Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 12: Phong ba tái khởi




Editor: Tiểu Song

Viên Chiêu Quân đưa theo cả Quả Tĩnh đi phỏng vấn, bởi vì là bạn của Yến tử, nên chồng của Yến tử cũng chào hỏi, đối với chuyện phỏng vấn, vai chính rất quan trọng trọng, vốn cũng nghĩ tới, nên có được vai phụ cũng không tồi, nhưng sau khi nhìn thấy Quả Tĩnh, người kia cũng ngây ngẩn cả người.

"Giám dốc Thẩm, sao ngài lại tới đây?" Người nọ nở nụ cười, chỉ sợ người đối diện tức giận.

Viên Chiêu Quân biết rõ đối phương nhận nhầm Quả Tĩnh thành Trầm Tuấn Hiên, cười nói: "Tiên sinh, anh ta không phải Trầm Tuấn Hiên, mà tên là Quả Tĩnh. Bọn họ chỉ là giống mà thôi." Viên Chiêu Quân nói xong cũng cảm thấy mình rất khôi hài, Quả Tĩnh và Trầm Tuấn hiên vốn là từ một người chuyển thế.

"Quả Tĩnh?" Người đó sửng sốt thật lâu, cười nói: "Quả tiên sinh, xin hỏi ngài có tài nghệ gì?"

Quả Tĩnh nở nụ cười ôn nhu, mở miệng nói: "Tại hạ biết đánh đàn, không biết có tính là tài nghệ hay không?" Quả Tĩnh nói qua nhìn Viên Chiêu Quân, trong lòng suy nghĩ, sư muội cho hắn làm minh tinh, hắn đương nhiên sẽ cố gắng, chỉ là người ta sẽ dùng hắn sao?

"Dĩ nhiên là được." Người này phía trên có người chào hỏi, ông ta đương nhiên sẽ cho người này cơ hội.

Quả Tĩnh nhìn tất cả nhạc khí trên đài, hắn chỉ biết tranh, vì vậy đi tới trước mặt đàn tranh ngồi xuống.

Hắn chỉ cần ngồi xuống nơi đó, người nhận đơn có chút ít ngây dại, cảm thấy phong cách của Quả Tĩnh và Trầm Tuấn Hiên không giống nhau, người này có một ma lực, làm cho người ta không dời mắt được.

Quả Tĩnh đàn một bài chỉ có ở cổ đại mới có, nhân viên nhận đơn nghe xong mỗi một người đều ngất ngây, cảm thấy loại âm nhạc này quá hay, giống như tiên nhạc trên bầu trời, có người hỏi, "Quả tiên sinh, đây là của ngài sáng tác sao?"

Viên Chiêu Quân vẫn đứng ở bên cạnh không hề rời đi, thấy Quả Tĩnh lo lắng, cười giành nói: "Đây là anh ấy sáng tác." Ở thời đại này cũng không có bài hát này, vậy cũng là Quả Tĩnh sáng tác rồi.

Quả Tĩnh đã biết Viên Chiêu Quân nói dối, thấy Viên Chiêu Quân nháy mắt với hắn, tuy trong lòng hắn phản đối, nhưng cũng không có vạch trần.

Người kia nghe đây là bài hát sáng tác, cực kỳ vui vẻ, cười nói: "Bài hát này nếu có thể phối lời, nhất định sẽ tiêu thụ rất tốt."

Ý kia chính là muốn nhận Quả Tĩnh rồi, Viên Chiêu Quân vui vẻ đến vẻ mặt tươi cười, cười cười ha ha mà nói: "Đây là muốn dùng năng lực của anh ta sao?"

"Đúng. Anh ta sẽ là thần tượng kiêm minh tinh siêu cấp." Nhân viên nhận đơn mặt cũng mau cười nở hoa, cảm thấy lần này là nhặt được bảo bối.

Viên Chiêu Quân không lo chuyện khác, nàng chỉ muốn biết, một bài hát như vậy có thể có bao nhiêu tiền, còn sư huynh của nàng đẹp trai như vậy, nhận đại quảng cáo cũng không ít tiền! Nghĩ tới tiền, trong mắt của nàng tất cả đều là Kim cương xán lạn.

"Vị tiên sinh này, về cái chuyện thù lao tính thế nào đây?" Viên Chiêu Quân mở miệng hỏi.

"Cái này là do giám đốc của chúng tôi quyết định." Người quyết định chính là chồng của Yến tử.

Nhìn thấy chồng của Yến tử Từ Đạt, Viên Chiêu Quân cười ha hả hỏi: "Công ty của cậu nói anh tớ sẽ trở thành đại minh tinh siêu cấp, Từ Đạt cần phải mau mau ký hợp đồng với anh của tớ đi, nếu không cậu sẽ phải hối hận."

Bạn của Yến tử, Từ Đạt đương nhiên là có thể giúp, lại nói cái này Quả Tĩnh lại rất giống em trai Trầm Tuấn Hiên, dáng dấp cũng đẹp trai, nãy nghe anh ta đàn hắn cũng đã nghe, quả thật dễ nghe. Dùng người này, công ty nhất định sẽ kiếm được tiền, vì vậy Từ Đạt cười nói: "Được, chúng ta lập tức liền ký, về phần thù lao, Chiêu Quân cậu yên tâm, tuyệt đối là người cao nhất trong công ty."

"Nghe nói thế, tớ còn tưởng rằng người quyết định là người khác, không ngờ là cậu, tớ rất an tâm." Nàng đây chính là đem sư huynh bán đi, thế nào cũng muốn bán giá tiền tốt!

Từ Đạt lấy ra hợp đồng, nói muốn thẻ căn cước, Viên Chiêu Quân lúc này mới nghĩ đến Vũ Văn Dục và Quả Tĩnh cũng không có thẻ căn cước, vì vậy mặt xin lỗi cười nói: "Ngượng ngùng quá! Hôm nay ra ngoài nóng nảy, quên mất mang thẻ căn cước, ngày mai đi! Buổi sáng ngày mai nhất định sẽ ký."

Đều là bạn bè, Từ Đạt dĩ nhiên không có làm khó, cười nói: "Được rồi! Ngày mai nhất định nhớ mang tất cả tư liệu."

"Được, cậu hãy yên tâm đi!" Viên Chiêu Quân cười cười ha ha mà nói, cùng Từ Đạt nói vài lời rồi liền cùng Quả Tĩnh đi về.

Về đến nhà, Vũ Văn Dục còn đang nghiêm túc nghiên cứu giá thị trường chứng khoán, thấy bọn họ trở lại, hắn cũng không quay đầu mà nói: "Như thế nào?"

"Xong rồi." Viên Chiêu Quân cười ngồi vào bên cạnh Vũ Văn Dục, nói: "Bọn họ nói sư huynh sẽ thần tượng kiêm đại minh tinh siêu cấp, vậy ta sẽ có tiền." Vừa nói đến tiền, tâm Viên Chiêu Quân liền mở ra.

Nhìn Viên Chiêu Quân nở nụ cười, Quả Tĩnh đã cảm thấy hắn làm cái gì đều đáng giá, cười híp mắt nhìn Viên Chiêu Quân, "Về sau sư muội có thể mua nhà cửa rồi." Quả Tĩnh lần đầu tiên kiếm tiền, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

"Đúng! Chúng ta sẽ mua biệt thự lớn ở, các ngươi nên sửa chữa thế nào nhỉ? Ta thích tường gian phòng biến thành màu hồng, còn có phòng khách......" Viên Chiêu Quân đôm đốp đôm đốp nói, hình như đó chính là ngồi nhà trong tâm trí nàng.

Tuy Vũ Văn Dục đang nhìn máy vi tính, nhưng cũng nghe được Viên Chiêu Quân nói, ngẩng đầu nhìn mặt của nàng nói: "Không đơn giản như thế đâu." Hắn nói xong, hơi động, tay điểm, đến mức toàn bộ đều thay đổi, hơn nữa cả phòng đều giống với trí tưởng tượng của Viên Chiêu Quân.

Quả Tĩnh cũng quen tiên thuật của Vũ Văn Dục, trong lòng hắn, Thần Chủ phải là không gì làm không được, chính là đưa phòng ốc này thành ngôi nhà tuyệt đẹp cũng là điều bình thường.

Viên Chiêu Quân thấy, cười nói, "Thật xinh đẹp, ta thích, cám ơn lão công."

"Cám ơn cái gì, ngươi không phải cũng có thể làm được sao?" Vũ Văn Dục buồn cười nhìn Viên Chiêu Quân.

Viên Chiêu Quân lúc này mới nghĩ đến mình cũng là thần, cũng có thể làm theo, cũng có thể tự do có bất kỳ vật gì, dù là Kim Ngân tài bảo cũng được, chỉ là họ không muốn phá hư phép tắc thời đại này mà thôi. Nàng vỗ mạnh đầu, "Ngươi nói ta làm sao lại đần như vậy đâu? Ngôi nhà biến thành như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng tới người khác, chúng ta dời thời điểm tái biến trở lại là được."

Hai người đàn ông này buồn cười nhìn nàng, bộ dáng lúc này của nàng thật đúng là đáng yêu.

Phải nói ngũ quan dung mạo Viên Chiêu Quân rất tinh xảo, chỉ là vóc người này không thay đổi, tuy nói là nữ, nhìn cũng không hấp dẫn cũng không quyến rũ, cho người khác cảm giác chính là nhẹ nhàng khoan khoái. Cộng thêm tóc của nàng thế nào cũng không dài, thân thể cũng không thay đổi, dĩ nhiên cũng sẽ không già, bộ dáng của nàng vĩnh viễn dừng lại ở độ hai mươi mấy tuổi.

Vũ Văn Dục cũng giống như vậy, hắn cũng sẽ không già, tuổi thọ của bọn hắn có thể nói cùng cùng tuổi với thiên địa. Trong sinh mệnh bọn họ hình như cũng chưa có thời gian.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Viên Chiêu Quân ở lại nhân gian sinh hoạt, bởi vì nàng muốn cảm thụ được nỗi khổ của người thường, như vậy nàng mới theo đuổi cuộc sống.

Viên Chiêu Quân lại nghĩ tới chuyện thẻ căn cước, nhìn Vũ Văn Dục nói, "Bằng chứng cho thân phận của chúng ta có thể tạo ra sao? Như vậy sẽ có vấn đề hay không?"

"Không có vấn đề gì." Vũ Văn Dục hơi động lòng, chỉ thấy trong tay hắn trống rỗng liền xuất hiện hai bằng chứng thân phận, tên là hắn và Quả Tĩnh, hình cũng là dáng vẻ hiện tại của bọn hắn, ngày sinh cũng ở thời đại này.

Viên Chiêu Quân cầm lấy thẻ căn cước, cười nói: "Thẻ căn cước là có, thế có thật hữu dụng không? Nếu bị điều tra thì sao?"

Vũ Văn Dục cười, "Chuyện này ngươi yên tâm, ta sẽ giải quyết." Hắn nói xong, bỗng biến mất ở trước mặt Viên Chiêu Quân, chờ hắn lại xuất hiện thì hắn đã giải quyết sự tình.

Cùng Vũ Văn Dục ở chung, căn bản là Viên Chiêu Quân điều gì cũng không cần suy tính, tiền có người kiếm, chuyện cũng có người làm, nàng mỗi ngày đều là không buồn không lo.

Quả tĩnh sử dụng điệu nhạc hắn đã đàn để viết lên, khi hắn hát, hình ảnh kia có thể nói là xa hoa, ca từ này làm cho người không thể quên, còn có âm thanh của hắn, khi hát lên còn hay so với thực lực người giỏi nhất.

Công ty thay Quả Tĩnh làm album, trong album tất cả đều là Quả Tĩnh dùng là nhạc khúc cổ đại sửa đổi, ở thời đại này cũng không có, vì vậy đương nhiên là do Quả Tĩnh sáng tác.

Album bán chạy, tiếp hợp đồng mời hắn quay quảng cáo trên TV và đóng phim điện ảnh rất nhiều, Viên Chiêu Quân vì muốn Quả Tĩnh không quá mệt mỏi nên chỉ nhận quay quảng cáo. Muốn Qủa Tĩnh đóng phim, thứ nhất là hắn không biết đóng phim, hai là hắn cũng không muốn diễn trò, dù sao tiền lợi nhuận nhiều như vậy, Viên Chiêu Quân cũng sẽ không ép Quả Tĩnh làm làm chuyện hắn không thích.

Quả Tĩnh mỗi ngày đi sớm về trễ, ra cửa có xe riêng đưa đón, Viên Chiêu Quân dĩ nhiên sẽ cùng đi theo.

Một người khác, Vũ Văn Dục nghiên cứu rõ ràng thị trường chứng khoán, cầm chút tiền làm đầu tư, tiếp hắn dựa vào thị trường chứng khoán, đầu tư không ít tiền.

Trong một năm, Vũ Văn Dục thành lập một công ty đầu tư, công ty nghiệp tích không tệ, kiếm không ít tiền, mà Quả Tĩnh cũng là thần tượng kiêm đại minh tinh siêu cấp trong mắt mọi người. Một năm này, bọn họ mua phòng, mua xe, có thời gian ba người còn đi bay đi khắp nơi du lịch.

Lần đầu tiên ngồi máy bay, Quả Tĩnh cùng Vũ Văn Dục cũng cực kỳ cảm thán khoa học kỹ thuật hiện đại này, cũng bội phục trí khôn của người hiện đại.

Một năm này, bọn họ quen cuộc sống hiện đại, nhưng trong một năm nay bọn họ cũng trở về cổ đại mấy lần, hơn nữa còn có thể mang một chút đồ hiện đại cho Cây Dương Mai Quả Khế và Sư Phụ.

Hạnh phúc lúc này mới vừa mới bắt đầu, bởi vì hôm nay, Viên Chiêu Quân phát hiện nàng mang thai, tin tức này khiến Vũ Văn Dục vui vẻ không thôi.

"Chiêu Quân, ngươi nói là có thật không?" Đối với tin này thật sự làm cho Vũ Văn Dục vui vẻ, vì vậy hắn cười ra tiếng.

"Đương nhiên là thật, ngươi cho rằng ta còn có thể gạt ngươi sao?" Viên Chiêu Quân ha ha cười, mang thai là chuyện tốt. Chỉ là vừa nghĩ tới Bảo Bảo, nàng liền muốn biết Bảo Bảo hiện tại tốt hay không.

"Ta không có ý đó." Vũ Văn Dục thay Viên Chiêu Quân chẩn mạch, đang xác định mang thai thật, bấm ngón tay tính toán.

Thấy hắn cau mày, Viên Chiêu Quân hỏi: "Thế nào? Đứa bé có vấn đề?"

"Không phải, là ta không coi ra là nam hay nữ." Vũ Văn Dục nói.

"Cái này thì có gì không tốt, qua hai tháng, đi bệnh viện rồi sẽ biết." Viên Chiêu Quân cười, người này thật đúng là gấp.

"Ừ, cũng đúng! Là ta quá gấp." Thật ra thì Vũ Văn Dục không chỉ là tính không ra giới tính đứa bé, cả số mạng đứa bé cũng tính không được, vì vậy hắn mới rối, nhưng mà hắn sợ nàng lo lắng, không có nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.