Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Chương 70




Hách Lạp Vương vừa nghe, trên mặt từ kinh ngạc chuyển thành mừng như điên, hắn lập tức hạ lệnh: "Mau mời vị cô nương kia vào trong!"

Tiểu thị vệ trên mặt lộ ra sự ngạc nhiên, hắn lẩm bẩm nói: "Bẩm..."

"Lắp bắp cái gì? Cô nương kia không phải đang ở ngoài trướng sao, mời nàng vào đây là được!" Quân sư cũng không thể kiềm chế, hắn lớn tiếng nói.

"Bẩm Vương thượng, vị cô nương kia nói nàng chỉ gặp Hách Lạp Vương, hơn nữa nàng ta muốn Vương thượng tự mình đi gặp nàng!"

"Giỏi cho một nữ tử lớn mật, Vương thượng, mạt tướng sẽ bắt nữ tử cuồng vọng ấy về!" Chủ tướng vừa nghe liền giận dữ nói.

"Khoan đã..." Hách Lạp Vương bình tĩnh ra lệnh: "Xem ra nàng ta cũng không phải nữ tử bình thường, ban đêm có thể xông vào quân doanh, nàng nhất định cũng là người có năng lực!"

"Nếu như nữ tử ấy do Da Luật Ngạn Thác phái tới, chẳng phải chúng ta nên xử lí sao?" Quân sư phân tích nói.

Hách Lạp Vương trầm mặc một lúc, lập tức nói: "Lão phu muốn đích thân gặp nữ tử này!"

"Vương thượng..." Chủ tướng cùng quân sư nghe xong đều cả kinh.

Hách Lạp Vương đi về phía rừng cây nhỏ, ánh trăng lạnh giá chiếu xuống, lúc tỏ lúc mờ..

Một nữ tử mặc y phục dạ hành đã đứng đợi từ lâu, khi nàng nghe tiếng bước chân ở phía sau, bên môi lộ nụ cười nhợt nhạt nói: "Hách Lạp Vương không hổ là người can đảm, rất thức thời!"

Hách Lạp Vương dừng bước: "Xin hỏi đằng kia là người phương nào?"

Nữ tử chậm rãi xoay người lại, ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt tuyệt mỹ trước mắt hắn, vẻ đẹp như một vị tiên tử hạ phàm, Hách Lạp Vương nhìn đến ngây người.

Nàng, chính là người đả thương thi vệ của Đông Lâm vương, từ trong phủ trốn tới đây - Cầm Cơ

"Ngươi..." Hách Lạp Vương chưa bao giờ gặp qua Cầm Cơ, chỉ nghĩ nữ tử này thật sự rất mỹ lệ, là người luôn thích nữ sắc như hắn không khỏi có chút nhộn nhạo.

Cầm Cơ vừa thấy ánh mắt mê đắm mở to của Hách Lạp Vương, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy buồn nôn nhưng để đạt được mục đích của mình nàng phải nhẫn.

"Ngươi không cần biết ta là người phương nào, chỉ cần biết rằng có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng!"

Hách Lạp Vương chớp mắt, chậm rãi tiến lên nói: "Chẳng biết cô nương có diệu kế gì?"

Cầm Cơ mỉm cười nói: "Da Luật Ngạn Thác là 'Chiền Thấn', không sai, nhưng hắn cũng là con người, chỉ cần là phàm nhân nhất định sẽ có nhược điểm!"

Đôi mắt Hách Lạp Vương sáng lên: "Lẽ nào cô nương biết?"

"Không sai, thế nhưng ta có điều kiện!" Con mắt của Cầm Cơ lộ ra sự khôn khéo, nói.

"Chỉ cần lão phu có thể thuận lợi đánh bại Da Luật Ngạn Thác, điều kiện gì cũng có thể!"

Hách Lạp vương nói không chút do dự.

"Hách Lạp Vương thật đúng là người thoải mái, lẽ nào ngươi không sợ điều kiện của ta là mạng của ngươi?" Cầm Cơ trào phúng cười lạnh.

"A..." Hách Lạp Vương giật mình, một lát sau hắn lấy lại dáng vẻ tươi cười, cáo già mà nói: "Cô nương nói đùa rồi, nếu như cô nương quan tâm đến tính mệnh của lão phu hiện tại có thể động thủ luôn, cần gì phải làm điều thừa thãi thế?"

Cầm Cơ hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt nói: " Hãy bớt nói nhảm đi, ta muốn một thứ rất đơn giản!"

"Cô nương muốn cái gì?" Hách Lạp Vương lập tức hỏi.

"Ta muốn ngươi chia một nửa kho báu của nước Bội Hải cho ta!" Cầm Cơ chậm rãi nói.

Ánh mắt Hách Lạp Vương lập tức tràn đầy ngạc nhiên, kinh hỉ nói rằng: "Lẽ nào cô nương biết vị trí giấu mảnh bản đồ cuối cùng?"

Không sai, thật sự lần này hắn xuất chinh không chỉ đơn giản là làm phản, quan trọng hơn chính là kho báu của nước Bội Hải, hắn biết trong tay Da Luật Ngạn Thác đã có hai tấm địa đồ, thế nhưng mảnh bản đồ thứ ba ở nơi nào, lại không có ai biết, nếu như nữ nhân này có thể giúp hắn thuận lợi lấy được kho báu, lúc đó hắn sẽ trở thành Vương thượng giàu có nhất, như vậy lo gì không có quyền thế?

Cầm Cơ chậm rãi đi lên phía trước, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ, dưới ánh trăng mông lung lại càng toát lên vẻ dị thường mê người, nhưng mà cô gái xinh đẹp này ngay từ đầu đã có dã tâm cực lớn.

Thứ nàng muốn đâu chỉ là tài phú đơn giản như vậy?

"Chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói, không những được cả ba mảnh bản đồ hoàn chỉnh, còn khiến mạng của Da Luật Ngạn Thác nằm trong lòng bàn tay của ngươi!"

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng quanh quẩn trong rừng cây.

Hách Lạp Vương cười cười, lập tức, trong mắt bắn ra một tia sáng lợi hại : "Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"

Tuy rằng hắn tham luyến nữ sắc, nhưng không có nghĩa hắn sẽ bị nữ nhân dắt mũi.

Cầm Cơ đi tới trước mặt hắn, dần dần tới gần hắn, gần đến mức hắn dường như ngửi thấy được mùi hương nữ nhân thơm ngát trên người nàng, bên môi dần dần hiện lên dáng vẻ tươi cười mê người: "Ta... là kẻ địch của Da Luật Ngạn Thác, là bằng hữu của ngươi!"

"Tốt! Lão phu rất thích dũng khí của cô nương, nếu cô nương đã nói như vậy, từ hôm nay trở đi lão phu sẽ cùng ngươi hợp tác!"

Hách Lạp Vương vừa cười to vừa nói, nữ nhân này không chỉ đẹp, mà còn không đơn giản, hắn thích!

"Tốt, vậy xin mời Hách Lạp Vương phái ra vài tên thị vệ võ công cao cường, chuẩn bị mê hồn tán lợi hại nhất!" Cầm Cơ âm hiểm nói.

"Cô nương muốn?" Hách Lạp Vương không giải thích được mà hỏi lại.

Cầm Cơ lạnh lùng đảo qua gương mặt của Hách Lạp Vương nói: "Vẫn còn thứ có thể uy hiếp Da Luật Ngạn Thác, mà nay nhân lúc trời tối chúng ta sẽ lấy thứ đó ra uy hiếp hắn!"

Gió thổi qua, trăng bị mây đen che khuất, khiến không gian trở nên lạnh giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.