Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1324: Nan đề khó giải (hạ)




Chốc lát sau, một viên đá to bằng đầu người, giống như một ngọn núi xuất hiện từ trong đám mây.
Hóa ra đèn lồng gì đó chẳng qua chỉ là hai con ngươi của Khôi Lỗi.
Chỉ là đầu của Khôi Lỗi lại lớn đến như vậy, có thể tưởng tượng được thân thể nó lớn đến cỡ nào. Nếu không phải chính mắt thấy thì Lâm Hiên cũng rất khó có thể tưởng tượng được, vật vốn rất nhỏ, chỉ dài một tấc làm sao có thể trở nên to lớn gấp vô số lần như thế.
Thanh thế kia, uy áp kia quả nhiên giống như lúc hắn nhìn thấy ác thú hóa thân ở Băng Hải Giới.
Không cần phải thử nghiệm thêm nữa, chỉ dựa vào cổ khí thế kia thì Lâm Hiên có thể cảm giác được, sức mạnh của vật này có thể so sánh với tu tiên giả cảnh giới Độ Kiếp sơ kỳ.
Dĩ nhiên, so với Chân Linh chân chính còn kém xa, thế nhưng có quan hệ gì đâu chứ?
Người thông minh phải tự biết thỏa mãn.
Huống chi nếu không phải người có thực lực đến trình độ nhất định thì cái này cũng không có gì khác biệt, hoặc giả cũng chưa chắc có thể nhìn ra.
Nói cách khác, Động Huyền, không... Cho dù là tu tiên giả Phân Thần Kỳ bình thường chỉ sợ cũng có khả năng nhận lầm vật này là Chân Linh chân chính.
Nếu từ khí thế, Lâm Hiên đã có thể nhận định ra thì sức mạnh của vật này chắc chắn không thể xem thường, đã đạt tới trình độ mong muốn. Vậy kế tiếp cũng không nhất định phải thử nữa làm gì.
Dù sao thì con Khôi Lỗi ấy đúng là chỉ cần dùng Tiên Thạch làm nguyên liệu thì liền có thể khởi động được. Mà Tiên Thạch thật sự quá quý giá, nếu như không cần thiết thì cần gì phải lãng phí chứ?
Dù sao thì chín khối Tiên Thạch này cuối cùng có thể khiến nó chuyển động trong thời gian bao lâu, tiến hành chiến đấu tới trình độ nào thì trong Ngọc Đồng lại không có nói. Trong lòng Lâm Hiên cũng không có nắm chắc, vì vậy cho nên mỗi một tia tiên linh lực đều hết sức quý giá.
Không lãng phí là tốt nhất.
- Nhanh!
Lâm Hiên lại giương một ngón tay điểm về phía trước, theo động tác của hắn, long thủ to lớn kia chậm rãi biến mất hẳn, mây đen dày đặc trên đỉnh đầu cũng từ từ tản đi.
Sấm sét, tia chớp, gió bão, toàn bộ đều biến mất không thấy tăm hơi, sau khi mây tan lại thấy trăng sáng, ánh mặt trời ấm áp một lần nữa xuất hiện phía chân trời.
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ hài lòng không gì sánh được, con Khôi Lỗi này có thể di chuyển như ý, sức mạnh cũng đạt đến mức độ hắn mong đợi.
Nếu đã thực hiện được mục đích của chuyến đi lần này, Lâm Hiên đương nhiên không cần phải tiếp tục ở lại hoang mạc hoang vắng không một bóng người này rồi.
Toàn thân lóe lên ánh sáng, đồng thời phá không biến mất ở chân trời.
Rất nhanh liền biến mất không vết tích.
Hoang mạc lại trở nên cực kỳ yên lặng.
Mà Lâm Hiên không biết là lúc thân ảnh của hắn biến mất, trên mặt đất hoang mạc vốn không một bóng người, cát bỗng nhiên không gió mà tự động bay tán loạn.
- Ô...
Phảng phất như có lực lượng thần bí gì đó thúc giục, hạt cát không ngừng di động, hé ra hình vẽ mặt người xuất hiện ở trong tầm mắt.
- Lại là tiên linh lực, Tiên Thạch, kẻ tu tiên giả này chỉ ở cấp độ Phân Thần Kỳ lại có bảo vật như vậy, hắc hắc, trời không muốn diệt ta, đợi bản tôn đem nhất trọng cuối cùng này xông phá...
Lời nói phát từ gương mặt người nọ càng ngày càng thấp, thay vào đó là tiếng cười khiến người ta sởn cả gai óc.
Theo sau là một trận gió thổi qua, đem những hạt cát tạo thành mặt người xóa đi, bốn phía lại trở lại vô cùng bình lặng, phảng phất như chưa từng có bất cứ cái gì phát sinh qua vậy.
...
Thực lực của Lâm Hiên không cần phải đề cập tới, nhưng cũng không có năng lực đoán trước được sự việc, nên đối với tất cả những sự việc xảy ra ở đây, hắn dĩ nhiên là không thể nào biết rồi. Trải qua gần nửa ngày bôn ba, Lâm Hiên đã trở về tới động tiên của mình.
Sau khi nghỉ ngơi một chút thì lập tức chạy tới phòng luyện công.
Quả nhiên như là một con ngựa tiến tới không ngừng.
Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, trong tay của hắn vẫn còn rất nhiều báu vật cần phải luyện hóa, đặc biệt phải đem tinh túy của Vực Ngoại Thiên Kim cùng với Huyễn Âm Ma Hoa nhập vào bảo vật bổn mạng của mình, có thể nói đây chính là việc cấp bách mà hắn cần làm nhất bây giờ.
Sau đó còn phải tìm hiểu bí thuật Kiếm Linh Hóa Hư.
Cửu Cung Tu Du Kiếm quả thật là thứ khiến Lâm Hiên khổ cực nhất, thật vất vả lắm mới có thể luyện hóa thành. Bây giờ lại có cơ hội để cho nó tăng thêm hai loại bí thuật huyền diệu. Tâm tình của Lâm Hiên rất là vội vàng muốn tu luyện.
Dĩ nhiên tuy là vội vàng, nhưng Lâm Hiên cũng không dám có chút sơ suất nào cả.
Hai loại tài liệu Vực Ngoại Thiên Kim cùng với Huyễn Âm Ma Hoa này, cho dù có Tán Tiên Yêu Vương ở đây cũng sẽ mê tít, đủ để nhìn ra được nó quý giá đến trình độ nào rồi. Vận khí của Lâm Hiên cũng có thể xem là nghịch thiên, mới có thể đoạt được. Song lần dung hợp này, nếu như xuất hiện sai lầm gì thì chắc chắn không có cơ hội lần thứ hai.
Bởi vì thế nên Lâm Hiên đương nhiên không dám làm qua loa, thậm chí có thể nói là cẩn thận đến từng li từng tí.
...
Chuyện kế tiếp không phải nói nhiều, Lâm Hiên đương nhiên là tĩnh tọa luyện bảo vật.
Đồng thời xử lý các loại hỗn tạp, cùng bế quan sinh tử có chút khác biệt, cũng không phải là ngồi trơ ở nơi nào đó, cả người có vẻ vô cùng bận bịu, nhưng gần như là không có thời gian để rời khỏi động tiên.
Xuân hạ thu đông, năm tháng nóng lạnh, một năm rồi lại một năm, cứ như vậy mà qua đi.
Không ai tới quấy rầy Lâm Hiên, mà trong khoảng thời gian này, Vân Ẩn Tông cũng phát triển với tốc độ cực kỳ nhanh. Ba phái quy thuận, bất kể có phải xuất phát từ sự tự nguyện hay không thì thế lực của Vân Ẩn Tông đều được khuếch trương cực lớn.
Mà Tu Tiên Giới nguyên bản chính là mạnh hiếp yếu, sau khi Vân Ẩn Tông lớn mạnh, tự nhiên sẽ tìm kiếm lợi ích cùng với nguồn tài nguyên lớn hơn.
Đối mặt với quái vật đột nhiên càng ngày càng lớn mạnh này, không ít các tông môn dòng họ trông chừng quy thuận, chẳng qua cũng có một số môn phái cường đại không muốn uổng phí giao ra linh mạch cùng với tài nguyên tọa sủng của mình.
Vậy còn cái gì để bàn nữa đâu, nói không thích đáng, từ trước tới nay, Tu Tiên Giới đều lấy sức mạnh bàn chuyện, trong lúc nhất thời ở tất cả các Thiên Sương Quận của Tu Tiên Giới đã nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Song Vân Ẩn Tông vốn nằm trong một trong năm tông môn lớn chủ lực, mấy trăm năm về trước, đánh bại Thiên Tuyệt Lão Quái, càng làm cho Vân Ẩn Tông phát triển lớn hơn. Hôm nay lại có ba môn phái trợ giúp, hơn nữa lại có Lâm Hiên danh tiếng vang xa, khiến người nghe tiếng đã sợ đến vỡ mật, không phải là tồn tại mà những môn phái kia có thể so sánh được.
Mặc dù chưa lớn mạnh như vũ bảo, nhưng tốc độ phát triển của Vân Ẩn Tông cũng cực nhanh.
Mà đoạt lấy linh mạch tốt hơn, có nhiều tài nguyên hơn, cần bè phái phát triển lớn mạnh hơn cũng không phải là việc có thể làm xong trong thời gian ngày một ngày hai được.
Tạm thời không đề cập đến bản thể tình huống bên này, cũng không có xuất hiện biến cố ngoài ý muốn nào khác, vả lại hóa thân của Lâm Hiên vì truy xét tin tức của Ánh Tượng Châu nên một đường đi tới cũng là tiến tới không ngừng, tựa như chạy tới Thanh Mộc Thành.
Thanh Mộc Thành, nếu không phải lúc Lâm Hiên rảnh rỗi, yêu thích đọc các dạng điển tịch, mà tu tiên giả lại có khả năng đọc đến đâu liền nhớ đến đó, Lâm Hiên sợ rằng hắn thật sự không biết được Thanh Mộc Thanh nằm ở nơi nào.
Tuy rằng nó cách nơi này rất xa, hơn vạn dặm, nhưng chỉ là nơi tụ họp của tu giả cấp thấp. Bất luận là diện tích hay là quy mô cũng đều không xuất chúng, tồn tại như thế đối với Lâm Hiên mà nói chẳng qua chỉ là phù vân mà thôi.
Cho dù không biết cũng không có gì hiếm thấy.
Mà Lâm Hiên vừa vặn biết, hơn vạn dặm đối với loại đẳng cấp như hắn, chẳng qua chỉ là tồn tại không đáng nhắc tới.
Mặc dù hóa thân so với bản thể còn thua kém một chút, thế nhưng tốc độ chạy vẫn rất nhanh, chớp mắt đã chạy được nghìn dặm.
Mà tuy rằng Lâm Hiên muốn tìm tung tích của những Ánh Tượng Châu khác, nhưng chuyện này đã qua lâu như vậy, dù có nhanh hơn một ngày hay là chậm hơn một ngày cũng chả sao.
Cho nên hắn không có toàn lực lên đường, nhưng dù vậy thì chỉ hai ngày sau, trước mắt hắn đã xuất hiện một tòa thành trì nguy nga đồ sộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.