Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1331: Biết trước một trăm năm (hạ)




"Hắc hắc, một lần sảy chân để hận nghìn đời, chuyện này, thật ra là ở ba mươi năm trước, trong lúc vô ý lão phu đoạt được một cái Cửu Khúc Linh Sâm."
"Cửu Khúc Linh Sâm, đây không phải là bảo vật cực kỳ quan trọng để luyện chế Cửu Khúc Linh Đan sao? Sư huynh, vận khí của ngươi thật sự là quá tốt."
Cô gái thét lên một tiếng kinh hãi, nam tử nho nhã kia cũng lộ vẻ rất thèm muốn.
Phải biết rằng, Cửu Khúc Linh Đan này không phải là vật bình thường. Đối với tầng lớp tu sĩ Động Huyền kỳ mà nói, có thể dùng đại danh đỉnh đỉnh để hình dung cũng tuyệt đối không sai. Trong số những linh dược tăng tiến tu vi đối với cảnh giới Động Huyền kỳ, vật này có hiệu quả tốt nhất. Uống vào một hạt có thể khiến cho pháp lực tăng tiến rất nhiều. Thậm chí trên phương diện đột phá bình cảnh, cũng có hiệu quả không thể tưởng tượng.
Mà tài liệu luyện chế Cửu Khúc Linh Đan này mặc dù là có hơn mười loại, nhưng chủ yếu đúng là Cửu Khúc Linh Sâm rồi. Những tài liệu còn lại đối với tu sĩ Động Huyền kỳ mà nói đều không coi vào đâu. Nhưng mà Cửu Khúc Linh Sâm lại cực kỳ quý hiếm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Tu sĩ Động Huyền kỳ có cơ hội lấy được linh vật cỡ này, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tuyệt đại đa số đều chỉ nhìn thấy ở trên điển tịch, chỉ có thể trông thấy mà thèm không thôi. Thật không ngờ là lão giả họ Hạ lại có thế có được một gốc như vậy.
"Sao, ta biết rồi, sư huynh sợ mất bảo vật, cho nên sốt ruột trở về khai lò luyện đan có đúng không?"
Cô gái vỗ tay cười nhẹ mà nói, cảm thấy suy đoán của mình chắc chắn mười phần rồi.
"Hắc, nếu được như thế cũng thật tốt."
Lão giả nghe xong, lại có vẻ uể oải: "Chỗ gay go ở đây lại là lão phu đã luyện chế ra bảo đan rồi."
"Cái gì, sư huynh đã luyện chế thành công bảo đan rồi, chẳng lẽ là. . ."
Nam tử nho nhã lộ vẻ giật mình, cô gái thanh tú bên cạnh cũng há to miệng nhỏ, không thèm để ý đến phong thái thục nữ gì nữa. Kết quả như thế, bọn họ nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Khó trách Hạ sư huynh trong mấy chục năm nay giống như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đi tới đi lui không ngừng. Đổi lại là mình, chỉ sợ còn nôn nóng gấp mấy lần.
Chuyện này thật sự rất là khôi hài rồi.
"Sư huynh, năm đó nếu ngươi đã luyện chế ra Cửu Khúc Linh Đan, vì sao không nói chỗ khó xử của mình với hai vị sư tổ mà lại cứ một mực giữ nhiệm vụ này?" Thiếu nữ thanh tú rất là khó tin mà hỏi tiếp.
"Đúng vậy a, ban đầu nếu ngươi nói rõ, hai vị sư tổ cũng không phải là người không giảng đạo lý, nhất định sẽ thông cảm chỗ khó xử của ngươi."
Nam tử nho nhã cũng rất kinh ngạc mà nói.
Hai người đều rất khó hiểu, nhìn về phía đồng bạn như nhìn quái vật. Bất luận từ góc độ nào, cách xử lý sự việc của đồng bạn cũng thật sự có chút quá đáng.
"Hừ, nói thật nhẹ nhàng, lúc trước lão phu làm sao mà biết được. Cửu Khúc Linh Đan này tuy rằng quý giá vô cùng, nhưng đó là bởi vì tài liệu khó tìm, việc luyện chế thì ngược lại quá dễ dàng như vậy. Lão phu dự định, bảo vật sau khi luyện chế ra, đem giao lại cho Lâm sư thúc cùng lắm là tốn chừng mấy canh giờ mà thôi. Đan dược là do chính mình luyện chế ra, đương nhiên sẽ không có sai lầm gì. Vả lại, hai ngươi cũng biết, Lâm sư thúc ra tay hào phóng nổi tiếng ở bổn phái. Ta cũng không cầu sư thúc lão nhân gia có thể ban cho bảo vật gì, chỉ cần sư thúc hời hợt chỉ điểm vài câu trong vấn đề tu luyện. Bấy nhiêu cũng đủ cho chúng ta thu được ích lợi vô cùng. Chuyện tốt như vậy, lão phu sao có thể bỏ qua. Ai ngờ được sư thúc lão nhân gia lại bế quan, hơn nữa còn nhắn lại là cho dù xảy ra chuyện lớn tày trời cũng không được quấy nhiễu."
Lão giả nói tới đây thì than thở không thôi.
Bởi vì hễ là chuyện có liên quan đến Lâm sư thúc, bất kể lớn nhỏ cũng không có cái nào có thể làm qua loa. Phải biết, tuy rằng Lâm sư thúc chỉ là nữa đường gia nhập bổn tông, nhưng thanh danh thì không ai có thể sánh bằng. Đừng nói là hai vị Thái Thượng Trưởng Lão khác, cho dù là Tổ Sư khai phái so với Lâm sư thúc cũng phải ảm đạm thất sắc(*). Bình thường, ở trong lòng hầu hết đệ tử, Lâm sư thúc so với Chân Tiên cũng không khác là mấy. Coi như là đệ tử Động Huyền Kỳ trong tông muốn gặp cũng khó mà có cơ hội. Nếu không phải như vậy, bảo bối này cứ việc để ở đây, bọn họ cứ nhàn nhã mà chờ thì chẳng có gì để nói.
(*)ảm đạm thất sắc: thua kém rất xa.
Lúc trước, khi ba người nhận nhiệm vụ này cũng đã nghe rõ, bọn họ nhất định phải cùng nhau đem bảo bối giao tận tay cho Lâm sư thúc. Nếu không lúc trở về chắc chắn sẽ bị trách phạt, hai vị Thái Thượng Trưởng Lão mà nổi giận thì hiển nhiên là bọn họ chịu không nổi.
Hiện tại nam tử nho nhã và cô gái thanh tú cũng chỉ còn biết thở dài, không biết nên an ủi thế nào. Trong lúc nhất thời ba người đành im lặng.
Đúng lúc này lại có một tiếng nổ lớn vang vọng, chỉ thấy ở sâu bên trong sơn cốc linh quang chói lòa. . . Mấy chục năm qua chưa hề xảy ra biến cố to lớn như thế, chẳng lẽ là. . .
Ba người ngẩn ngơ, sau đó lại đồng thời cảm thấy vui mừng khôn xiết. Thật sự là trùng hợp, bọn họ đang nói đến Lâm sư thúc, vậy mà hắn lại xuất quan. Tuy rằng bọn hắn không có gì việc gấp phải làm, nhưng một ngày Lâm sư thúc còn chưa xuất quan, bọn hắn cũng không được phép rời khỏi nơi này. Như vậy so với việc bị giam ở đây cũng không có gì khác nhau, hiện tại rốt cục cũng đã được giải thoát rồi.
. . .
Lại nói đến Lâm Hiên ở sâu trong sơn cốc, đang từ trong mật thất đi ra. Vẻ mặt hắn như trút được gánh nặng.
Ba mươi năm vất vả. Toàn bộ thời gian đều ở trong phòng luyện công không rời nửa bước, tinh thần luôn phải tập trung cao độ không dám nghỉ ngơi một chút. Chẳng phân biệt ngày đêm nóng lạnh, mặc dù là đối với một gã Phân Thần kỳ Đại Năng như Lâm Hiên cũng tuyệt đối không hề thoải mái, thậm chí có thể nói là vô cùng mệt mỏi. Chỉ cần hơi lơ đãng một chút thì có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ(*).
(*)bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển.
Suốt ba mươi năm nóng lạnh, Lâm Hiên một mực ngồi ở chỗ này. Cho dù tâm trí của hắn cứng cỏi hơn xa người thường rất nhiều, cũng từng không chỉ một lần nổi lên ý niệm buông tha. Từ đó có thể nghĩ được quá trình này là vất vả thế nào. (Bế quan ba mươi năm thôi mà, lão Huyễn cứ thích nói quá, người ta bế qua tu bổ công pháp cả vạn năm thì sao - nd)
Cũng may hiện tại đã xong. Bỏ công cày cấy mới có thu hoạch, đúng là đạo lý này. Thời gian qua, Lâm Hiên đã hao tổn không ít công sức, kết quả hiện giờ cũng rất xứng đáng. Ngoại Vực Thiên Kim và tinh hoa của Huyễn Âm Ma Hoa đã được tách ra, cả quá trình không có một chút sai lầm nhỏ nào.
Nhìn hai kiện bảo vật trong tay, nhất thời Lâm Hiên cũng kích động vô cùng, trong lòng tràn ngập vui sướng. Bất quá Lâm Hiên cũng rất mệt mỏi, loại công việc cần phải tập trung tinh thần cao độ như vậy, cho dù là lấy bế quan sinh từ ra so sánh cũng không thể bằng.
Hiện tại hắn rất cần được nghỉ ngơi, cẩn thận thu lại hai kiện bảo vật, trước hết ra ngoài hít thở không khí, sau đó mới quyết định việc tiếp theo.
Lại nói đến chuyện ba người ở ngoài, với cường độ thần thức của Lâm Hiên, tất nhiên là nghe được rất rõ ràng. Trong lòng hắn có chút buồn cười, lại có chút cảm động. Không uổng công bản thân hắn vất vả vì Vân Ẩn Tông một phen, sư huynh sư tỷ quả nhiên coi trọng yêu cầu của mình vô cùng. Chỉ là bàn giao một món bảo vật, bọn họ cũng làm hết sức cẩn thận như vậy.
Mặc dù trong lòng Lâm Hiên đã có suy đoán món bảo vật đó là cái gì, nhưng bề ngoài lại tỉnh bơ, chậm rãi đi ra khỏi sơn cốc.
"Tham kiến sư thúc!"
Ngoài cốc, ba gã đệ tử sớm đã làm đại lễ tham kiến, nét mặt biểu lộ vô cùng cung kính và chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.