Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Chương 26




327.

Editor: May

Theo bờ vai của cô, tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới một lần.

Thẩm Chanh không có gì trở ngại, chỉ là mắt cá chân cọ sát với mặt đất, rách da chảy ra chút máu.

Thi Vực nhìn những dòng đỏ sẫm đó, quanh thân toát lên hơi thở cực kỳ nguy hiểm,  con ngươi âm u lập tức đỏ ngầu một mảnh.

Anh quay đầu, nổi giận gầm lên một tiếng: "Không cần lưu người sống!"

Anh mới mở miệng, liền ảnh hướng đến vết thương trước ngực anh, đau nhức kịch liệt truyền đến, không khỏi nhíu mày, giơ lên tay đè chặt ngực.

"Ưm...."

Mặt Thẩm Chanh liền biến sắc, căng thẳng bắt lấy tay của anh, "Anh sao rồi?"

Thi Vực nhìn cô, khóe môi lại nâng lên một nụ cười, "Vết thương nhỏ, không chết được."

Sắc mặt anh tái nhợt, trên mặt cương nghị toát ra chút mồ hôi mỏng, vừa nhìn đã biết bị thương không nhẹ.

Thẩm Chanh biết anh là đang thể hiện.

Bởi vì vừa rồi, bị đụng quả thực rất mạnh.

Nếu như không anh dùng thân thể che chở cô, hiện tại người bị thương nặng nhất định là cô.

Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi nhíu mày, "Nhìn anh mặt mũi trắng bệch, còn nói bị thương nhẹ!"

Thi Vực miễn cưỡng động thân thể một chút, tựa ở trên đèn đường, đưa tay xoa bụng bằng phẳng của cô, cười khẽ, "Bị thương ở trên người của em, anh mới có thể đau."

Thẩm Chanh không biết nên nói gì.

Cô đã không nhớ rõ, đây là lần thứ mấy bị người đàn ông này làm cảm động đến rối loạn rồi!

Khóe mắt nhìn thấy vệ sĩ thô lỗ đá văng cửa xe bị đụng đến biến dạng, lôi từ bên trong ra ngoài một tên đàn ông trên mặt có ba vết sẹo dao.

Tôn Nham đi qua, giơ súng lên đối diện hắn ta, muốn bóp cò.

"Trước đừng giết hắn ta!"

Thẩm Chanh đột nhiên lên tiếng ngăn cản.

Tôn Nham kinh ngạc nhìn cô một cái, nhưng vẫn ngừng động tác, sau đó chuyển tầm mắt qua trên người Thi Vực, dường như là đang đợi chỉ thị của anh.

Thẩm Chanh đỡ Thi Vực đứng dậy, lúc này mới từ từ đi về phía tên đàn ông có ba vết sẹo dao kia.

Trên mặt cô mang ý cười, lại làm cho người ta cảm thấy sát khí nặng nề.

Toàn thân Thi Vực tràn đầy khí thế khiếp người lạnh như băng, trong mắt tràn ngập thị sát tàn nhẫn, giống như Tu La sắp đại khai sát giới.

Hai người đứng bên nhau, khí thế khiếp người, khiến người ta cảm giác sợ hãi nổi da gà.

Đi đến trước mặt Tôn Nham, Thẩm Chanh nhanh hơn Thi Vực một bước, đoạt lấy súng ngắn từ trong tay Tôn Nham, chậm rãi nhắm ngay đầu tên đàn ông ba dao, "Ai sai anh tới?"

Tên đàn ông này, mạnh mẽ đâm tới, rất rõ ràng là muốn lấy tánh mạng người ta.

Không cần nghĩ cũng biết, sau lưng có người xui khiến.

Nếu không, ai sẽ có lá gan lớn như vậy, giữa ban ngày lái xe đụng người!

Tên đàn ông ba dao liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

"Nói!"

Thi Vực đột nhiên khẽ mở môi mỏng, tràn ra một chữ khát máu đến cực điểm.

Trên dưới quanh người anh tản ra lệ khí khiến cho người ta khiếp đảm, khiến tên đàn ông ba dao kia bỗng cảm thấy kinh hồn táng đảm.

"Không nói đúng không?" Thẩm Chanh nhìn hắn ta, khuôn mặt nhỏ tinh tế đột nhiên nâng lên nụ cười yếu ớt, giống như cây thuốc phiện, hấp dẫn, xinh đẹp, đồng thời mang theo độc dược trí mạng!

Thân thể tên đàn ông ba dao bắt đầu không kiềm chế được run rẩy lên, nhưng vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.

Thẩm Chanh quay đầu nhìn về phía Thi Vực, cười đến mở rộng, "Ông xã, anh ta không chịu nói, làm sao bây giờ?"

Thi Vực giương môi cười lạnh, cầm súng từ trong tay cô qua, nhắm ngay chân tên đàn ông ba dao nả một phát súng, "Làm như vậy."

Anh thu hồi súng, thổi ra một hơi ở đầu súng, động tác hoàn mỹ, ưu nhã đến cực điểm.

"Á!" Tên đàn ông ba dao trúng một phát súng, bịt lại vết thương đang chảy máu không ngừng, thống khổ hét thảm.

Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên nhìn hắn ta, trên mặt sóng nước chẳng xao không có có chút phập phồng.

Thi Vực mạnh mẽ chống đỡ thân thể, cười như không cười nhìn cô, chỉ cảm thấy bộ dáng bây giờ của cô hết sức quyến rũ.

Người phụ nữ của anh, vĩnh viễn không biết yếu ớt là cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.