Thốn Mang

Chương 17: Chiêu binh mãi mã





Vương Xà trên đài, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Chỉ là bên trong nụ cười kia, lộ ra ý trào phúng không thèm che dấu, làm cho Ô Duyên Thắng và một đám trưởng lão cảm thấy vô cùng xấu hổ.

- Làm cho thủ tọa chê cười rồi!

Ô Duyên Thắng có chút lúng ta lúng túng nói ra.

- Tiểu tử kia, đúng là không tệ a, hình như là trời sinh thần lực!

Vương Xà mỉm cười chỉ vào hài đồng tráng kiện nói ra:

- Chùy chùy hữu lực, tuy lực đạo không đều đều, nhưng trải qua lực lượng cường đại gõ đập như thế, binh khí được chế tạo ra chắc không tồi.

- Đúng vậy a, tiểu tử này có một thân man lực, đúng là khó có được, chỉ cần chỉ điểm một chút, thì Ô gia chúng ta sẽ có thêm một lương tài!

Đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt một mực im miệng không nói, lúc này nói ra:

- Tư chất kẻ này, rất thích hợp tu luyện Chân Sơn Chưởng của ta, không tệ, không tệ!

- Ý của đại trưởng lão là...

- Nếu gia chủ không có ý kiến, ta muốn thu hắn làm đồ đệ.

- Như thế rất tốt, như thế rất tốt!

Ô Duyên Thắng liên tục gật đầu nói:

- Nhưng mà, bị hắn quấy rồi như vậy, lần chân tuyển này, chỉ sợ không có bao nhiêu người vượt qua a.

- Đúng vậy a, luyện khí chi đạo, nặng nhất chính là tiết tấu, tiết tấu loạn, cho dù có khí lực mạnh đến đâu, cũng tốn công vô ích mà thôi!

Lữ Nhất Nguyệt gật đầu nói ra:

- Chỉ sợ chín thành nhân tuyển tham gia bị hắn quấy rầy... Ồ!

- Đại trưởng lão, có phát hiện gì sao?

- Ngươi nhìn tiểu tử kia!

Lữ Nhất Nguyệt đưa một ngón tay, chỉ vào Tiểu Báo Tử, nói ra:

- Hắn vẫn có thể duy trì được tiết tấu, đúng là khó được!

- Đúng vậy, so khí lực hắn kém tiểu tử kia, chẳng qua tạo nghệ trên phương diện luyện khí, hắn lại hơn xa, càng khó có được dưới tình huống này, vẫn có thể bình tâm tĩnh khí, đúng là một khối tài liệu tốt.

Một vị trưởng lão ngồi trên ghế dựa từ hàng thứ ba bên trái, đột nhiên mở miệng chen vào.

- Thế nào, tứ trưởng lão có hứng thú với hắn sao?

Lữ Nhất Nguyệt cười nói.

- hắn là một nhân tài trong việc luyện khí, nếu môn chủ cho phép...

- Đây là chuyện tốt, khó có được khi mà hai vị trưởng lão đều nguyện ý thu đồ đệ, thật sự là một việc vui trong hôm nay a.

- Xem ra hai lão gia hỏa này ra tay rồi a.

Khóe miệng của Vương Xà xuất hiện nụ cười lạnh, nhưng không nói thêm cái gì.

Trên đài một mảnh im lặng, chỉ nghe thấy tiếng búa đập vang lên trong tràng, Tiểu Báo Tử và mọi người, đổ mồ hôi vung búa đập lên thiết phôi, dưới sự chuyên tâm của hắn, bộ dáng của một thanh bả đao, dần dần thành hình.

Tất cả rất thuận lợi, cảm thấy uất ức duy nhất chính là trong tai vĩnh viễn vang lên một tiếng vang cực lớn không hề dừng lại, tuy hắn không bị ảnh hưởng, nhưng nghe vào trong tai, đúng là có chút tâm phiền nóng nảy.

- Mẹ kiếp, cái thằng này cố tình đảo loạn tâm thần của mọi người, cũng không biết trong đầu của hắn nghĩ gì, vẫn chưa có tiến vào trong nội môn, mà bắt đầu kết cừu oán với người ta, đầu óc hư mất rồi sao?

Đúng thế, với tuổi tác thật sự của Tiểu Báo Tử, đúng là không thể nào hiểu nổi cách nghĩ trong lòng của tiểu hài tử.

Rèn sắt luyện khí là một công việc hết sức vất vả, đồng thời cũng là một việc tốn rất nhiều thời gian, ba canh giờ nhanh chóng trôi qua, kết quả cũng không có gì lo lắng, lấy được hạng nhất chính là tên tiểu tử nện búa như điên, hắn gọi là Thạch Kim, mười một tuổi, là người Vân Châu Nhạc Lãng quận, tuy lực khống chế của hắn không xuất sắc, nhưng lại dựa vào khí lực trời sinh chế tạo ra một thanh đao Thập Luyện chi khí, làm cho Tiểu Báo Tử cũng cảm thấy bội phục, Tiểu Báo Tử được thứ hai, chính là Cửu Luyện phách đao, cũng được nhiều nhân tâm nhất, cũng được tứ trưởng lão thu làm đồ đệ, đương nhiên, Thạch Kinh cũng được đại trưởng lão thu vào môn hộ.

Trừ hai người bọn họ ra, những đệ tử tham gia chân tuyển khác, chỉ có mười người vượt qua kiểm tra.

Năm trăm bảy mươi hai người, chỉ có mười hai người vượt qua kiểm tra, tỉ lệ này, đã vượt qua dự đoán lúc trước, nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc chân tuyển, mọi người cũng đều tiêu tan, nhưng mà, năm trăm sáu mươi người còn lại, thần sắc nhìn về phía Thạch Kim, đều rất bất thiện, đối với loại ánh mắt này, Thạch Kinh làm như không thấy, ngược lại làm ra bộ dáng dương dương tự đắc, làm cho người ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, dù là cắn răng cũng không làm được gì, Thạch Kinh đã được đại trưởng lão Lữ Nhất Nguyệt thu vào môn hộ, cũng không phải trở thành đệ tử nội môn của Ô gia đơn giản, với tư chất của Thạch Kinh, nói không chừng còn có thể kế thừa nhất mạch của Lữ Nhất Nguyệt, trở thành trưởng lão Ô gia, bọn họ ngay cả việc rèn vũ khí trong chân tuyển đại hội cũng không thông qua, nhất định cả đời này, không thể so sánh được với Thạch Kinh, trừ phi, có kỳ tích xuất hiện.

Trên đời này, tuy truyền thuyết về kỳ tích rất nhiều, nhưng là chân chính có thể xảy ra, được mấy lần chứ?

Đương nhiên, đối với đám người đi theo Tiểu Báo Tửu từ Thanh Dương thành đến đây, chuyện xảy ra ngày hôm nay, đúng là có thể gọi là kỳ tích.

Ai cũng không nghĩ ra, Tiểu Báo Tử lại được một trưởng lão Ô gia thu vào môn hộ.

Vốn là, dựa theo lệ cũ những năm trước, lần chân tuyển này chia ra làm hai đợt, còn lại một vòng chính là đấu võ phân tổ, dù sao, Ô gia cũng được xem là thế gia võ lâm, cho nên có liên hệ với võ lâm rất chặc chẽ, sau vòng thứ nhất, lại tiến hành đợt thứ hai, làm cho những đệ tử không có thiên phú luyện khí, lại tìm kiếm trong đó những người có thiên phú võ công, hiện tại tốt rồi, vòng thứ nhất chỉ còn lại mười hai người, hơn nữa từ tình huống mà nhìn, trừ Thạch Kinh ra, mười một người khác có thể dưới sự quấy nhiễu như vậy lại hoàn thành yêu cầu chân tuyển, chế tạo ra binh khí lý tưởng, chỉ bằng điểm này, đã đủ tư cách tham gia vào nội môn Ô gia.

Huống chi, có hai người trong đó được trưởng lão chú ý, thu làm đệ tử nội môn hạch tâm, đây là thành tích không tệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn nữa Ô Duyên Thắng sau khi xem trận đấu này, đúng là hắn thật sự sợ hãi hai tên gia hỏa này làm ra biểu hiện xuất sắc gì đó rất kinh người, áp đảo danh tiếng của con hắn, làm cho mặt mũi của hắn rất lúng túng.

Sau khi chân tuyển chấm dứt, Tần Tuyển Long đã khách khí hơn với Tiểu Báo Tử rất nhiều, về phần những người khác, càng hiện ra bộ dáng nịnh nọt, đương nhiên, Tiểu Báo Tử tin tưởng, nếu không phải trở ngại mặt mũi, Tần Tuyển Long cũng sẽ làm như những người này, nịnh nọt hắn có thừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.