Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 32: Dạ Kiêu mất tích




“Bây giờ anh ấy sao rồi?’’ Sắc mặt Chử Duy Nhất trong nháy mắt thay đổi.

“Nghe nói đưa đi cấp cứu rồi, mình cũng không có mặt ở đó, mình đến thăm cô mình mới nghe nói, hình như cha anh ấy cũng qua đó rồi.’’

Vậy là chuyện rất nghiêm trọng.

Đường Vi nói tiếp, “Cậu muốn tới thăm chút không?’’

Chử Duy Nhất không nói gì, trong lòng nặng nề, “Ừm. Đường Vi tớ không nói với cậu nữa’’

“Được, vậy chúng ta sẽ liên lạc lại.’’

Cúp điện thoại, Chử Duy Nhất không nhúc nhích ngồi yên tại chỗ, trong lòng tràn đầy lo lắng.

“Đi bệnh viện, anh chở em qua đó.’’ Tống Khinh Dương ngồi dậy, anh nhìn cô, nỗi buồn nơi đáy mắt không thể nói rõ.

Chử Duy Nhất cau mày, “Si Thanh Viễn bị người ta đánh, tình hình hơi nghiêm trọng.’’

“Ừm, đến đó thăm xem, dẫu sao anh ấy là anh của em.’’ Tống Khinh Dương cầm lấy quần áo. "Để anh lái xe.’’

Chử Duy Nhất nắm tay anh lại, quyết định nói, “Anh vẫn bị bệnh mà, em đón xe đến đó là được.’’

“Đã trễ thế này, đón xe cũng không an toàn.’’

“Vậy em tự lái xe, buổi tối xe ít, em lái chậm một chút.’’

“Thế thì phải lái đến bao lâu? Chặng đường nửa giờ em đi gần hai giờ.’’ Tống Khinh Dương thay quần áo xong rồi.

Chử Duy Nhất quỳ ở trên giường, đột nhiên ôm lấy eo anh, khuôn mặt cọ cọ vào quần áo anh, “Tống Khinh Dương, anh thật tốt. Lên đường thôi!’’

Tống Khinh Dương thở dài. Bởi vì biết em quan tâm anh ta, nếu như không đến thăm anh ta, trong lòng em nhất định sẽ không dễ chịu. Đó có thể là một đêm không ngủ.

Anh chỉ là không muốn thấy em khó chịu.

Si Thanh Viễn là một nút thắt nơi đáy lòng em, nó cần em từ từ gỡ ra. Anh có thể đi gỡ cùng cô.

Bóng đêm u ám, cũng may giao thông thông thuận, đến bệnh viện rất nhanh, rồi đậu xe.

Chử Duy Nhất nói ra lời đã chuẩn bị trên đường đi, “Anh nghỉ ngơi ở xe một lát nhé.’’

“Có chuyện gọi điện thoại cho anh.’’ Vẻ mặt anh có chút mệt mỏi, ở trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, không nhìn ra được tâm tình gì, ánh mắt xa xăm.

Chử Duy Nhất yên lặng nhìn khuôn mặt anh, “Ừm, em xuống nhanh thôi.’’

Lát sau cô gọi điện thoại cho Nguyễn Oánh.

“Duy Nhất, sao thế con?’’

“Mẹ, con nghe nói anh Thanh Viễn bị thương, anh ấy sao rồi?’’

Nguyễn Oánh im lặng một lát, “Còn hôn mê, gảy xương cổ tay.’’

“Bác sĩ nói thế nào ạ? Sẽ có ảnh hưởng không?’’ Chử Duy Nhất đi nhanh, thở hổn hển.

“Chưa biết nữa, phải xem tình hình khôi phục đã. Con đang ở bên ngoài?’’

“Mẹ, con tới thăm anh ấy một lát, đã đến bệnh viện rồi.’’

“Trễ vậy rồi, con đó. Mẹ đang ở tầng 12, phòng 902.’’ Cúp điện thoại, Nguyễn Oánh nhìn những cái cây ngoài cửa sổ, sắc mặt như mà đông giá rét.

Chử Duy Nhất leo cầu thang lên đó, thang máy gặp sự cố, đang sửa chữa. 12 tầng, cô không hề dừng lại nghỉ ngơi.

Nguyễn Oánh vẫn chưa đi, đang đợi cô.

Giờ phút này trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lúc này cô mới khẽ động hai chân cứng ngắc.

“Mẹ - “

“Tới rồi.’’

Chử Duy Nhất gật đầu, “Anh ấy tỉnh chưa ạ?’’

“Vẫn chưa."  Nguyễn Oánh nhìn con gái đang thở gấp, “Con tới đây như thế nào?’’

“Dạ?’’ Chử Duy Nhất không ngờ mẹ hỏi như vậy, “Khinh Dương đưa con đến, con bảo anh ấy nghỉ ngơi trong xe hơi.’’

Nguyễn Oánh khẽ mỉm cười, lúc này mới yên tâm, “Biết mẹ ở đây cũng không bảo cậu ấy lên đây nói chuyện, Duy Nhất, mẹ hơi khó chịu rồi đó.’’ Lời của Nguyễn Oánh nửa thật nửa giả, Chử Duy Nhất lại nôn nóng. “Không phải thế đâu mẹ, hôm nay anh ấy mắc mưa nên buổi tối vẫn đang sốt, con – “

“Thế à – bây giờ tốt chưa?’’

“Uống thuốc rồi nên đã khá hơn.’’

“Không thì bảo cậu ấy lên đây, mẹ khám cho nó, về mẹ kê chút thuốc Bắc về uống.’’

Chử Duy Nhất chỉ đành gật đầu, “Mẹ, con đi thăm anh Thanh Viễn trước đây, lát nữa gọi anh ấy lên đây.’’

Phòng bệnh đơn yên tĩnh, lúc này, Si Thanh Viễn đang được truyền nước ngủ say.

Cha Si ngồi trên ghế salon ở bên cạnh, giương mắt lên nhìn thấy cô, “Duy Nhất tới rồi.’’

“Chú.’’ Chử Duy Nhất chan chát gọi một tiếng.’’

“Lại đây ngồi, con biết hết rồi?’’

Chử Duy Nhất nhếch khóe miệng, “Cô của đồng nghiệp con đang nằm viện ở đây, là anh Thanh Viễn giúp một tay.’’

Cha Si híp mắt, ánh mắt nặng trĩu, thật giống như ông đã già đi rất nhiều trong một đêm. Đôi con ngươi cơ trí, có khi Chử Duy Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

“Duy Nhất, gần đây chú thường nghĩ đến chuyện trước kia, cháu và Thanh Viễn là thanh mai trúc mã, ai cũng nói hai cháu là một cặp trời sinh.’’ Cha Si như đang chìm trong mạch suy nghĩ, “Thật ra thì cho đến nay chú đều biết tâm tư của Thanh Viễn, còn của cháu nữa– “

Đột nhiên Chử Duy Nhất cảm thấy không có chỗ trốn, “Chú Si – “

Cha Si khoát khoát tay, ý là để cho ông nói tiếp. “Nếu như chú và mẹ cháu không ở bên nhau, bây giờ có lẽ hai cháu chính là một đôi hạnh phúc.’’

Chử Duy Nhất cắn răng, cố ép cơn sôi trào dưới ngực.

“Những năm này, Thanh Viễn vẫn không đồng ý đi xem mắt, bài xích sống chung với cô gái khác, chú cũng biết nó chưa bỏ được cháu. Thật ra, các cháu ở bên nhau cũng không có gì không được cả. Mẹ cháu vì chuyện hôn nhân của nó, bận tâm cũng không ít, cho tới nay không biết giới thiệu bao nhiêu cô gái cho nó rồi.’’

“Chú Si – “Chử Duy Nhất cất giọng gọi, “Những lời năm đó chú nói với cháu, cháu đều nhớ. Tình yêu tuổi trẻ, không, hoặc là không thể nói là tình yêu, đây chẳng qua là điều tốt đẹp chúng ta ảo tưởng trong lòng, đơn giản dễ vỡ, giống như hôn nhân của ba cháu và mẹ cháu vậy, bề ngoài trông đẹp như thế, nhưng một khi xảy ra vấn đề, sẽ tan rã trong nháy mắt. Hoặc là đã định trước, cháu và anh ấy chỉ có thể làm anh em cả đời. Chú Si, cháu có bạn trai rồi, con người anh ấy rất tốt, đang ở ngay dưới lầu thôi.’’ Vành mắt Chử Duy Nhất đỏ lên. Cho đến nay cô chưa từng nghĩ có một ngày, oán và hận mình từng chịu, có thể hời hợt mà nói một câu như vậy, không sao.

“Cháu ở đây với Thanh Viễn, chú ra ngoài hóng mát một lát.’’ Động tác của cha Si hơi hoảng hốt lúng túng, lúc đi đến cửa, Chử Duy nhất nghe được một câu, “Duy Nhất, thật xin lỗi.’’

Cô không đáp lại, cúi thấp đầu nhìn Si Thanh Viễn. Đã rất nhiều năm, cô cũng chưa nhìn anh như thế này.

Anh lúc trẻ, anh tuấn như ánh mặt trời, khi đó những cô gái bằng tuổi đều thích chơi cùng anh.

Anh bây giờ, lạnh lùng yên lặng, có lẽ là đã trưởng thành nên trở nên chững chạc, quả thật không giống với anh của trước đây.

Trán anh dán vải thưa, cũng không biết chỗ đó bị thương như thế nào. Chử Duy Nhất từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt nhẹ cái tay bị thương của anh, “Si Thanh Viễn, anh sẽ không sao đâu. Anh khỏe nhanh lên chút nhé.’’

Cô nhắm mắt, nước mắt từ từ chảy ra nơi khóe mắt.

Cô thích xem tiểu thuyết, có thể cô vẫn cho rằng tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, thực tế sẽ chẳng có nhiều dây dưa như vậy, nhưng gặp phải thật, mới hiểu được chuyện viết trong tiểu thuyết cũng có phần là thật.

“Anh Thanh Viễn, cho đến bây giờ em chẳng dám nghĩ đến nếu như gì đó, cái đó chỉ là hư ảo thôi.’’ Cô nghẹn ngào, cổ họng vừa đau vừa chua xót, không biết có phải bị cảm rồi hay không. “Sau này anh phải tìm một bạn gái xinh đẹp, đừng đẹp hơn em, em sẽ ganh tỵ. Chú rất quan tâm anh, còn nữa nếu như mẹ anh còn sống, chắc chắn bà ấy rất đau lòng. Con người bà ấy tốt như vậy. Anh không nên có chuyện, nếu không em cũng khó chịu.’’

Không biết Chử Duy Nhất nói đã bao lâu.

Khi Tống Khinh Dương lên tầng chạm mặt Nguyễn Oánh đang đứng ở cửa, sắc mặt Nguyễn Oánh không tốt, nhợt nhạt như sáp.

“Xin hỏi, Si Thanh Viễn ở phòng này ạ?’’

“Đúng vậy, cậu là?’’ Nguyễn Oánh quan sát anh từ trên xuống dưới.

“Chào bác, cháu là bạn trai của Chử Duy Nhất.’’ Tống Khinh Dương thoải mái tự nhiên giới thiệu mình.

Vào lúc anh mở miệng, Nguyễn Oánh đã đoán được phần nào, “Là Tiểu Tống à, đến tìm Duy Nhất sao, con bé đang ở bên trong cùng anh nó.’’

“Cháu gọi điện thoại vẫn không có người nghe.’’

“Chúng ta vào xem thử.’’ Nguyễn Oánh đi vào phòng bệnh cùng Tống Khinh Dương.

Vành mắt Chử Duy Nhất ửng hồng, nhìn qua cũng biết cô đã khóc, lúc mở miệng giọng nói cũng hơi khác thường.

Tống Khinh Dương nhìn cô, “Bác sĩ Si sao rồi?”

“Bây giờ vẫn đang ngủ.’’ Nguyễn Oánh trả lời.

Chử Duy Nhất hít hít mũi, “Em mới vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, mẹ em muốn gặp anh.’’ Cô đi đến bên cạnh Tống Khinh Dương, kéo  nhẹ tay áo anh, “Mẹ, đây là Tống Khinh Dương.

“Ban nãy đã biết rồi.’’ Nguyễn Oánh duy trì trạng thái bình thường, “Khinh Dương, con bé này từ nhỏ đã quen một mình, bác nghe nói các cháu làm cùng một công ty, ngày thường liền phiền cháu quan tâm nó.’’

“Bác gái, đây là việc cháu nên làm."

“Nhưng ở công ty anh cũng có quan tâm em đâu.’’ Chử Duy Nhất lẩm bẩm một câu.

“Bác gái, cháu và Duy Nhất không làm cùng một tổ, cô ấy là tâm phúc của tổ người ta, lãnh đạo rất thưởng thức cô ấy, bác cứ yên tâm.’’

Chử Duy Nhất lúng túng, “Nào có nào có, anh quá khen.’’

Nguyễn Oánh không kiềm được lắc đầU, con gái mình bà không hiểu sao, trông rất thông minh, có lúc làm việc lại hồ đồ, tính tình lại giống Chử Sâm, bướng bỉnh chịu nhiều thiệt thòi. Việc ở báo xã không phải còn đó sao?

Mặc dù là cuộc gặp mặt ngắn ngủi, Nguyễn Oánh rất yêu thích Tống Khinh Dương, người con gái chọn, chỉ cần đối xử với con bé tốt, bà coi như làm mẹ có lý do gì để phản đối chứ?

Dĩ nhiên nếu như điều kiện mọi mặt không tệ lắm, đây cũng là chuyện tốt thêu hoa trên gấm.

Vì liên quan đến nghề nghiệp của Nguyễn Oánh, từng gặp quá nhiều loại người. Từ đoạn nói chuyện cùng anh, có thể thấy được Tống Khinh Dương là một người nội liễm bình tĩnh, từng lời nói từng hành động đều thỏa đáng như vậy. Gia đình của cậu trai này nhất định rất tốt.

Thời gian cũng không còn sớm, Nguyễn Oánh bảo bọn họ về sớm để nghỉ ngơi. “Ngày mai còn phải đi làm, hai con mau về đi.’’

“Bác gái, thứ bảy cháu chính thức thăm hỏi bác lần nữa.’’

“Được, lái xe cẩn thận một chút.’’ Nguyễn Oánh dặn dò. Buổi tối này, thật là vui buồn đồng thời xuất hiện, khiến thần kinh cô suy yếu.

Chử Duy Nhất và Tống Khinh Dương đi trong bầu không khí ngột ngạt, lúc đi tới đầu hành lang, Chử Duy Nhất kéo tay anh, nóng hổi, hình như nhiệt độ hơi thất thường, cô ngắm nhìn  anh, Tống Khinh Dương không có phản ứng gì.

Tim Chử Duy Nhất đập rộn lên, tay nắm càng chặt hơn. “Sao vậy? Anh không vui!’’

Tống Khinh Dương nghiêm mặt, “Em không nghe thấy điện thoại di động rung sao?’’

Chử Duy Nhất vội vàng lấy điện thoại ra, ba cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn.

Trên gạch bóng người bọn họ chồng chéo lên nhau, kéo dài mờ nhạt.

Tống Khinh Dương trầm giọng mở miệng, “Em có phát hiện anh thường gọi điện cho em hay không, em không nhận được cũng chẳng nghe được.’’ Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ thở dài nhỏ đến mức chẳng nghe được. “Duy Nhất, anh cũng sẽ có cảm giác mất mát, anh cũng sẽ cảm thấy không an toàn.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.