Thông Thiên Chi Lộ

Chương 11: Trương Hổ





Thời điểm hắn hạ xuống, những kiện pháp khí này đã rơi vào trong tay của bọn họ, thời điểm này, Chu Báo mới nhìn rõ, ở một thiên thạch cách hắn không xa, có mấy người đang đứng.

Đây là một khối thiên thạch không lớn, phương viên không đến vạn mẫu, nhưng phía trên có không ít người, liếc ngang qua, có hơn bốn ngàn ngươi, trong đó có một nửa là có thực lực Chân Tiên, còn một nửa không có thực lực Chân Tiên, nhưng trên người có pháp khí, cho nên bọn họ có thể đi lại tự do trong hư không.

Hơn bốn nghìn người ở bên trong, nam nữ già trẻ đều có, tất cả đều có niên kỷ không đồng nhất, mặc trên quần áo và trang sức không giống nhau, nhưng từ kiểu dáng, xem xét cũng biết là người cùng một một phái, từ biểu lộ của mỗi người, tất cả hung ác nhìn chằm chằm vào Chu Báo, giống như đang nhìn một người làm bao việc ác, Chu Báo cảm thấy sững sờ, nghĩ thầm ta không có làm chuyện xấu a, làm gì lại nhìn ta như vậy chứ?

- Giết hắn!

Còn không có đợi Chu Báo mở miệng nói chuyện, một người cầm đầu trong bốn ngàn người quát lớn, hắn quát lên một tiếng chói tai, chỉ thấy ở chung quanh có hơn ngàn đạo quang hoa lóe lên, lao thẳng về phía Chu Báo.

- Mẹ kiếp, lão hổ không phát uy, các ngươi cho rằng ta là mèo bệnh!

Lúc này, Chu Báo đã triệt để phát hỏa, đồng thời cũng hiểu rõ, cảm thấy nhiều người nhìn mình hung ác như vậy và ra tay công kích bởi vì đang làm gì đó, chắc là bị mình đánh vỡ, mới ra tay giết người diệt khẩu.

Đáng tiếc là, bọn họ đụng phải người không thể nào giết người diệt khẩu, không chỉ không cách nào diệt khẩu, thậm chí còn làm cho tính toán của bọn họ bị thất bại, nhìn thấy một đám pháp khí đánh tới, Chu Báo chỉ cười lạnh, xác thực, một nửa người nơi này có tu vi Chân Tiên, nhưng đạt tới Nhân Tiên cũng có hơn mười, mà đạt tới Tam Hoa Tụ Đỉnh như Chu Báo, cũng chỉ có một, nhưng tu vi không sánh bằng Chu Báo, chiến lực thì không cần phải nói.

Nhìn thấy vô số đạo ánh sáng đánh tới, trong nội tâm Chu Báo khẽ động, vô ý thức chuẩn bị vận dụng Phiên Thiên Ấn, nhưng nghĩ lại, liền buông tha cho. Phiên Thiên Ấn dù tốt, nhưng không thể quá dựa vào, suy nghĩ điểm này, hắn nắm tay thành quyền. Khoát tay, không tránh không né, một quyền đánh về phía vô số vầng sáng kia.

Sau khi Chu Báo đánh ra một quyền, liền sinh sinh đánh vô số vầng sáng lao tới phía hắn thành một cái động lớn, thân thể uốn éo, từ cửa động lao ra, nhưng pháp khí công kích hắn mất đi mục tiêu, đánh vào khối thiên thạch dưới chân hắn, khối thiên thạch dưới chân lập tức biến thành vô số khối nát bét, cùng lúc đó, Chu Báo đã vọt tới trước mặt người cầm đầu của đối phương, một quyền đánh lên đầu của hắn.

Giống như dùng một đại chùy đánh vào quả dưa hấu, màu đỏ trắng lập tức bắn ra tung tóe, bắn ra bốn phía.

Tốc độ của Chu Báo quá nhanh, hắn công kích quá đột nhiên, đối phương căn bản là không kịp phản ứng, cho dù là tên tu sĩ đạt tới Tam Hoa Tụ Đỉnh của đối phương cũng không kịp phản ứng, sững sờ thoáng một chút.

- Mạc trưởng lão!

- Cái gì?

- Không thể nào!

- Mạc trưởng lão chết rồi!

- Mạc trưởng lão bị thằng này đánh chết!

- Điều này sao có thể?

- Giết hắn, nhanh chóng giết hắn, báo thù cho Mạc trưởng lão!

Chần chờ, chỉ trong nháy mắt, tất cả tu sĩ ở nơi đây, bất kể là Tán Tiên Chân Tiên Nhân Tiên, đều dính một chữ tiên!

Cho nên phản ứng cũng vô cùng nhanh chóng, Chu Báo dùng một quyền đánh chết Mạc trưởng lão của bọn họ, rất nhanh kịp phản ứng, có vài tên tu sĩ đạt tới Nhân Tiên như Mạc trưởng lão, cơ hồ là trong nháy mắt sau đó, đã phát động công kích về phía Chu Báo, đương nhiên, những tên này tránh vết xe đổ của Mạc trưởng lão, cho nên trước khi bọn họ công kích, đều phát động pháp khí phòng thân trên người.

- Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc...

Lại có vài âm thanh khiến người khác cảm thấy ghê răng vang lên, bảy tên tu sĩ Nhân Tiên vây công Chu Báo bị một đấm của hắn đánh nát, căn bản là không có lực hoàn thủ, thậm chí ngay cả pháp khí trên người cũng không thể ngăn nổi một quyền của Chu Báo.

- Dừng tay!

Trong đám người, rốt cuộc tên tu sĩ Tam Hoa Tụ Đỉnh cầm đầu cũng ý thức được không đúng, nhưng lúc này đã muộn.

Tính cả tên Mạc trưởng lão mở màn trước đó, tất cả tám tên Nhân Tiên đã bị tên tu sĩ trước mặt trong một hô hấp đánh chết, bổn sự đúng là quá lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tông môn của bọn họ, ở trong mảnh tinh vực của mình cũng là một cự đầu, nhưng dù là như vậy, tu sĩ cấp bậc Nhân Tiên trong tông môn cũng chỉ có hai mươi bốn tên, mà tu sĩ đạt tới cấp bậc Tam Hoa Tụ Đỉnh như hắn cũng chỉ có ba người mà thôi, lúc này bởi vì sự việc trọng đại, cho nên xuất động mười một gã Nhân Tiên, nhưng mười một gã Nhân Tiên này, trong nháy mắt ngắn ngủi, bị Chu Báo đánh chết tám người, nói cách khác, vừa rồi trong một hô hấp, chiến lực mạnh nhất của tông môn đã giảm đi một phần ba, dùng nguyên khí đại thương đã không đủ hình dung trạng thái này của bọn họ, bọn hắn đã tổn thương căn bản.

- Ngươi là người phương nào, ra tay không ngờ lại tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ ngươi không sợ trời phạt hay sao?

- Đúng là chê cười, ta chướng mắt nhất là những kẻ như các ngươi, đừng quên xuất thủ trước là các ngươi, bây giờ nhìn thấy đánh không lại ta, liền đem cái gì trời phạt chó má kia ra ngăn cản ta, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh chính là chỉ các ngươi, đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Thân hình Chu Báo phiêu hốt, chỉ một cái lóe lên, đã đứng trên một khối thiên thạch trống trải, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh, giằng co với đám người kia.

Mạc trưởng lão chết, trong mọi người ở đây, lúc này lấy tên tu sĩ Tam Hoa Tụ Đỉnh kia làm kẻ cầm đầu, nhìn thấy bộ dáng không sợ hãi của Chu Báo, hàm răng hắn cắn chặt, hận không thể lập tức xông lên đánh chết tên tu sĩ cổ quái này, nhưng động tác vừa rồi của Chu Báo mau lẹ, vừa thấy mặt đã đánh chết tám gã Nhân Tiên thủ đoạn như vậy làm cho hắn kiêng kỵ không thôi, trong lòng của hắn nhanh chóng hiểu ra, với tu vi của mình, đánh bại tám tên Nhân Tiên bình thường không khó, nhưng làm nhẹ nhõm như Chu Báo, nhanh chóng như thế, giết chết tám tên Nhân Tiên, chẳng khác gì nằm mơ.

- Nơi này là cấm địa của Tinh Thần Cung chúng ta, các hạ tự tiện xông vào cấm đại tông môn, chẳng lẽ còn có lý hay sao?

Cưỡng chế lửa giận trong lòng, tên Nhân Tiên này âm lãnh nói ra.

- Cấm địa Tinh Thần Cung, chê cười, đây rõ ràng là một tinh vực vô chủ, còn dám nói cấm địa!

Chu Báo làm sao mà tin tưởng mưu ma chước quỷ của hắn, ánh mắt lưu chuyển nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn vào giữa đám người, hơi sững sờ, chợt cười, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.