieenddanleequyddoon như trút nước từ trên trời giáng xuống. Giọt mưa lớn như hạt đậu đánh vào người làm nàng đau không dứt. Nàng thật hoài nghi có phải ông trời cầm từng chậu nước đổ xuống nhân gian hay không, mưa rơi quá lớn làm nàng không thấy rõ đường đi, hạt mưa rơi xuống đất khiến cho bụi bay đầy trời, cả con đường đều thành một mảnh mông lung, nàng lập tức quyết định trước tiên tìm tiểu điếm để tránh mưa.

Chọn cũng không chọn, Lãnh Tinh tùy tiện vọt vào một quán rượu, cho dù có việc gì thì trước tiên tìm được chỗ tránh mưa to rồi hãy nói, Lãnh Tinh cố ý chọn cái bàn trong góc ngồi xuống.

Có thể bởi vì tất cả mọi người đều phải tránh mưa, nên trong quán rượu khách đến rất đông.

"Uống chút gì không?" Một nữ nhân tiến lên miễn cưỡng chào hỏi.

"Sữa dê nóng."Lãnh Tinh đè thấp đầu, giả giọng trầm thấp nói.

Nữ nhân xem thường nhíu một cái lỗ mũi."Tới ngay."

Tiểu điếm này là quán rượu, bán đều là rượu thứ thiệt, cơ bản là rất ít người đến nơi này mà uống sữa dê nóng, nàng cũng quên bọn họ còn có sữa dê nóng rồi, thật uổng công vị khách nhân này nhắc nhở nàng, nữ nhân châm chọc mà nghĩ.

Không dến hai phút sữa dê nóng đã dặt lên bàn rồi, Lãnh Tinh ngay lập tức đặt sữa dê nóng ở trong tay sưởi ấm, nhìn ngoài cửa sổ mưa to hình như không có ý định dừng thì rầu rỉ.

Làm sao bây giờ? Sẽ không kịp chạy về trước khi Tát Tư trở về mất? Lãnh Tinh cắn môi dưới vô dụng mà nhìn ngoài cửa sổ. Lúc này cánh cửa vang lên tiếng, lại bị mở ra. Lãnh Tinh theo bản năng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy thì nghĩ không hay rồi!

Nàng lại vội vàng cúi đầu, giống như người tới là đại ôn thần, nhưng mà lúc này đối với Lãnh Tinh mà nói, cũng cảm thấy không sai biệt lắm, ôn thần quả thật giống với Tát Tư.

Lon sữa dê được cần trong tay càng không ngừng run lên, Lãnh Tinh tranh thủ để lon xuống, không ngừng khắc chế sự khẩn trương dần dần tăng lên trong lòng, không ngừng tự nói với mình nàng sẽ tránh được một kiếp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.