Thông Gia (Hào Môn)

Chương 17




Trình Tử Xuyên lẩn tránh quá lợi hại, Lâu Nguyệt Đồng cũng không thể vì muốn cởi quần áo của hắn mà đánh nhau nên đành nhún vai, có chút tiếc nuối từ bỏ. Nàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn, cười nhạo nói: “ Ngươi giãy giụa thật giỏi, ta nghi ngờ, ngươi đang giả gái!”

Sắc mặt “Thanh Gia” từ trước đến nay vẫn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng đoan chính, lúc này lại trực tiếp đỏ rần, trừng mắt nhìn Lâu Nguyệt Đồng. Ánh mắt kia không hề có sự lạnh lẽo hay uy hiếp, ngược lại hiện lên vài điểm chật vật.

“ Chậc chậc, nhìn ngươi đỏ mặt kìa, đùa ngươi một chút thôi, ta không mù, không đến mức nam nữ không phân rõ.”

Trình Tử Xuyên: “...”

Lâu Nguyệt Đồng cởi áo xong liền tiện tay treo lên cái cây bên cạnh. Nàng mới chỉ phá được phong ấn tầng thứ hai, bộ dạng lúc này là bộ dạng của một thiếu nữ, tuy không hoàn mỹ như trước nhưng cũng lung linh hấp dẫn, đặc biệt là vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài, khuôn mặt mị hoặc chết người như muốn câu dẫn.

Trình Tử Xuyên nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, giọng nói trầm lạnh: “ Ban ngày ban mặt áo rách quần manh, ngươi...”

“ Ngươi thật cổ hủ!” Lâu Nguyệt Đồng ngắt lời, “ Trong này không có người khác, mà ngươi xoay người làm gì, không dám nhìn ta sao?”

Giọng nói của nàng nghe thế nào cũng thấy ý tứ cười nhạo, tiếng nước vang lên, hiển nhiên nàng đã xuống nước.

Lâu Nguyệt Đồng cũng cảm thấy thú vị, da mặt vị Thanh Gia tiểu sư thúc bao nhiêu người ngưỡng mộ này hóa ra lại mỏng đến thế, khó trách trừ Trình Tử Xuyên ra, không thấy nàng có bằng hữu khác phái nào khác.

Thật ra nàng đâu biết, nếu không phải nàng, đổi lại thành người khác, có đứng trước mặt Trình Tử Xuyên cởi sạch thì hắn cũng có thể mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm.

Đầu ngón tay lướt qua làn nước trong veo, Lâu Nguyệt Đồng nhẹ nhàng ngửi ngửi, linh khí tràn đầy khiến tâm tình nàng trở nên vui vẻ. Nhìn bóng lưng của “Thanh Gia”, nàng hơi cong môi búng tay, một mũi tên bằng nước bay thẳng về phía đầu hắn.

Trình Tử Xuyên lách mình đưa tay bóp nát thủy tiễn, quay người nhìn nàng chằm chằm. Lâu Nguyệt Đồng liền hỏi: “ Ngươi không tức giận sao? Không muốn tới đây đánh ta sao?”

Trên đời tại sao lại có người mặt dày đến thế này?

Trình Tử Xuyên không còn cách nào khác, đành nói: “ Tùy ngươi.” Nếu không phải muốn duy trì tư thái lạnh lùng của Thanh Gia, hắn đã sớm chạy qua bắt tiểu ma nữ lại đánh mấy cái rồi, tiểu ma nữ đơn thuần này như thế đang làm mặt trời trở nên chói hơn vậy!

Có lẽ đã lăn qua lăn lại đủ lâu, Lâu Nguyệt Đồng chớp mắt, đưa tay vẽ một cái. Bọt nước bay lên khỏi mặt nước biến thành một cái mặt cười, nàng duỗi tay bắn ra, mặt cười bằng nước kia liền bay về phía Trình Tử Xuyên. Tiểu ma nữ nháy mắt, bưng mặt nhìn sang, bộ dạng vô tội đáng yêu cực kì.

“...” Trình Tử Xuyên thổi một hơi, mặt cười biến thành mặt khóc, bay trở lại bên cạnh Lâu Nguyệt Đồng.

Lâu Nguyệt Đồng nhất thời cao hứng, lại biến nó lại thành mặt cười, lần này còn thêm cho nó hai cái tay, trong tay cầm một bông hoa nhỏ, đầy hứng thú nhìn “Thanh Gia“. Trình Tử Xuyên... Trình Tử Xuyên cũng không biết tại sao lại bắt đầu trò chơi ngây thơ này cùng nàng, thổi một hơi, bông hoa biến thành một cái kiếm trực tiếp đánh xuống, mặt cười... đã không còn thấy được mặt mũi...

Lâu Nguyệt Đồng mất hứng: “ Đánh người không đánh mặt!”

Trình Tử Xuyên: “... Ngươi đánh người, không đánh vào mặt?”

“ Này này này, ta là ma nữ, ngươi là tu sĩ chính đạo, tiêu chuẩn có thể giống ta được sao?” Lâu Nguyệt Đồng cười cười, ánh mắt có chút khiêu khích, “ Lại đây, ta đánh cho ngươi xem!”

Trình Tử Xuyên nhướn mày đến gần, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng: “ Đừng làm rộn. Vui đùa thì có thể, nhưng đừng làm tổn hại linh mạch. Ta qua bên kia tĩnh tọa phòng thủ giúp ngươi.”

Nghe giọng nói và thần thái này, Lâu Nguyệt Đồng cúi đầu cười một cái, đột nhiên đưa hai tay trắng như tuyết ôm lấy Trình Tử Xuyên, hôn lên má hắn một cái: “ Mặc dù nụ hôn đầu của ta đã dành cho Trình Tử Xuyên, nhưng đây là lần đầu tiên ta thân thiết với một cô nương, tiện nghi cho ngươi nha.”

Trình Tử Xuyên ngẩn ngơ, luồng nhiệt trong cơ thể vừa vất vả đè ép xuống lại bất chấp bùng lên, kết quả còn chưa hoàn hồn đã bị tạt cho một vốc nước. Lâu Nguyệt Đồng mặt mày hớn hở: “ Thẹn thùng không? Cảm động không? Giúp ngươi hạ nhiệt, không cần cảm tạ.”

Trình Tử Xuyên nâng vỏ kiếm đập lên đầu nàng một cái: “ Tiểu ma nữ!”

Hắn xoay người đi sang một bên, tuy nhắm mắt tĩnh tọa nhưng tâm tư lại cuồn cuộn cần được ổn định lại. Trầm mặc một hồi, hắn lại mở miệng nhắc lại: “ Chớ làm tổn hại linh mạch, đừng quên.”

Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi, phối hợp bơi qua bơi lại trong linh tuyền, cũng không biết có nghe hay không.

Trình Tử Xuyên mở mắt ra, lẳng lặng nhìn thân ảnh trong nước của nàng, nhìn rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng khó nghe thấy.

Vốn hắn cho rằng, sau khi tạm biệt Lâu Nguyệt Đồng sẽ không có phản ứng lớn đến như thế, nhưng hóa ra tình cảm lại sâu đậm như vậy, thời gian trôi qua vậy mà lại không phai nhạt phần nào...

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thành quả, ít nhất hắn đã hiểu được một chuyện - - Lâu Nguyệt Đồng đối với Trình Tử Xuyên, thật sự có tình.

Trình Tử Xuyên tĩnh tư suy nghĩ, thần sắc dần dần bình tĩnh lại, đợi đến khi Lâu Nguyệt Đồng từ trong nước đi ra, hắn đã có thể mặt không đổi sắc đưa quần áo lên, không có chút rung động.

Lâu Nguyệt Đồng nhìn nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên nhưng lại không nói gì, cũng ngồi xuống tu luyện.

Hôm sau, dân chúng thành Trường An nhìn thấy một cột sáng phóng thẳng lên trời. Giữa trưa, có lời đồn đại rằng Gia Lâm Đế đang đích thân đi đến chân núi, đón một vị thần tiên nào đó vào cung để loại bỏ yêu tà. Vị thần tiên này chính là “Thanh Gia”, còn Lâu Nguyệt Đồng đang ở đâu? Nhìn tiểu linh hồ trong ngực hắn là biết.

“ Hôm qua tiên gia đi vào mộng, cứu trẫm khỏi hiểm nguy, trẫm rất cảm động và nhớ nhung trong lòng. Không biết hôm qua tiên gia có nói, tai họa là chỉ người phương nào, vật gì?” Trình Tử Xuyên vừa vào cung, Gia Lâm Đế đã không chờ được nữa, đuổi hết những người khác đi, bắt đầu hỏi. Ai bảo hôm qua Trình Tử Xuyên đã lừa hắn quá thành công khiến Gia Lâm Đế cả ngày đều đứng ngồi không yên, vất vả lắm mới mời được người đến nên vô cùng mong chờ nghe được biện pháp giải quyết.

Nhìn tiểu linh hồ lười biếng nằm trong ngực mình, Trình Tử Xuyên đưa tay khẽ vuốt, nói: “ Hoàng Đế ban đêm mơ thấy một con hổ khổng lồ, còn không biết đó là yêu vật gì sao?”

“ Chẳng lẽ là...”

“ Trong lòng biết là đủ, không cần nói ra.” Trình Tử Xuyên vung tay, trên bàn liền xuất hiện một cuốn đạo kinh và mấy nén nhang, đèn cầy, “ Nếu Hoàng Đế tin ta, từ hôm nay hãy nhóm đèn nhang, chép đạo kinh, thời điểm hoàn thành ắt sẽ thấy hiệu quả.”

Hoàng Đế lật xem một lát, càng xem càng vui, gật đầu đáp ứng, còn mời Trình Tử Xuyên tạm sống trong cung.

Mấy ngày tiếp theo, Trình Tử Xuyên chưa có dị động, chỉ mượn cơ hội này thăm dò bố cục, kết cấu xung quanh. Hắn cẩn thận suy nghĩ, nếu có nơi có thể vây hãm được Uyên Vu mà không bị người nào phát hiện, chỉ sợ... chỉ có cung điện dưới lòng đất.

Uyên Vu là một đại yêu nên Trình Tử Xuyên cũng không lo lắng, hắn chỉ lo cho Lan Tự. Lan Tự gia nhập Cửu Nguyên Sơn tu hành còn chưa được bao lâu, tu vi không đủ, tuổi còn nhỏ, chỉ hi vọng Uyên Vu có thể bảo vệ nàng.

Chạng vạng, Hoàng Đế cuối cùng cũng chép đến dòng cuối cùng của cuốn đạo kinh. Đèn nhang vẫn đang đốt, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, mỗi khi bắt đầu chép cuốn đạo kinh này, hắn liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng đến ngày thứ hai, tinh thần lại phấn chấn gấp trăm lần. Hắn tuy không biết tại sao nhưng cũng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu, có thể chính cơ thể mình xảy ra vấn đề.

Hắn liên tục bất động thanh sắc, cho lui những người xung quanh, chép nốt chữ cuối cùng.

Mặt trời lặn, trăng lên, bóng đêm tối tăm âm trầm. Không biết gió ở đâu thổi đến, len lỏi chui vào phòng, thổi vào màn che, đèn nhang phụt tắt.

Đột nhiên, khuôn mặt Gia Lâm Đế biến sắc, không đợi hắn kịp phản ứng, con mắt loài người đã biến thành con mắt của một loại dã thú, móng tay hung ác để lại trên bàn vài vết tích sâu hoắm.

Ngoài cửa sổ, thân ảnh Trình Tử Xuyên đột nhiên hiện lên: “ Che giấu rất giỏi.”

Gia Lâm Đế, không, phải nói là Hổ yêu nhếch miệng cười một tiếng, không hề sợ nàng: “ Hôm nay ta thật muốn biết năng lực của đồ đệ Cửu Nguyên Sơn, để xem tiểu oa nhi nhà ngươi kế tục được từ sư tổ khai sơn bao nhiêu phần bản lãnh!”

Nghe giọng nói này, có thể nhận ra rằng, hắn quen biết sư tổ khai phái Cửu Nguyên Sơn!

Tiểu linh hồ Lâu Nguyệt Đồng đứng một bên, lỗ tai dựng thẳng, con ngươi đảo qua một vòng, mơ hồ nhìn ra một manh mối nào đó - - Tổ sư khai phái Cửu Nguyên Sơn? Đó là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.