Là xe, từ từ bò, cô ta cũng không khá hơn chút nào, tốc độ tương đối
chậm chạp, so với rùa cũng nhanh hơn hơn bao hiêu. Cộng thêm cô lại lái
Rambo màu hồng vô cùng lóa mắt, cho nên hấp dẫn không ít tầm mắt của
sinh viên trẻ tuổi tới lui ngang qua.
Trong xe cô ta nhíu mày,
trong lòng có chút bực dọc, sau đó đem cửa sổ xe hạ xuống một chút, nhìn
những thanh niên tới lui, kết cặp mà đi, không nhịn được đem một vài
bóng dáng tình nhân thay vào cô ta và Tô Cẩm Niên.
Xe bò tới, mặc
dù khoảng cách chậm hơn nữa, đoạn đường chính của Đại Học Thành cũng
được cô ta bò xong rồi. Lúc này, trước mặt cô xuất hiện một ngã tư
đường, xe cộ đông đúc, một mảnh phồn hoa. Lúc này cô ta mới phát hiện
ra, khi cô ta lái xe khỏi đó đã đánh mất dấu vết của Tô Cẩm Niên.
Phía
sau là âm thanh ‘bim bim’ một hồi, đại khái đều thúc giục cô ta lái xe.
Cô ta không một chút cử động, trực tiếp đem xe rẽ sáng hướng khác ở đầu
rẽ, định trực tiếp đến trường quân đội.
Cô ta cũng không biết
rốt cuộc trường quân đội của Tô Cẩm Niên ở chỗ nào, cho nên khi xe của
cô lại một lần nữa trở lại đường chính của Đại học Thành, cô hơi dừng
lại, mở cửa sổ xe hỏi một sinh viên đi ngang qua.
Một lúc sau, cả người và xe của cô ta xuất hiện ở cổng trường quân đội.
Bởi
vì là thứ hai, trường quân đội vắng vẻ, chỉ có phòng bảo vệ có một bác
bảo vệ đang đeo kính lão xem báo, thỉnh thoảng nhìn coi có người hay
không mà thôi.
Cô ta đi vào phòng bảo vệ.
“Chào bác.” Đặc
điểm lớn nhất của người Hoàng Nghê Thường này chính là, mặc dù trong
lòng cô ta vô cùng xem thường khinh bỉ người nọ, trên mặt cũng sẽ không
biểu lộ ra, ngược lại, cô ta biết cười vui vẻ nhẹ nhàng, có vẻ vô cùng
dễ thân với người bên cạnh.
Bác bảo vệ hơi ngẩng đầu lên, mắt
kính lão dâng lên một tầng ánh sáng,”Vụt” ánh mắt cứ từ phiá dưới nhìn
lên như vậy, miệng khẽ cong lên, “Ừ?”
Hoàng Nghê Thường nhìn nét
mặt bác bảo vệ, trong lòng khẽ khó chịu, nhưng trên mặt cô ta tràn đầy
nụ cười như cũ, cô ta nói,”Bác này, mới vừa có một chiếc xe Jeep quân
dụng lái vào sao?”
“Mới vừa?” Bác bảo vệ nghi ngờ không hiểu.
Hoàng Nghê Thường gật đầu,”Có lẽ chính là hơn mười mấy phút trước, bác có thấy một chiếc xe Jeep quân dụng lái không?”
“Không có.” Bác bảo vệ tiếp tục cúi đầu, nhìn tờ báo trong tay.
Hoàng
Nghê Thường nghiến răng trong lòng, sau đó tiếp tục nói,”Làm sao không
có chứ? Bác suy nghĩ kỹ lại một chút đi? Chính là khoảng mười phút trước
ấy?”
“Cái cô gái nhỏ này là trách tôi lớn tuổi nhớ không rõ sao?” Bác ấy khó chịu.
Hoàng
Nghê Thường cười,”Đại gia, không phải tôi có ý này. Là như vầy, trường
quân đội này là trước kia mẹ của chồng sắp cưới cho biết, mười phút
trước anh ấy lái xe vào nơi này, tôi theo anh ấy tới đây, không cẩn thận
mất dấu, đúng lúc này điện thoại di động hết pin, cho nên…
“Cô
gái nhỏ à, bác không có lừa cô, ở đây thật không có xe jeep cô nói đi
vào nha. Mặc dù tuổi của tôi có chút lớn, nhưng trí nhớ không thể kém
hơn so với những người trẻ tuổi các cô đâu.”
Đầu mày Hoàng Nghê Thường giật giật.
“tôi
nói với cô, tôi thật sự không lừa cô. Tôi đây, đối với mọi người, mọi
chuyện trong trường quân đội này rõ như lòng bàn tay. Hiệu trưởng trường
quân đội chúng tôi là sĩ quan bộ đội cao cấp nhất bị mộng du, một năm
trước đi tới đi lui đụng phải cột điện, trong số tốt nghiệp năm nay có
một anh chàng rất đẹp trai, gọi là Mạc Mặc, mấy ngày trước bị mấy cô gái
nhỏ bên ngoài trường đuổi theo muốn rớt quần lót,…còn có…, hàng năm
trường quân đội chúng tôi có sáu trăm sinh viên tốt nghiệp cực kỳ ưu tú
nha, tên của bọn họ là Vương X, Lý X….XXX”
Hoàng Nghê Thường nghe ông già này nói tới nước miếng văng tung tóe, thật muốn một cái tát đánh tới.
Cô ta căn bản không cùng ông nói cái này được chưa?
“Bác à, vậy tự tôi đi tìm.” Hoàng Nghê Thường thật sự nhịn không được ông cụ dong dài này, không nhịn được nói.
Mà
bác bảo vệ đang nói cao hứng, nghe câu này của Hoàng Nghê Thường, ông
chỉ lo nói tiếp, vẻ mặt hồng hào,”Cô gái nhỏ, tôi không chỉ biết những
thứ này, tôi còn biết rất nhiều người bạn gái họ là ai đấy. Cô xem, tôi
mới vừa nói Mạc Mặc với cô, bạn gái cậu ấy chính là hoa khôi của trường
chúng tôi – Lê Lê á, người đó người nào…còn có nhe, ngay cả Tô Cẩm Niên
tốt nghiệp vào hai năm rưỡi trước đây, bạn gái của cậu ấy gọi là Tô Khả,
tôi đều còn nhớ rõ nha!”
Tô Cẩm Niên lái xe đi thẳng tới trường
Tô Khả, cô đã chờ bên ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn hết nhìn đông nhìn tây,
rõ ràng cho thấy đang chờ anh đến. Màu vàng kim sáng rỡ rơi trên vai của
cô, giống như một bộ quần áo lụa mỏng manh.
“Tô Khả”. Anh dừng xe, quay cửa xe xuống, gọi cô.
Tô
Khả nghe giọng Tô Cẩm Niên, nghiêng đầu, mặt mày cũng sáng lên, khóe
miệng cũng cong cong cười, vội vàng chạy tới chỗ anh, vô cùng chủ động
mở cửa xe ngồi lên.
“ông xã.”
Đầu mày Tô Cẩm Niên giật giật,”Đã ăn sáng chưa?”
“Hi
hi, còn chưa ăn, chờ ông xã cùng ăn.” Tô Khả vô cùng tự giác đem sự
xưng hô Cẩm Niên này trực tiếp thay bằng hai chữ ‘ông xã’. Ôi chao, mỗi
một lần kêu, trong lòng cô liền ấm áp, giống như ăn vô số thần dược,
thuốc tiên vậy.
Tô Cẩm Niên vỗ trán,”Tô Khả, em…”
“Hả?”
“Vẫn là gọi tên của tôi đi.”
Tô
Khả bĩu môi,”Vì sao, hai ta cũng nhận giấy kết hôn rồi, anh chính là
người đàn ông của em, em gọi anh là ông xã quan trọng lắm đấy.”
“Tô Khả.”
“Cắt~”không
kêu thì không kêu, dù sao sự thật cũng là vậy. Nghĩ xong Tô Khả lấy một
túi điểm tâm ra,”này, những thứ này là điểm tâm, anh cũng mau ăn chút
đi.”
“Tôi đã dùng rồi,em ăn đi.” Nói xong Tô Cẩm Niên lái xe đi tới tòa án.
Tô
Khả tính ăn một chút, một hồi lâu,”Aiya, em là công dân tốt như vậy lại
chạy tới tòa án, điều này làm cho đám phần tử phạm tội trái pháp luật
kia làm sao mà chịu nổi chứ.”
Tô Cẩm Niên cười cười,”Không sao đâu.”
Trên thực tế, quả thật là không có sao, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Khi
hai người đi tới tòa án, vợ chồng Vương gia đã đến, lúc thấy Tô Khả
đến, con ngươi cũng to ra. Nhất là mẹ Vương Phú Quý, căm hận nhìn chằm
chằm Tô Khả,”Cô trả con trai lại cho tôi!”
Tô Khả lười phải so đo
cùng bà ấy, nói thế nào đây cũng là một người mẹ mất đi con trai cưng.
Chẳng qua nếu như không phải bà không giáo dục con của bà thật tốt, làm
sao đứa con của bà có thể chết sớm như vậy.
“Tôi không có giết con trai của bà.” Tô Khả vẫn câu nói kia.
“Cô
gái, đừng tưởng rằng có Tô gia làm chỗ dựa cho cô thì cô có thể trốn
chế tài của luật pháp”. Bố Vương Phú Quý cũng giận dữ không thôi.
Tô
Khả hết cằm lên,”Tôi vẫn là câu nói kia, giết con trai ông là người
khác.” Ánh mắt Tô Khả thong dong lướt qua người của cái tên nghi phạm
lại còn đến trễ.
Người kia nhìn thấy Tô Khả, hai quả đấm nắm chặt,”Cái người phụ nữ độc ác này giết chết lão đại!”
Tô Cẩm Niên thờ ơ nhìn hắn một cái, sau đó vỗ vai Tô Khả,”Chúng ta vào đi.”
Người kia bị ánh mắt Tô Cẩm Niên nhìn đến phải hoang mang