Thốn Mang

Chương 7: Giết người cướp sách





- Bộ kiếm pháp này nếu có thể luyện thì nên luyện, tuy nội lực của ta không đủ, nhưng hiện giờ làm quen trước cũng tốt.

Trong nội tâm của Tiểu Báo Tử thầm vui vẻ, cẩn thận xem qua bộ kiếm pháp này một lần, bộ dáng chăm chú như muốn đem toàn bộ bộ kiếm pháp này ghi nhớ, khắc sâu vào trong đầu.

Sau khi xem suốt nửa canh giờ, rốt cuộc Tiểu Báo Tử cũng đã hồi thần lại, nói:

- Hiện tại cũng không phải là thời điểm nguyên cứu cái này!

Vội vàng nhét bộ kiếm pháp vào trong túi, mở quyển trục da cừu ra.

Kỳ thật Tiểu Báo Tử cũng không thể xác định quyển trục da cừu này có phải là da cừu hay không, chỉ muốn xem qua mà thôi, nhưng cuốn da này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không biết bị người ta xem qua bao nhiêu lần, cho nên trên bề mặt bị cát bụi phủ kín.

Nhìn kỹ lại, bên ngoài của quyển trục da cừu có một bộ hình ảnh người, trên hình ảnh người này có đầy điểm đen và đỏ, Tiểu Báo Tử nhận ra, những điểm đỏ và đen trên hình ảnh này chính là huyệt đạo trong cơ thể người, bên cạnh hình ảnh người, có những hàng chữ cực kỳ nhỏ, giống như là một loại bí tịch võ học, nhưng mà, những chữ phía trên quyển trục tiểu báo từ không đọc ra được chữ nào.

Nhìn chằm chằm vào chữ trên cuốn da, Tiểu Báo Tử cảm thấy rất hỗn loạn, những chữ này nhìn thì cứ như chữ triện, cũng không biết là đại triện hay tiểu triện, nhưng mà, bất kể là triện gì, Tiểu Báo Tử cũng không nhận ra được.

Đã không nhận biết, cũng không cần phí công lên nó nữa, trực tiếp nhét nó vào trong túi.

Sau khi làm xong tất cả, đột nhiên Tiểu Báo Tử có cảm giác là mình có việc phải làm.

- Là thời điểm trở về, mẹ kiếp, Tần Tuyển Long chỉ cho ta nghĩ phép hai tháng, hiện tại đã qua một tháng, nếu lúc này không quay về, có thể sẽ gặp phiền toái. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Đúng thế, sẽ có phiền toái, cho tới nay Tiểu Báo Tử là người cần thận, để sinh tồn được ở thế giới quỷ dị này, cẩn thận là phải.

Huống chi hiện tại trên người hắn có bí mật, cho dù là tiết lộ ra ngoài một chuyện, cũng đủ làm hắn xong đời, bởi vậy, trước khi hắn làm bất cứ việc gì, hắn đều suy nghĩ kỹ.

Vô duyên vô cớ mất tích một tháng, đột nhiên xuất hiện, nếu như không có biện pháp giải thích, nếu là trước kia thì không có chuyện gì, nhưng nếu có một ít người liên tưởng phong phú, cho rằng hắn liên quan đến sự mất tích của Huyết Vô Nhai, nếu không có biện pháp giải thích, có khả năng sẽ gặp sự cố.

Đương nhiên, cũng không có người nào tin tưởng một thái điều Nhất phẩm như hắn lại có thể làm cho cường giả Bát phẩm như Huyết Vô Nhao bạo chết cả, nhưng mà, Ma Môn không phải là môn phái biết phân phải trái, vạn nhất thà giết một ngàn còn hơn bỏ sót một, bọn họ sẽ không tha cho một hài tử như hắn, đây chính là tai họa ngầm.

Hơn nữa một tháng trước mình rời đi vào ngày hợp chợ ở Thanh Dương thành, tuy ngày hôm đó mưa quá lớn, trong thôn không có người đi chợ, cho nên không có ai nhìn thấy mình bị Huyết Vô Nhai bắt đi, nhưng trôi qua một tháng, đã có không ít người trong thôn tụ tập đến Thanh Dương thành buôn bán, hiện tại là cuối năm tháng Chạp, người khác không nói, nhưng tỷ phu nhất định sẽ tới Ô gia thiết khí phố tìm mình, muốn hỏi xem lễ mừng năm mới mình có về nhà hay không, đây là chuyện thường tình.

Tiểu Báo Tử có thể tưởng tượng, tỷ phu đến Ô gia thiết khí phố vừa hỏi, Tần tuyển Long sẽ nói là mình đã về nhà một tháng trước, không biết khi đó sẽ có chuyện gì xảy ra?

- Không thể nói trước hiện tại đã làm dư luận xôn xao hay chưa đây!

Trong lòng Tiểu Báo Tử âm thầm cười khổi, hiện tại có lo lắng cũng phí công, hắn đã bị nhốt ở cái địa phương quỷ quái này.

Tuy ở đây không thể gọi là chỗ sâu trong Mãng Thương Sơn, nhưng từ tốc độ và thời gian mà Huyết Vô Nhai mang mình tới đây, địa phương quỷ quái này không sai biệt lắm đã tiến vào Mãng Thương Sơn hơn trăm dặm, hiện tại hắn không có nắm chắc sẽ đi ra ngoài an toàn.

- Lại nói, tuy những cuốn bí tịch này trông mà thèm, nhưng bây giờ không phải là lúc cần tới, ai, Huyết Vô Nhai là đồ đáng chét, tại sao không chuẩn bị cho ta một chút đồ vật hữu dụng như vậy chứ?

Tiểu Báo Tử thuận tại ném cái túi hoa văn vào trong đáy động, lại suy nghĩ:

- Muốn rời khỏi phiến rừng nhiệt đới này, biện pháp duy nhất để vượt qua là võ công, tuy tâm pháp Nhạn Phù rất thần kỳ, nhưng lại không phải vạn năng, cho nên trong mấy ngày kế tiếp ta phải luyện tập dị thuật Tam giới tiểu na di kia, coi như là luyện thêm một loại thủ đoạn chạy trốn.

Nghĩ đến Tam giới tiểu na di, hắn lại nghiến răng nghiến lợi nghĩ ngay tới tiểu chú chít đáng ghét kia.

Tuy ngày đó hắn bị tiểu chút chít thả hai cái rắm làm bất tỉnh, nhả một bụng nước chua, hiện tại hắn đã không còn hận ý nào với tiểu chút chít cả.

Uy hiếp lớn nhất là Huyết Vô Nhai đã giải quyết, tâm tình của hắn rất vui vẻ, cho dù còn chút oán khí với tiểu chút chít, nhưng sớm đã bị vui sướng hòa tan.

Nghĩ tới đây, hắn dùng thực lực Nhất phẩm dẫn bạo cường giả Bát phẩm, cũng không thể chấp nhặt với một con chuột được, làm thế sẽ mất thân phận của mình!

Nghĩ như thế, dã tâm với tiểu chút chít kia, dù là một ngày Tiểu Báo Tử cũng chưa đoạn.

- Trước tiên ta đi nhìn tiểu chút chít xem, muốn rời khỏi nơi này cũng không thể gấp gáp được, thuận tiện lợi dụng thời gian mấy ngày này làm quen với Tam giới tiểu na di, đây chính là thứ cứu mạng trong lúc mấu chốt.

Nghĩ đến công dụng của Tam giới tiểu na di, trong mắt Tiểu Báo Tử nống lên.

Đi đến chỗ đất trống trên sườn núi, đi vào cái vết lõm, Tiểu chút chít nằm đang nằm trên tấm vải ngáy o o, tất cả đều giống như đúc ngày trước.

Lúc này đây, Tiểu Báo Tử đã không còn mê thần tán, tất cả đều đã dùng trên người Huyết Vô Nhai, lúc này đây, trên tay của hắn cầm một cái đùi dê nướng chín.

Mùi thơm từ cái đùi dê nướng chín quả thật có sức hấp dẫn lớn lao với tiểu chút chít, Tiểu Báo Tử chưa đi đến cửa động, tiểu chút chít đã tỉnh lại, thậm chí Tiểu Báo Tử còn nhìn thấy cái mũi của nó nhảy lên hai cái, dúm lông trắng bạc trên trán hình như cũng bị mùi thơm ảnh hưởng, động đậy một chút, sau đó, hắn nhìn thấy tiểu chút chít đang lăn lông lốc bò dậy.

- Xèo...xèo, xèo...xèo!

Sau khi xác nhận nơi phát ra mùi thơm, tiểu chút chít hưng phấn, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Báo Tử, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cảnh giác, nó nhấc chân lùi về sau, một chuyện làm cho Tiểu Báo Tử cười khổ đã xảy ra, tiểu chút chít lập tức cầm tấm vải bao phủ toàn thân, giống như nó đang mặc cái quần cộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.