Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1319: Tầng thứ tám của Tiên Ngục (hạ)




Lâm Hiên không phải loại người không nói đạo lý, huống chi chuyện này thật sự phải nói đến cơ duyên xảo hợp, cũng không phải là lỗi của tên tu sĩ trước mắt này.
Giết hắn cũng không thay đổi được gì, đã như vậy thì cần gì phải tổn thương người vô tội?
Đầu mối đến đây coi như là bị chặt đứt.
Sự tình phát triển đến bước này, âu cũng là chuyện mà bản thân Lâm Hiên cũng hết cách, hắn cũng không có gây khó dễ cho Bách Bảo Trai, chỉ là mang vẻ mặt đầy u sầu từ bên trong đi ra.
- Hô!
Tên chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, cũng may là vị tiền bối này thấu tình đạt lý, nếu không thì... Hắn cũng không dám nghĩ đến kết quả.
Nếu nói hắn vừa mới đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan cũng tuyệt đối không quá đáng.
Tục ngữ có câu đại nạn không chết, ắt có hậu phúc, chỉ mong sau khi trải qua nguy cơ này, tu vi của mình có thể vì vậy mà thăng tiến lên một bước.
Đương nhiên nói thì nói như vậy nhưng kết quả cụ thể như thế nào thì hắn cũng không có nắm chắt.
Nói tóm lại, cảm giác sống sót sau tai nạn quả thật không tệ.
Lại nói về Lâm Hiên, lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ u sầu.
Vốn lần này hắn rất có lòng tin có thể khiến cho hóa thân xuất hiện, tưởng rằng có thể đem bí mật thời thượng cổ tra xét rõ ràng, không ngờ đến hy vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều như vậy.
Cực khổ cả nửa ngày, đến cuối cùng cũng công toi.
Tuy nhiên sự việc đã đi đến nước này thì có phiền muộn cũng vô ích, xem ra chỉ có thể nỗ lực tu hành mà thôi. Nếu như có ngày mình có thể bước vào Độ Kiếp Kỳ thì tự nhiên sẽ có cơ hội, cũng giống như là đủ cấp bậc để nghe ngóng bí mật thời thượng cổ.
Phương pháp này tuy rằng có chút đần độn, nhưng lại rất thiết thực.
Huống chi tuy rằng Độ Kiếp rất đáng sợ, nhưng đối với mình cũng không phải là chuyện chỉ có thể mộng tưởng mà không thể thực hiện.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Lâm Hiên thoáng dễ chịu hơn một chút.
Trong đầu rối như tơ vò, thế nhưng biểu hiện ngoài mặt của Lâm Hiên vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, dững dưng.
Hỉ nộ không biểu hiện ra ngoài, hôm nay đối với hắn mà nói không tính là cái gì cả.
Đột nhiên, bước chân Lâm Hiên chậm lại.
Hóa ra là đầu Lâm Hiên vốn cúi xuống bỗng ngẩng lên, giữa cặp lông mày có vài phần ngạc nhiên.
Lâm Hiên quay đầu lại, thế nhưng bốn phía vẫn tĩnh lặng không gợn sóng, có thể nói là toàn bộ Thanh Mộc thành vô cùng trật tự. Nhưng vì cái gì mà trong lòng hắn cứ một mực có dự cảm xấu?
Hơn nữa đó tuyệt đối không phải là điềm báo tâm linh chỉ hiển hiện nhất thời, mà phát ra từ nội tâm, một nỗi lo sợ bất an không thể giải thích được đang dâng lên trong lòng, giống như sắp có chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ phát sinh vậy.
Cảm giác như vậy chắc chắn không sai, Lâm Hiên cố tình phớt lờ không thèm quan tâm, nhưng nó cứ hết lần này đến lần khác quấy phá Lâm Hiên. Bốn phía đều vô cùng yên tĩnh, cảm giác đáng sợ này từ đâu mà đến chứ?
Trong lòng Lâm Hiên thoáng xuất hiện sự nghi ngờ, bởi vì cái dự cảm khiến hắn sợn tóc gáy đó không hề biến mất, mà ngược lại theo thời gian dao động, nó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng Lâm Hiên vẫn không nghĩ rằng ở phương viên vạn dặm xung quanh đây, có thứ gì có thể uy hiếp được hắn chứ?
Ở Thanh Mộc thành này, chẳng qua chỉ là nơi tụ họp của một số tu sĩ cấp thấp mà thôi, cao nhất cũng chỉ là Ly Hợp, cho dù có thực lực Hóa Thân vẫn kém hơn bản thể, tu tiên giả cấp bậc Ly Hợp chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
Còn vùng phụ cận nơi này, ngược lại cũng có một số bí cảnh hiểm địa, nhưng đó chỉ là đối với tu tiên giả cấp thấp, đối với Lâm Hiên mà nói, những nơi đó không hề tồn tại bất cứ nguy hiểm gì. Nhưng mà đến tột cùng thì cảm giác bất an đó đến từ đâu chứ?
Lâm Hiên càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, ánh mắt không kềm được mà nhìn về phía chân trời xa xa.
Trừ khi.... Có thứ gì đó phá không đến.
Nhưng làm gì có khả năng này?
Không nói đến Giới Diện Lực, coi như là Độ Kiếp Kỳ đại năng giả cũng không thể làm được mà.
Lâm Hiên cũng có chút hoài nghi đối với sự suy đoán này của mình.
Song câu hỏi trong đầu Lâm Hiên còn chưa được giải đáp thì một tình huống không thể nào tin được đã xảy ra.
-Ầm!
Đầu tiên là một tiếng động khác thường, mang theo sự chấn động không gian nhè nhẹ, trực tiếp truyền thẳng vào trong đầu của Lâm Hiên.
- Đây là...
Sắc mặt Lâm Hiên thay đổi từ ngạc nhiên đến hoảng sợ. Hắn biết cái này bởi vì sự lĩnh ngộ Pháp Tắc Lực của hắn mạnh hơn nhiều so với tu sĩ bình thường khác, cho nên hắn mới có cảm xúc nhạy bén như vậy.
Nhưng từ những hình ảnh trước mắt, lại càng chứng minh dị biến đáng sợ đến mức độ nào rồi, Lâm Hiên vội vàng ngẩng đầu lên.
Những hình ảnh nhìn thấy sau đó đã khiến cho đôi đồng tử của hắn hơi co lại
Một khắc trước, trong phạm vi vạn dặm xung quanh đây, bầu trời vẫn trong xanh không mây, đột nhiên biến thành một màu xám trắng.
Loại xám trắng này hoàn toàn khác với âm u, nhưng lại khiến người ta có cảm giác bầu không khí vốn đang bị đè nén lại càng thêm dày đặc.
Càng đáng sợ hơn là trên bầu trời một màu xám trắng kia lại không ngừng cuồn cuộn, giống như một loài sinh vật nhỏ bé nào đó đang chuyển động vậy, mà quan trọng chính là bầu trời đang cuộn trào chứ không phải là những tầng mây.
Nhìn thấy một màn này, cho dù lấy sự thông minh của Lâm Hiên cũng không tránh khỏi hoảng sợ, biến sắc. Hắn không kềm được mà híp hai mắt lại, trên bầu trời một màu xám trắng đó, hắn lại cảm giác được Pháp Tắc Lực đang hỗn loạn.
Nhưng nhìn tình hình có vẻ không chỉ có một luồng.
Tựa như có hai luồng Pháp Tắc Lực đang dây dưa đấu đá với nhau vậy, cảm giác đó vô cùng đáng sợ, khó có thể dùng lời lẽ để diễn tả được.
Cho dù trước đây ở Băng Hải Giới Diện, đối mặt với Đào Ngột Hung Thần thì hắn cũng chưa từng có cảm giác này, chẳng lẽ...
- Ầm!
Một tiếng nổ núi lở đá mòn truyền vào lỗ tai. Nguồn Truyen.org
Nói núi lở đá mòn tuyệt đối không hề hoa trương chút nào, bởi vì tiếng động này cực kỳ lớn, đã vượt qua sự hiểu biết của những tu sỉ thông thường.
Cho dù là tiếng sư tử rống đại danh đỉnh đỉnh của Phật Tông, cũng thua xa.
Tiếng động kia chợt xẹt qua, tường thành làm bằng cương thanh nham thạch kiên cố lại phát ra tiếng ầm ầm vang dội, sau đó sụp xuống đất.
Không, không chỉ là sụp đổ mà phần lớn tường thành đều biến thành bột phấn.
Tuy nhiên cũng may là có tường thành ngăn trở, cản phần lớn sóng âm lực, nhưng mặc dù như thế thì những tu sĩ bên trong thành cũng bị xui xẻo.
Nguyên Anh Cảnh trở lên cũng không tồi, có hộ thể linh quang ngăn cản, chỉ là huyết khí dâng trào đến miệng. Còn về những tu tiên giả cấp thấp thì xui xẻo hơn nhiều.
Nếu vận khí tốt thì chỉ thất khiếu chảy máu, bị thương nặng là chuyện không tránh khỏi, nhưng dầu gì cũng giữ được cái mạng nhỏ của mình. Mà những người vận khí tệ hơn một chút hoặc là tu vi yếu kém thì sẽ trực tiếp bạo thể mà chết.
Còn về những tòa nhà bên trong thành thì ngoại trừ một số ít những căn nhà có cấm chế thủ hộ còn thừa lại, thì phần lớn đều có kết quả như tường thành, trực tiếp bị sóng âm hóa thành phấn vụng.
Cứ như vậy một tiếng nổ thật lớn đã vang lên, nếu như mười một tu sĩ tụ tập một chỗ thì chắc chắn đã bị nổ tan xát rồi.
Sắc mặt của Lâm Hiên vô cùng xấu xí, tuy rằng sóng âm vừa rồi rất mạnh nhưng đối với hắn mà nói chả có ảnh hưởng to lớn gì cả, giống như là gió mát quất vào mặt vậy.
Nhưng vừa suy nghĩ đến nguyên nhân phát sinh tiếng nổ này thì sắc mặt của Lâm Hiên cũng có chút tái xanh.
- Ầm!
Lại là một tiếng nổ thật lớn vang lên, so sánh với tiếng nổ vừa rồi, quả thật là có chênh lệch rất lớn, nơi nó đi qua đã biến Thanh Mộc Thành vốn nơi nơi tiêu điều hoang tàng hoàn toàn trở thành đống đổ nát. Những tòa nhà hoàn chỉnh chỉ còn le que vài tòa, không ít tu sĩ vừa mới may mắn sống sót cũng hồn quy địa phủ.
Điểm đáng sợ hơn nữa chính là cơn sóng âm này thật ra không nhầm vào Thanh Mộc Thành, bọn họ chỉ là bị vạ lây mà thôi, nhưng phạm vi vạn dặm xung quanh đều bị san thành bình địa.
Ngọn núi bị sụp đổ, sông hồ bị lấp đầy.
Thế sự xoay chuyển, biển xanh biến thành nương dâu đã phát sinh trong nháy mắt.
Mà không trung cuồn cuộn xoay chuyển cũng càng ngày càng kịch liệt, sau đó tầng tầng lớp lớp của khối kia lại bị phá vỡ, một cái chấm đen xuất hiện trong tầm mắt.
Đi kèm theo đó chính là yêu khí điên cuồng.
Yêu khí kia, Lâm Hiên cảm thấy có chút quen mắt, rất nhanh, hắn liền nghĩ đến đó là cái gì.
Hỗn độn yêu khí!
Là yêu khí thuần chính nhất, nguyên thủy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.