Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 6




Tô Lạc phóng khoáng mạnh mẽ này đâu còn là bộ dáng phế vật như trước kia? Quả thực là rực rỡ hẳn lên, tựa như thoát thai hoán cốt.

Nam Cung Lưu Vân nhìn đến Tô Lạc, cặp mắt hung ác nham hiểm kia nháy mắt hóa thành nhu tình say lòng người, ánh mắt rực rỡ, cười đến mị hoặc chúng sinh.

Tô Lạc vốn không nghĩ tới, loại náo nhiệt này nàng chưa bao giờ muốn tham gia vào, nhưng là nghe thấy lời của hạ nhân kể về chuyện xảy ra ngoài sảnh, nàng không thể không tới.

Nếu như không tới, ai biết Nam Cung Lưu Vân có khi nào lại trực tiếp đặt hôn ước với lão cha già của nàng, cướp nàng đi mất? Loại chuyện này vẫn là mình ra mặt mới có thể kiểm soát được.

Nhìn thấy Tô Lạc lại đây, Tô Thanh lạnh lùng khóe miệng nhếch lên.

Tô Vãn nhìn đến Tô Lạc, hận ý trong mắt vô cùng rõ ràng, không đợi người khác nói chuyện, nàng bước một bước xa đến bên cạnh Tô Lạc, bàn tay cao giơ lên: “Tiện nhân, ngươi còn dám lại đây! Ta giết ngươi!”

Nhưng mà, đối mặt Tô Vãn cấp một, Tô Lạc nhẹ nhàng nghiêng người đã tránh khỏi.

Còn nhớ rõ lần trước cùng Tô Vãn đối chiến, nàng ngay cả một chút linh lực cũng không có, nhưng là hiện tại nàng cũng đã là cấp ba. Quả nhiên khi cách ba ngày, phải đổi cách nhìn.

Tô Vãn không ngờ tới đánh không trúng Tô Lạc, tức giận đến dậm chân: “Có bản lĩnh ngươi đừng chạy! Hôm nay không giết ngươi không được!”

Tô Lạc ôm cánh tay, cười lạnh mà liếc xéo nàng: “Muốn giết ta? Chỉ bằng ngươi?”

Hiện tại Tô Vãn muốn giết nàng, đó căn bản là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Ai ngờ, Tô Vãn nghe xong lời này, lại lạnh lùng mà cười ra tiếng: “Tô Lạc, ta biết ngay ngươi có võ công, hiện tại bị ta phát hiện rồi! Ngươi gạt mọi người lén tu luyện, rốt cuộc có âm mưu gì?”

Tô Lạc thế nhưng lại có võ công? Tô Tử An sợ ngây người. Nha đầu này không phải phế vật sao? Khi thí nghiệm một chút linh lực cũng không có mà? Nàng sao có thể tu luyện chứ?

Nhưng là vừa rồi xem bộ dáng nàng né qua công kích của Tô Vãn, xác thật là có võ công, hơn nữa tu vi còn không thấp. Này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Tô Tử An buồn bực.

Không chỉ có Tô Tử An, đám người Tô Tĩnh Vũ cũng buồn bực, chỉ trừ bỏ Tô Thanh.

Bởi vì nàng không lâu trước đây vừa mới cùng Tô Lạc đối chiến, đã thấu rõ thực lực của nàng. Tuy rằng Tô Lạc tu vi như vậy ở cái tuổi của nàng thật sự không tồi, nhưng so ra vẫn kém chính mình, cho nên nàng đối Tô Lạc rất có chút chướng mắt mắt.

Tô Lạc nhàn nhạt liếc Tô Tử An một cái, thấy hắn thần sắc có dị, liền nhàn nhạt nói: “Ta chẳng qua là muốn cho phụ thân một kinh hỉ thôi, sao có thể có âm mưu gì?”

Tô Tử An vừa nghe, trái tim thủy tinh vừa rồi bị Tô Vãn tổn thương tức khắc khép lại, trong lòng hoa nở rộ.

Đúng vậy, trục xuất nha đầu thúi ích kỷ Tô Vãn kia đi thì đi, hiện tại Lạc nha đầu đã không phải phế vật, hắn lại có thêm một đứa con gái.

Hoá ra trước giờ hắn vẫn luôn không xem Tô Lạc là con gái.

Tô Vãn thấy châm ngòi ly gián không thành công, liền thay đổi phương thức, cười lạnh liên tục: “Cho dù ta đánh không lại ngươi thì như thế nào? Tô Lạc, thấy rõ ràng, ta hiện tại chính là người của Tấn Vương điện hạ, ta sai người giết ngươi, ai dám nói lời nào?

Tô Vãn hiện nay có chỗ dựa, hơn nữa này chỗ dựa còn to lớn không thể địch nổi. Hôm nay không giết Tô Lạc, nàng thề không bỏ qua! Tô Vãn ở trong lòng âm thầm thề.

“Người của Tấn Vương điện hạ?” Tô Lạc một tay ôm cánh tay, một cái tay khác chống cằm, đôi mắt rực rỡ lung linh, cười như không cười mà nhướng mày với Tấn Vương điện hạ: “Nam Cung Lưu Vân, nàng thật sự là người của ngươi?”

Lời này vừa nói ra, tức khắc tất cả mọi người hít vào một hơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.