Thốn Mang

Chương 47: Dùng trí đấu Hỏa Vân





Từ Ung nhận ra thân phận của Mã Linh Lung, vốn định mượn cơ hội này lấy lòng tổng đốc đại nhân, làm cho phủ tổng đốc thiếu hắn một nhân tình, mà sự thật chứng minh, hắn đã cược đúng, Mã Thái An đã mang lợi ích đến cho hắn và Ô gia, Tiểu Báo Tử không rõ ràng lắm, nhưng hắn rất rõ, nhưng nếu lợi ích này có quan hệ tới Mã gia với Lục Thiểu Du và thiên hạ đại thế, lợi ích như vậy không có cũng được.

Nhưng bây giờ, Mã Linh Lung đã nói ra khỏi miệng, hơn nữa bọn họ cũng nghe được, chuyện này đúng là khó nói.

Từ Ung là người từng trải, cũng không ngờ rằng Mã Linh Lung lại đem việc này nhờ Tiểu Báo Tử, hắn cũng tuyệt đối không ngờ được, Mã Linh Lung này và một thủ tọa của Thiên Long Đạo là Lôi Hư có quan hệ với nhau.

Lại liên tưởng đến lúc Lục Thiểu Du tới cầu thân, Vương Xà đã trực tiếp đứng ngăn ở cửa thành, đột nhiên hắn cảm thấy rất đau đầu, phi thường đau đầu.

Tuy hắn là trưởng lão Ô gia, nhưng chuyện như thế, liên quan đến những người này, không một ai là người mà hắn có thể dây vào, mà hắn cũng không muốn dây.

Nhưng mà, chuyện này, bọn họ lại không làm gì được.

- Ai!

Đang lúc buồn rầu, người khởi xướng là Mã Linh Lung đã cười khanh khách một tiếng, xoay người lại rời đi.

- Mã tướng quân, chuyện này...

Từ Ung khó xử nhìn Mã Thái An, trong mắt hiện ra một tia cầu giúp đỡ.

- Cái gì?

Mã Thái An dùng bộ dáng tươi cười, lại không nói tiếp, chỉ xoay người nhìn bóng lưng tuyệt trần của Mã Linh Lung rời đi, quát lớn:

- Tiểu thư đã trở về, các ngươi là lũ ngu ngốc, còn không mau đi bảo hộ tiểu thư, không được để cho nàng chịu chút ủy khuất nào.

Lời còn chưa dứt, hơn mười thiết kỵ sau lưng đã nhanh như sấm đuổi theo Mã Linh Lung, trong nháy mắt, trên quan đạo rộng rãi, chỉ còn lại thầy trò Từ Ung và Mã Thái An ba người.

- Tứ trưởng lão, chuyện hôm nay đa tạ ngươi nhiều, tại hạ cáo từ, vừa rồi chúng ta không nghe thấy gì cả, ha ha ha ha ha...

- Ngươi... Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Từ Ung giơ tay lên, còn muốn nói cái gì đó, Mã Thái An đã rời đi.

Chán nản buông nâng tay phải lên, Từ Ung nhìn qua Tiểu Báo Tử cười khổ một tiếng, nói:

- Đồ nhi a, lúc này, chúng ta đã dính vào phiền toái không đâu rồi.

Tiểu Báo Tử nhíu mày, trong lòng cũng cảm thán là mình không may, chỉ một câu nhờ vả của Mã Linh Lung, đã làm cho hai thầy trò của bọn họ đang cảm thấy đang chiếm tiện nghi bị một dính một chậu nước đục, dây vào đại phiền toái.

Đúng là con sâu vừa ăn nửa chiếc lá, liền muốn ói, nhưng lại không phun ra được.

Sắc mặt hai người rất khó coi, doanh trại quân đội Vân Châu có quan hệ thông gia với Minh Nghĩa Kinh Viện, cả thiên hạ đều nhìn thấy, hơn nữa nghe nói sau lưng của nó còn dính dáng tới triều đình, cho nên. Tuy nhiên lúc này Lục Thiểu Du cầu thân gặp trở ngại, nhưng Mã Thiên Trường vẫn đáp ứng hôn sự này.

Loại chuyện này một khi đã định ra, Mã Linh Lung không còn đường phản đối, những chuyện này nàng không có quyền lợi cự tuyệt.

Vương Xà náo một hồi, nhưng không phải hắn náo vì Mã Linh Lung, mà là vì Thiên Long Đạo, muốn cho thấy lập trường của Thiên Long Đạo, người trong thiên hạ đều cho rằng như vậy, nhưng không ai nghĩ tới Mã Linh Lung lại có quan hệ với Thiên Long Đạo, từ việc này nhìn ra, phủ tổng đốc và Thiên Long Đạo, bản thân đã có quan hệ không cạn.

Nhưng hôm nay, Mã Linh Lung ở trước mặt nói một câu, đã làm mọi chuyện phức tạp lên.

Mã Linh Lung cũng không phải là một tiểu thư bình thường trong phủ tổng đốc, ít nhất không phải không như người khác nhận định, trừ thân phận tiểu thư phủ tổng đốc, cái gì cũng không phải.

Nàng có quan hệ cổ quái với Thiên Long Đạo, bằng không, nàng sẽ không cần đi cùng thầy trò Từ Ung đếnThiên Long Thần Sơn cầu hòa, đi nửa đường thì bị chặn, đành phải nhờ Tiểu Báo Tử nhắn lại với Lôi Hư ở Thiên Long Đạo giúp, đưa cho Tiểu Báo Tử ngọc bội có thể tự do xuất nhập Thiên Long Thần Sơn.

Lôi Hư đại ca ca!

Xưng hô này thân mật cỡ nào, mập mờ cỡ nào a!

Nếu so sánh "Chu Báo tiểu đệ đệ", năm chữ nào đã kém hơn rất nhiều.

Lôi Hư là ai?

Chính là một trong tam đại thủ tọa của Thiên Long Đạo, địa vị tương đương với Vương Xà. Nhưng trong mắt của người trong võ lâm, trọng lượng của hắn còn nặng hơn Vương Xà rất nhiều.

Vương Xà chỉ là thủ tọa Thiên Long Đạo. Mà hắn không chỉ là thủ tọa Thiên Long Đạo, hắn còn là con trai trưởng của tộc trưởng Lôi gia trong tam đại gia tộc của Thiên Long Đạo, thiên phú huyết mạch thần thông, cũng chính là nhân tuyển cho chức vị môn chủ Thiên Long Đạo đời kế tiếp.

Nhân vật như vậy, bọn họ tuyệt đối đắc tội không nổi.

Nhưng nghĩ đến danh xưng.

Dù và Từ Ung hay là Tiểu Báo Tử, cũng nhịn không được run lên một cái, toàn thân xuất hiện mồ hôi lạnh.

Lúc này hai người đã nghĩ đến tính nghiêm trọng của chuyện này.

Đi báo tin sao?

Vạn nhất tên Lôi Hư có gian tình với Mã Linh Lung, thời điểm Lục Thiểu Du kết hôn thì ra tay phá đám, tụ tập Vương Xà, đánh Lục Thiểu Du một trận, đùa giỡn một trận thật náo nhiệt.

Minh Nghĩa Kinh Viện cũng tốt, Lục Thiểu Du cũng được, thậm chí triều đình, kể cả những chuyện khác cũng không sao, nhưng hai thầy trò của hắn phải đem tin tức này nhắn với Lôi Hư, chẳng khác nào là quả hồng mềm ai niết cũng được hay sao?

Không dễ đâu!

Cửa Lôi Hư khó qua quá!

Mã Linh Lung gả cho Lục Thiểu Du, quan hệ thông gia thành công, nhìn thì tất cả đều vui vẻ, nhưng Mã Linh Lung không vui a, phóng ra tiếng gió nha. Năm đó ta bảo các ngươi nhắn lại cho Lôi Hư, làm hại ta gả cho Lục Thiểu Du chứ không phải Lôi Hư đại ca ca, đại ca ca, vì hắn, cũng vì ta, nhất định sẽ đòi lại công đạo!

Lúc đó hai người sẽ biến thành vật trút giận cho Lôi Hư, hai người bọn họ sẽ không may a.

- Sư phụ a! Ngài là người từng trải, sao việc hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ lại khó khăn như thế?

- Đây không phải vấn đề hành hiệp trượng nghĩa, cũng không phải vấn đề hành tẩu giang hồ, cái này gọi là gánh vác, nhưng chúng ta không thể nào gác nổi.

Mặt Từ Ung không biểu tình, nói ra.

- Thế phải làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ, không có cách nào?

Từ Ung bất đắc dĩ nói, thúc giục dưới thân ngựa,

- Đi thôi, phía trước là Hoa Dương thành, qua khỏi Hoa Dương thành, đến Trữ Châu thành cũng chỉ hơn trăm dặm mà thôi, chuyện này, cho ta suy nghĩ. Dù sao vẫn còn thời gian là hai năm mà.

- Vâng!

Tiểu Báo Tử trả lời.

- Giang hồ a, đúng là cao thâm mạt trắc, nhưng mới vừa đi qua đường mạch nha, dính vào thì cũng dính rồi, cho nên phải gánh vác một chút a.

Một đường không nói chuyện, trong lòng hai người đều có ngổn ngang, biểu lộ có chút nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.