Thời Thơ Ấu

Chương 3




Màn đêm buông xuống, A Kết được Triệu Trầm nhẹ nhàng đánh thức, nàng mở to mắt, bởi vì mệt mỏi, trong mắt vẫn là một khoảng mờ mịt.

Triệu Trầm rất thích dáng vẻ này của nàng, hôn nàng một chút, chủ động giúp nàng mặc y phục, trong lúc đó vô ý chạm đến nơi nào, A Kết khống chế không được liền run lên, hết cả cảm giác buồn ngủ. dđlqđ Nhìn dáng vẻ trượng phu trước mặt dịu dàng thỏa mãn, A Kết đỏ mặt đẩy tay hắn ra, xoay lưng về phía khác tự mình mặc đồ, dừng một lát, lại nhỏ giọng trách cứ hắn: “Sau này không cho làm như vậy nữa…”. Giữa ban ngày, nghĩ lại cũng thấy xấu hổ.

“Được, tất cả nghe theo nàng”. Triệu Trầm nhanh chóng đáp lại, lấy áo ngoài chờ nàng, A Kết đứng lên lấy đồ, hắn tiếp tục đến giúp nàng mặc đồ. A Kết đấu không lại hắn, liền nhắm mặt ngoan ngoãn để mặc hăn đùa nghịch. Biết nàng có chút tức giận, Triệu Chìm cũng không quá đáng, thuần thục thay nàng mặc xong y phục, lại hôn nàng lần nữa, mới đi ra ngoài, truyền nha hoàn chuẩn bị nước.

Trong chăn vẫn còn mùi hương kiều diễm lưu lại, A Kết không dám nhìn lâu, chuẩn bị xuống giường. Giày đã được đặt sẵn ở chân giường, A Kết trước tiên cho chân vào giày, định đứng thẳng dậy nhấc chân bước đi, không ngờ trên đùi một chút sức lực cũng không có, liền ngã thẳng về phía trước, vừa may lúc ấy Triệu Trầm vén mành tiến vào, chưa kịp nhìn rõ đã đưa tay giữ nàng lại.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Hắn ôm nàng ngồi lên mép trên giường, nhìn ra nàng muốn đi giày, liền ngồi xuống nơi đó, nhặt giày lên giúp nàng mang vào.

A Kết vốn định trách hắn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hắn chuyên chú giúp mình mang giày, giống như làm đã quen, lời oán trách đến miệng lại không nói ra được.

Giày mặc xong, Triệu Trầm đứng dậy, thấy nàng nghiêng đầu vẻ mặt phiền não, suy nghĩ chút liền đoán được, ôm nàng vào lòng nhẹ dỗ dành: “Có phải chân vẫn còn đau hay không? Nào, ta đỡ nàng, ở trong phòng đi vài bước sẽ tốt hơn”. windchime dđlqđ Nàng rất lười, khi ở trong bồn tắm cũng ngại mệt, toàn dựa vào hắn tự mình làm.

A Kết không cự tuyệt, dựa vào cánh tay hắn đứng lên, hai chân không ngừng run chỉ có thể dựa vào hắn mới không bị ngã xuống, một lúc lâu mới thích ứng. Lo lắng bị cha mẹ trượng phu nhìn ra, A Kết tựa vào trong lòng trượng phu nhỏ giọng cầu xin hắn: “Về sau ban ngày đừng như vậy nữa được không? Nếu lộ ra sẽ không tốt…”. Lần này hắn đè nén đã lâu, cũng không còn cách nào khác.

“Tốt”. Nàng nũng nịu, sao Triệu Trầm có thể cự tuyệt? Về phần trong lòng suy nghĩ thế nào, có làm được hay không, hắn cũng không lo lắng. Có một số việc nói là làm, đối với loại chuyện phu thê trong phòng này, không cần phải quá mức so đo.

Hắn đồng ý quá nhanh, A Kết cũng không quá mức tin tưởng, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy hắn đang cười đến dịu dàng, một dáng vẻ nghe lời, thật không giống hắn, ngược lại càng làm cho người khác thêm nghi ngờ.

Nhưng nàng có biện pháp nào? Nếu hắn muốn, với sức lực của hắn, nàng còn không phải mặc người chém giết?

Dứt khoát không phí công suy nghĩ nữa, về sau đề phòng hắn là được.

Rửa mặt xong, Triệu Trầm ở một bên chờ nàng, Lục Vân tiến vào thay A Kết chải đầu. Nàng cùng đám người Tưởng ma ma đều đến.

Trong gương là một cô gái mặt ửng hồng đang cười. Trong đôi mắt đẹp dường như chưa đựng cả làn nước lay động, hoặc giống như giọt sương treo trên đóa hoa sen đang nở rộ, thật xinh đẹp không gì sánh được. dđlqđ A Kết chưa từng nhìn thấy chính mình như vậy, vừa nhìn thoáng qua lại thẹn thùng nhìn lại lần nữa, đợi chuẩn bị xong, liền nhỏ giọng nói với Triệu Trầm: "Chúng ta ở trong sân đi lại một chút rồi hẵng đi". Để gió thổi khuôn mặt đỏ hồng dịu bớt, gặp cha mẹ trượng phu mới tốt.

Triệu Trầm cúi đầu chăm chú nhìn thê tử, phát hiện được nỗi lòng của nàng, gật đầu đồng ý.

Sau khi nàng nở rộ có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ hắn biết được mới tốt.

Đợi Triệu Trầm cùng A Kết đi bộ một vòng tới trước cửa phòng lớn, phu thê Triệu Duẫn Đình đã chờ ở đó rồi.

Ninh thị gọi con dâu vào ngồi bên cạnh mình, dịu dàng hỏi nàng ngủ ngon giấc không, A Kết nhẹ nhàng gật đầu, không dám nhìn sang hướng Triệu Trầm ở bên kia.windchime dđlqđ Ninh thị cũng không hỏi thêm nhiều, thân thiết nói: "Lần đầu con về nhà lại ngồi thuyền đi lâu như vậy, người cũng gầy đi, sau khi hồi phủ thì bồi dưỡng cho tốt, cô nương đầy đặn vẫn dễ nhìn hơn."

A Kết vẫn gật đầu: "Làm phiền nương lo lắng."

Ninh thị cười, bảo Vấn Mai truyền cơm.

Triệu Trầm ngồi ở đối diện A Kết, nhìn thê tử mình, có chút đau lòng. Thành thân xong A Kết thực chất cũng đầy đặn, khi trở về, nhưng do đường dài mệt nhọc, khiến cho nàng gầy đi, tuy rằng gầy đi vẫn dễ nhìn, nhưng hắn vẫn hy vọng nàng có chút béo hơn, giống như khi mới gặp vậy, nàng béo, mới thấy rõ nàng sống vui vẻ.

Sủi cảo được bưng lên, hai mẹ con lần lượt gắp sủi cảo cho A Kết, dường như cùng một động tác giống nhau, sao người một nhà lại thoải mái đến thế?

A Kết bất an liếc mắt nhìn cha chồng, mẹ chồng ở quê lâu như vậy, có lẽ là không để ý nhiều đến quy củ, nhưng cha chồng lại là Hầu gia, không biết có cảm thấy như vậy không thỏa đáng?

Triệu Duẫn Đình không cảm thấy không ổn, trước kia một nhà ba người ăn cơm thì cũng có nói có cười, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, hắn lười nói nhiều lười cùng Tần thị và Tháu phu nhân nói nhiều, mới sửa lại quy củ, lúc ăn cơm không được nói nhiều.

Hắn chẳng qua có điểm ghen tị, con dâu gầy ốm hắn không biết, nhưng hắn gầy đi rõ ràng, nhưng sao không thấy hai mẹ con họ khuyên hắn ăn nhiều vào chút?

Khát vọng trong mắt hắn thể hiện rõ ràng, ba người bên cạnh đều nhìn ra. Đáng tiếc Ninh thị lại không giúp hắn đạt được ý nguyện, Triệu Trầm thì lại chỉ có thể dỗ mẹ, còn chuyện dỗ dành cha hắn thực không làm được. dđlqđ Còn A Kết, mặc dù có chút kinh ngạc lại có chút đồng tình, nhưng dù thế đi nữa nàng cũng khó có khả năng giúp cha chồng gắp đồ ăn, đành phải làm như không phát hiện.

Thời gian dùng cơm, Triệu Duẫn Đình dường như đều miễn cưỡng cười vui để trải qua.

Dùng cơm xong, Triệu Trầm liền dẫn thê tử trở về hậu viện.

Triệu Duẫn Đình thở dài một tiếng, nhìn trên bàn bát đĩa vẫn bốc lên hơi nóng như cũ.

"Rồi cũng nhanh làm tổ phụ, sao còn vì việc nhỏ này mà thở dài?" Ninh thị có chút bất đắc dĩ nói, mặc kệ có thích hay không, đã qua nhiều năm như vậy hai người không có khả năng không nhìn rõ nhau.

Triệu Duẫn Đình giương mắt nhìn nàng, khó nén chua xót: "Ta sắp là tổ phụ, nhưng trong mắt tổ mẫu của tôn tử(cháu trai) không có ta."

Tổ mẫu cháu trai của hắn?

Ninh thị bị lời này làm cho bật cười, nhìn hắn, cầm đũa lên gắp một cái sủi cảo bỏ vào trong bát cho hắn.windchime dđlqđ Đúng nha, hắn là tổ phụ của cháu trai nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng chỉ có hắn có thể theo nàng cùng nhau già cùng nhau làm cháu trai vui, có gì quá đáng đâu, làm cho hắn như ý một lần thì sao?

Hắn hao phí bao nhiêu tâm tư để cưới nàng, kết quả cũng không trải qua được bao nhiêu tốt lành.

Nhìn nam nhân cười đưa một miếng sủi cảo vào miệng, Ninh thị hơi xuất thần, qua hai mươi năm nữa, hai người vẫn như vậy chứ?

"Suy nghĩ cái gì thế? Trở về phòng, sáng mai còn chờ bọn hắn đến kính trà." Triệu duẫn đình dùng khăn nhỏ lau qua khóe miệng, cảm thấy thỏa mãn, đi đến nắm tay thê tử nói.

Ninh thị gật gật đầu, đứng lên, theo hắn cùng trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.