Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1315: Thu thập ma cốt (hạ)




- Ộp!
Tiếng gào thét của Kim Nguyệt Chân Thiềm vô cùng vang dội, mà âm thanh kia lại càng phảng phất như ẩn chứa ma lực kinh khủng.
Bầu trời vốn màu xám trắng lại càng thêm vô cùng âm u.
Không gian hư vô lại phảng phất như một cái đầm bị gió thổi dồn thành một hồ nước nhỏ, tạo nên vô số cơn sóng gợn.
Sau đó một đợt lại tiếp nối một đợt sóng kéo tới, tựa như một tấm gương bảo vật xuất hiện trong tầm mắt. Mặc dù mỏng như cánh ve nhưng lại vô cùng cứng rắn, tất cả chúng là do sóng âm biến thành.
Có thể vận dụng pháp lực đến loại trình độ này, thật khiến cho người xem than thở không thôi.
Lâm Hiên chẳng qua chỉ có tu vi Phân Thân Kỳ, ở nơi này chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn mà thôi, nhưng ánh mắt của hắn hơn xa những tu sĩ cùng cấp bậc. Lúc này trong lòng hắn ca ngợi không ngớt.
Đâm rồi....
Sau một khắc, kiếm khí tung hoành khắp trời, tựa như mưa to gió lớn hung hăng đụng vào nhau.
Trong mắt Kim Nguyệt Chân Thiềm lóe lên tinh quang bắn ra bốn phía, một cái tiếp nối một cái phù văn từ trong thân thể nó hung hăng bay ra.
Cùng lúc đó, bầu trời trên đầu phảng phất như một tấm gương bảo vật vậy, cũng bắt đầu hưởng ứng lại, một tầng kim quang mênh mông từ mặt ngoài tản ra.
Kế tiếp một màn không thể tin nổi xảy ra, kiếm khí mang theo khí thế bàng bạc kia cư nhiên lại bị bắn ngược trở về.
Nhìn kỹ lại, không phải ngăn trở mà trực tiếp bị bắn ngược trở về.
- Đây...
Tuyệt kỹ như vậy đã vượt ra khỏi nhận thức của Lâm Hiên. Kim Nguyệt Chân Thiềm tức giận, quả nhiên không dễ đối phó, vẫn là câu nói kia, bất kể là thứ hạng thế nào, nếu như có thể trở thành Chân Linh thì cũng sẽ không có người yếu.
Nữ tử thần bí kia sẽ đối phó như thế nào?
Trong lòng Lâm Hiên vô cùng hiếu kỳ, vội vàng ngẩng đầu, nhưng thứ lọt vào tầm mắt hắn lại khiến hắn ngây dại, bầu trời lớn như vậy, nhưng ngoại trừ màu sắc ảm đạm thì vạn dặm không mây, làm gì có bóng dáng nữ tử kia chứ?
Làm sao có thể?
Một khắc trước, bản thân mình rõ ràng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, nàng đang đứng ngạo nghễ trong chín tầng mây. Thế nhưng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Không thể nào!
Bản lĩnh của mình thế nào thì bản thân mình là người rõ ràng nhất.
Hai người cách xa nhau, chỉ có điều trong hơn một trăm dặm, cho dù có hoa bay hay lá rụng hoặc là bất cứ một chút dấu vết gì cũng không trốn khỏi thần thức cảm ứng của mình.
Nhưng nàng hết lần này đến lần khác biến mất như vậy.
Từ đáy lòng Lâm Hiên cảm thấy lạnh cả người, mình ngay cả hành động của đối phương cũng không cách nào nắm bắt được. Nói cách khác cho dù nữ tử này có bản lĩnh cao cường cùng mình có chênh lệch rất xa. Chỉ dựa vào điểm này, nếu như nàng muốn giết mình thì cũng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Bởi vì mình căn bản không phát hiện được công kích bất ngờ của nàng, chớ đừng nói chi là bản lĩnh của nàng hơn xa mình... Không, hai người căn bản không cùng một cấp độ.
Lâm Hiên không hề nắm bắt được tung tích của nữ tử kia nhưng Kim Nguyệt Chân Thiềm thì có thể.
Mắt thấy kiếm khí công kích thất bại bắn ngược lại, trên mặt nó hiện lên vẻ cảnh giác, vội vã nghiêng người sang bên trái, song đã chậm một bước, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một sợi tơ tầm trong suốt vô cùng xinh đẹp nhanh chóng bổ vào mình.
Không... Không đúng, cái này không thể gọi là nhanh chóng, mà chợt lóe lên rồi không hề thấy tung tích, phảng phất như có thể hoàn toàn không thấy khoảng không và khoảng cách.
Pháp tắc lực thật là đáng sợ.
Thiềm thừ hoảng hốt, viên châu màu vàng trên trán kia đột nhiên sáng lên, "Phụp" một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, từ trong bắn ra một chùm tia sáng to bằng cánh tay.
Chùm tia sáng màu vàng, vô cùng rực rỡ, giống như ẩn chứa pháp tắc lực vô cùng dày đặc, cùng sợi tơ trong suốt kia dây dưa cùng một chỗ. Trong nhất thời khó có thể phân được thắng bại.
- Hừ, bổn nguyên lực, ngươi cũng không cam lòng, chỉ có điều để chống lại một chiêu hóa kiếm vi tinh của bổn tiên tử, mà sử dụng bổn nguyên lực, ngươi không cảm thấy quá lãng phí sao?
Một tiếng quát truyền vào trong lỗ tai, trong đó vẫn mang theo ý chế nhạo, sau đó linh quang chợt lóe lên. Nữ tu thần bí kia rốt cuộc cũng hiện thân rồi, nàng đứng cách Kim Nguyệt Chân Thiềm không quá nghìn trượng.
Tay phải vừa mới nhấc lên thì bạch khí liền hiện ra, bàn tay ngọc ngà trắng noãn cư nhiên lại xuất hiện một Hoa Lam (Giỏ hoa).
Kiểu dáng cực kỳ tinh xảo, bên trong cắm đầy hoa tươi lại càng vô cùng xinh đẹp.
Đây là bảo vật gì? Lâm Hiên không khỏi có cảm giác quen mắt. Nhưng hắn căn bản không kịp suy tư, chỉ thấy bàn tay ngọc ngà của nữ tử kia phất một cái, động tác vô cùng nhẹ nhàng, đem Hoa Lam quăng xuống phía dưới. Tiếp sau Hoa Lam rơi xuống cách nữ tử năm đến sáu trượng, sau đó lại biến thành một đám bạch khí, vừa xinh đẹp mờ ảo vừa tràn đầy khí tức thần bí.
Nhưng thứ này biểu thị ý nghĩa gì?
Mặt mày Lâm Hiên có chút mê mang, chẳng lẽ trận chiến này quá mức cao siêu, lấy năng lực của mình xem nhiều vậy mà lại không hiểu cái gì cả?
Trong đầu Lâm Hiên ngoại trừ cảm giác tò mò thì chỉ có tò mò mà thôi.
Mà Kim Nguyệt Chân Thiềm trông thấy đám bạch khí đó thì vô cùng sợ hãi như gặp phải quỷ,
"Vèo vèo" - tiếng xét gió càng ngày càng lớn, một thanh tiếp nối một thanh tiên kiếm mỏng như cánh ve từ giữa đám bạch khí liên tiếp bắn ra.
Một một thanh đều không hề có sự khác biệt nào so với thanh tiên kiếm nắm trong tay nữ tử đó, rõ ràng không khác là mấy so với tình huống của Lâm Hiên, bảo vật bổn mạng mà nữ tử này tế luyện cũng là vật đồng bộ.
Hơn nữa số lượng so với Cửu Cung Tu Du Kiếm còn cao hơn một bậc, tính đơn giản tuyệt đối có trên trăm.
Trong nhất thời, tiếng xé gió vô cùng lớn, toàn bộ dường như bắn về phía Kim Nguyệt Chân Thiềm.
Thiềm Thừ thấy một màn này thì bị dọa sợ đến vong hồn đều xuất ra.
Chỉ một thanh kiếm thôi mà mình ứng phó đã vô cùng khó khăn rồi, thoáng cái phóng ra hơn trăm thanh, nàng không phải là thật sự muốn lấy cái mạng già này chứ?
Nó cũng không muốn ngã xuống, lúc này không thích hợp để che giấu sự ngu dốt của mình nữa, xem ra phải nỗ lực trả giá cao một chút mới có thể hóa giải chiêu thức của đối phương.
- Ộp!
Lại là một tiếng rống thật to truyền vào tai, trong đôi mắt Kim Nguyệt Chân Thiềm bắn hung quang ra bốn phía, đặc biệt là hai viên châu trên trán nó, phân biệt liên tục lóe lên linh quang màu nhũ bạch và vàng tinh khiết.
Pháp tắc lực khổng lồ cùng với Hỗn Độn Yêu khí trộn lẫn với nhau, bọc lấy khối thân thể khổng lồ của nó. Sau đó Kim Nguyệt Chân Thiềm mở miệng to như chậu máu của mình ra, không gian một trận mơ hồ, một vật hình dáng rất dài, tựa như một sợi dây thừng bắn ra.
Đây cũng không phải là dây thừng gì, mà là lưỡi của con Thiềm Thừ vừa mới bị nữ tử chặt đứt, hiện tại đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Hơn nữa Lâm Hiên mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi kia không giống như đầu lưỡi lúc ban đầu, sau khi trải qua sự gia cố của Pháp tắc lực thì nó đã hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
Cũng không thấy miệng nó di chuyển nhưng không gian thì một phiến nối tiếp một phiến sụp đổ, mỗi một chỗ sụp đổ đều có thể thấy được một đám hư ảnh kim sắc xinh đẹp mà cũng mờ nhạt.
Rõ ràng chỉ là một đầu lưỡi mà có thể huyễn hóa thành muôn vạn hư ảnh, lại có thể lấp đầu cả bầu trời rộng lớn.
Nhìn qua, số lượng so với phi kiếm kia dường như còn nhiều hơn.
Ầm!
Tiếng nổ rung trời truyền vào tai của Chân Linh cùng với cường giả Độ Kiếp hậu kỳ, công kích cường đại mà đáng sợ chính diện va vào nhau tạo ra chấn động cực lớn, khó có thể dùng lời để diễn tả được cảnh tượng trước mắt.
Lâm Hiên vốn muốn lặng lẽ lui về phía sau, cách xa một chút đối với hắn mà nói cũng càng an toàn hơn.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phát hiện làm như thế thuần túy là một chuyện dư thừa.
Đúng vậy, uy thế của những chiêu thức trước mắt đủ để hủy diệt thiên địa, mà thời điểm bọn họ giao thủ cũng rất ít, hoặc là nói gần như không có chút dư âm bập bềnh nào tỏa ra cả.
Bọn họ thuộc đẳng cấp cường giả, đối với việc sử dụng pháp lực đã đến trình độ chuẩn xác khó có thể tin được, không hề có chút dư âm nào còn sót lại cả, cũng đồng nghĩa một khi phóng ra năng lượng sẽ không hề có chút lãng phí nào cả, tất cả đều được tận dụng một cách triệt để.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.