Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !

Chương 16




Hôm nay dân chúng Tây Lam có thể nói đã mở nhãn giới. Nghi thức long trọng cử hành trước mặt bọn họ, để bọn họ có thể chiêm ngưỡng phong thái hoàng gia. Đồng thời cũng chứng thực tin đồn Tây Lam Cửu điện hạ đột nhiên được hoàng đế oai hùng vĩ đại của bọn họ sủng ái tuyệt đối không phải nói ngoa.

Nhìn loan giá đế vương Tây Lam chậm rãi tiến tới cùng đội ngũ lễ nghi long trọng, tất cả mọi người trong Tây Lam đế đô, từ dân chúng bình dân tới quý tộc đều bị tình trạng long trọng trước mắt dọa sợ.

“Cửu điện hạ rốt cuộc là ai, vì sao trước kia ta chưa từng nghe nói qua? Ta chỉ nghe Tây Lam hoàng đế bệ hạ có 8 vị hoàng tử thôi a, từ khi nào lại có thêm một vị?” Một thiếu niên phục sức hoa lệ ngồi trong một tòa tửu lâu ngay con đường loan giá đi ngang không khỏi nghi hoặc hỏi.

Mà ngồi cùng bàn thiếu niên, còn có một thiếu niên mặc hắc y. Chẳng qua so với vị thiếu niên vừa nói chuyện, người này toàn thân bao phủ hơi ám hắc ám quỷ dị dị thường, nếu không để ý có thể không cảm nhận được sự tồn tại của thiếu niên hắc y này.

“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi không phải người Tây Lam đi!” Có lẽ nghe được nghi hoặc của thiếu niên, một thanh niên tuấn mĩ ngồi gần bàn bọn họ đột nhiên đứng lên, đi qua bên này, tới trước mặt vị thiếu niên đến từ nước khác, tao nhã nói.

“Sao ngươi biết, ta quả thực không phải người Tây Lam, ta tới từ Đông Lăng.” Thiếu niên hiển nhiên có chút kinh ngạc vì thanh niên này tới quá gần, bất quá lập tức liền bỏ qua. Đã có một người Tây Lam muốn giải thích nghi hoặc, hắn đương nhiên vui vẻ lắng nghe.

“Đông Lăng a! Là một trong số cường địch không thể bỏ qua của Tây Lam. Tuy lão hoàng đế Đông lăng quốc tựa hồ đã bắt đầu ngu ngốc, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng lão cáo già đó chỉ giả vờ hồ đồ.” Thanh niên tuấn mỹ thì thào, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện trọng đại gì đó.

“Vị đại ca này, ngươi đang nói gì a!”

“A, không có gì, ta chỉ nghe nói sứ giả Đông Lăng đã tới rồi, lẽ nào sứ giả được cử tới lần này chính là hai vị tiểu huynh đệ?”

“Sao có thể? Ta cùng đồng bạn chỉ là hai thiếu niên mà thôi, sao có thể là sứ giả được Đông Lăng quốc phái tới chúc mừng Tây Lam hoàng đế bệ hạ chứ, đại ca, ngươi thực thích nói đùa, ngươi nhìn chúng ta giống người có thân phận như vậy sao?”

Thiếu niên cười thực thẳng thắn, ánh mắt nhìn thanh niên trước mặt hoàn toàn không có chút chột dạ. Điều này làm thanh niên không khỏi dao động, chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi? Chính là trên người hai vị thiếu niên này, quả thực có khí chất rất đặc biệt.

Lúc bọn họ tiến vào tửu lâu, thanh niên đã chú ý tới. Không nói tới y phục đặc biệt của thiếu niên nhìn như đơn thuần lại cực kì giảo hoạt này, chỉ thiếu niên hắc y nãy giờ không nói câu nào cũng đủ làm người ta chấn kinh rồi.

Mặc kệ mình cố gắng cảm nhận sự tồn tại của thiếu niên hắc y này thế nào cũng không thể nhìn thấu thực lực của người này. Đông Lăng quốc từ khi nào xuất hiện nhiều nhân vật lợi hại như vậy, lại còn rất trẻ tuổi. Xem ra mình phải tăng cường tin tình báo từ Đông Lăng.

“Đúng là không thể, nghe nói Đông Lăng quốc lần này phái sứ giả chính là nhi tử hài lòng nhất của Đông Lăng vương, cũng chính là Tam hoàng tử điện hạ. Nhìn niên kỉ hai vị, hẳn là không có khả năng.” Đông Lăng Tam hoàng tử điện hạ đã sớm trưởng thành, vì thế không thể nào là hai vị thiếu niên non nớt trước mắt.

“Vị đại ca này, ngươi còn chưa trả lời nghi hoặc của ta khi nãy. Tây Lam Cửu điện hạ thực sự được sủng ái như vậy sao? Sao lại cử hành nghi thức long trọng đến vậy, Tây Lam hoàng đế bệ hạ chẳng lẽ không sợ các hoàng tử khác ghen tị?” Không phải nói đế vương vô tình nhất sao? Tây Lam hoàng đế bệ hạ sao lại sủng nịch một đứa nhỏ như vậy?

“Này a, nghe nói Cửu hoàng tử trước kia vẫn sinh hoạt ở lãnh cung, là đứa nhỏ của Nhược phi bị biếm vào lãnh cung, cơ thể rất gầy yếu, ngay cả đi đường cũng có vấn đề, vì thế bệ hạ cảm thấy có lỗi với đứa nhỏ kia, hiện tại muốn bồi thường đi!” Thanh niên rõ ràng không muốn nhiều lời, chỉ nói có lệ.

Bồi thường? Ai tin được a. Nghe nói Tây Lam hoàng đế bệ hạ lạnh lùng vô tình, cho dù là hoàng tử của mình cũng không có cảm tình đặc biệt gì, người như vậy là lại bồi thường một đứa nhỏ của phi tử bị biếm lãnh cung?

Tuy biết thanh niên trước mặt tuyệt đối không phải người bình thường, lại biết rõ chuyện sứ giả Đông Lăng như vậy, nhất định là nhân vật quan trọng có địa vị trong Tây Lam, chính là hiện giờ người này không muốn nói, mình cũng không có cách nào.

Thiếu niên không khỏi có chút bực mình. Người này rốt cuộc tới làm gì, không phải muốn tới giải thích nghi hoặc cho mình sao? Hiện giờ rõ ràng chỉ nói cho có lệ. Hơn nữa sao mình cứ cảm thấy người này cố tình tới nói suông với mình?

Bất quá vận khí thanh niên hôm nay không tốt lắm, không đợi hắn cùng thiếu niên nói thêm thì bên cạnh đột nhiên nhảy ra một nam nhân trung niên vô cùng xấu xí thô tục, nhe nguyên hàm răng vàng khè cười với thanh niên.

“Vị công tử này nói sai rồi, hiện giờ ai chẳng biết hoàng đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta sủng ái Cửu điện hạ đến tận xương rồi. Nghe nói có một vị phi tử vì đắc tội Cửu điện hạ mà bị bệ hạ xử tử rồi a.”

“Có chuyện như vậy sao? Không phải nghe nói vị phi tử kia vì dám hủy thần ban ân cho Tây Lam mới bị bệ hạ nổi cơn thịnh nộ xử tử sao? Chuyện này có quan hệ gì với Cửu điện hạ? Nghe nói Cửu điện hạ chỉ là một đứa nhỏ chưa tới 7 tuổi nữa.”

Thanh âm của tên răng vàng rất lớn, hấp dẫn dám người đang xem náo nhiệt bắt đầu bàn tán ầm ĩ những chuyện phát sinh trong hoàng cung gần đây. Dù sao được chính hai vị lão viện trưởng của học viện ma vũ Hoàng Gia xưng là Tây Lam Thánh Linh Chi Hoa cũng gây ra một trận oanh động rất lớn.

“Ta còn nghe nói, vị Cửu điện hạ này trước kia là một ngốc tử không biết nói chuyện, chẳng qua sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên không ngốc nữa. Hơn nữa Cửu điện hạ còn là ngoại tôn của quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn a. Năm đó Tây Lam đệ nhất mỹ nhân không phải chính là nữ nhân của Phong Nham Ngạn đại nhân sao? Sau đó nghe nói được đưa vào hoàng cung làm phi tử.”

“Còn nữa a, nghe nói bộ dạng của vị Cửu điện hạ này rất xinh đẹp, giống như tinh linh vậy.” Trong tửu lâu bàn tán náo nhiệt cứ như bọn họ tận mắt nhìn thấy vậy, nhưng thực tế cũng chỉ là tin vỉa hè mà thôi.

Nhưng cẩn thận lắng nghe mọi người trong tửu lâu miêu tả vị Cửu điện hạ kia, thiếu niên cũng nắm được không ít tin tức.

“Thần ban ân? Đó là thứ gì?” Hiển nhiên thiếu niên nắm được mấu chốt vấn đề, tò mò hỏi tên răng vàng, tuy hắn cũng thực chán ghét bộ dáng đáng khinh của kẻ này, hận không thể hung hăng đấm bay cái tên chướng mắt này.

“Thần ban ân chính là Thánh Linh Chi Hoa a, nghe nói là một loại thực vật ma lực đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung, rất có lợi đối với nhóm ma pháp sư tu luyện ma pháp. Cụ thể thế nào thì nhóm dân chúng chúng ta không biết được.”

“Thực vật ma lực đột nhiên xuất hiện? Tác dụng cụ thể rốt cuộc là…” Không đợi thiếu niên tiếp tục hỏi sâu hơn đã bị một trận hoan hô đánh gãy.

“A, loan giá bệ hạ tới kìa, mau nhìn mau nhìn. Chậc chậc, nghi thức này không hề kém nghi thức sắc phong hoàng hậu năm đó a. Bất quá sao không thấy tọa giá của Cửu điện hạ?” Nhìn loan giá hoa lệ đi ngang qua trong sự bảo hộ nghiêm ngặt, trên tửu lâu có không ít người hoài nghi nhìn đội nghi thức chậm rãi đi qua, nhưng hoàn toàn không thấy tọa giá của nhân vật chính ngày hôm nay.

“Không có?” Đám dân chúng nghe vậy không khỏi xoay mặt nhìn nhau, thần tình mờ mịt. Nhìn loan giá đế vương dần dần tiêu thất trong tầm mắt, tửu lâu đột nhiên yên tĩnh dị thường. Nhưng phía sau, một bóng dáng quỷ dị đột nhiên bật dậy, đuổi theo hướng loan giá đế vương vừa đi mất.

“A, ngươi đi đâu đó, từ từ chờ ta a!” Thiếu niên lập tứ gào theo thiếu niên hắc y đột nhiên hành động kì quái, sau đó không chờ mọi người hồi phục tinh thần đã từ cửa sổ tửu lâu nhảy xuống, tiêu thất trong đám đông, không còn tung tích.

“Thiếu niên hắc y kia bị sao vậy a, đột nhiên bật dậy làm ta giật cả mình.” Có chủ đề mới, đám người yên tĩnh lại bắt đầu huyên náo, chẳng qua là bàn về chuyện khác.

Tửu lâu lần thứ hai khôi phục tình trạng huyên náo, nhưng ai cũng không để ý nam nhân răng vàng xấu xí đột nhiên xuất hiện làm mọi người chuyển chủ đề qua Tây Lam Cửu hoàng tử đã yên lặng biến mất từ khi nào.

Không, không nên nói là không ai chú ý, ít nhất trong tửu lâu vẫn có một người một mực chú ý hành động của gã. Người này chính là thanh niên tuấn mĩ lúc nãy. Khi nhìn thấy gã lặng lẽ chuồn đi, thanh niên lập tức đi tới một gian phòng trang nhã yên tĩnh, mở miệng nói chuyện với gian phòng trống không.

“Bắt tên nam nhân vừa nãy về cho ta.” Sắc mặc thanh niên thật khó xem, giọng nói tức giận tràn ngập ân hàn.

“Dạ, chủ thượng.” Không khí truyền tới chút dao động thản nhiên, một âm thanh có chút hư vô vang vọng, sau đó căn phòng trang ngã lần thứ hai khôi phục yên tĩnh.

“Hai thiếu niên vừa nãy có cần phái người điều tra thân phận hay không? Tuy hiện giờ có thể khẳng định bọn họ không phải sứ giả Đông Lăng phái tới, nhưng không thể đảm bảo không có quan hệ gì với hoàng thất Đông Lăng. Nhất là hôm nay, tất cả các sứ giả các nước đã tới Tây Lam, tuyệt đối không thể để nghi thức của Cửu điện hạ xảy ra chuyện.”

Thanh niên dường như đã hạ quyết định, sau đó rời khỏi căn phòng, đi về phía hậu viện tửu lâu, nơi đó có ma pháp trận truyền tống.

Mà hai thiếu niên kia đang chen lấn trong đám đông, rất nhanh đã tiến tới gần loan giá Tây Lam đế vương. Nhưng ngay lúc thiếu niên hắc y sắp tiếp cận thì bị thiếu niên vội vàng đuổi theo ôm chặt kéo lại.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chết cũng đừng kéo ta theo a, ngươi có biết vừa rồi ngươi tiến thêm một bước thì cả đám thị vệ sẽ xông tới chém nát ngươi.” Sau khi kéo thiếu niên hắc y vào một ngỏ nhỏ, thiếu nhiên hoa phục nhịn không được gào lên, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, nhưng mà đối với cái tên hũ nút này cuối cùng cũng không có cách nào.

“Thật xin lỗi.” Thiếu niên hắc y rốt cuộc nói chuyện, nhưng gương mặt vẫn còn rất nôn nóng, nhìn bóng dáng loan giá đế vương dần dần đi mất, thiếu niên hắc y tựa hồ vẫn còn muốn đuổi theo, cũng may có người sống chết kéo lại.

“Hắc Nguyệt, ngươi rốt cuộc phát điên cái gì vậy, đừng quên mục đích ngươi tới Tây Lam, nếu ngươi không muốn chết bây giờ thì cứ đuổi theo đi.” Kia chính là loan giá Lam Đế a, bây giờ xông loạn tới. Muốn làm cái gì cũng chưa kịp đã bị xem là thích khách giết chết.

“Ta không quên.” Chính là… Thiếu niên hắc y, cũng chính là Hắc Nguyệt, nhìn loan giá đế vương ngày càng xa, trong lòng không hiểu sao không thể bình tĩnh được. Giống như, nơi đó có thứ gì đó ràng buộc hắn. Nếu bảo hắn cẩn thận nghĩ lại thì hắn cũng không thể nói được đó là cảm giác gì. Nơi đó rốt cuộc có thứ gì, vì sao lại làm mình để ý như vậy, thậm chí không để ý tất cả muốn lao tới xốc tấm màn tơ hoa lệ kia lên, nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn mình.

Hắc Nguyệt lần đầu tiên tới Tây Lam, nơi có thứ gì đó kêu gọi hắn? Đó không phải là loan giá đế vương sao? Như vậy người bên trong nhất định là Lam Đế bệ hạ, nhưng hắn không cảm thấy mình cùng Lam Đế bệ hạ có quan hệ gì cả.

“Hắc Nguyệt, chúng ta đi thôi. Đừng nhìn nữa, đi mất rồi.” Thiếu niên túm lấy Hắc Nguyệt tựa hồ không cam lòng rời đi. Mà Hắc Nguyệt cảm thấy nếu bây giờ bỏ đi, có thể sẽ bỏ qua một chuyện rất quan trọng. Nhưng thiếu niên nói đúng, nếu bây giờ hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ không đạt được mục đích tới Tây Lam lần này, hắn tuyệt đối không thể chết như vậy.

Thần nhi, thực xin lỗi, ta bây giờ vẫn chưa thể tới gặp ngươi. Bất quá Thần nhi, khi ta tới cửu tuyền tìm ngươi, ta nhất định sẽ kéo Đế Luyện Tà theo cùng, để hắn phải sám hối vì những chuyện đã làm thương tổn ngươi.

“Hắc Nguyệt, đi thôi đi thôi, đừng lưu luyến nữa. Kia là Lam Đế a, là nam nhân có quyền thế bậc nhất Thương Lam đại lục, cho dù chúng ta là vương của Đông Lăng quốc cũng không dám đắc tội người này, ngươi không muốn tự tìm tử lộ đi.”

“Ân, đi thôi.” Nhìn một cái về hướng làm trái tim mình không thể bình tĩnh kia, Hắc Nguyệt cuối cùng cũng không đuổi theo, xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.