Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ

Chương 6




Như đã biết thì Trung Dương Thành là một trong hai thành lớn nhất của Nhất Xuân quốc. Nó là nơi giao tiếp của Kỳ Nhân các với thế giới bên ngoai cho nên quanh năm nơi đây đều tập tập nhộn nhịp vô cùng. Bây giờ đã gần trưa mà khắp các con đường vẫn có rất nhiều người qua lại. Người buôn bán, người đi mua sắm, người đi dạo phố vui chơi,… Người ở đây thì có đủ loại, có ngươi giàu sang, kẻ bình thường, có thương nhân ăn vận kỳ lạ hay một số kiếm khách với những bộ trang phục cũ kỹ do phơi sương phơi nắng,… nói chung là nơi đây là một quang cảnh toàn người là người.

Phía ngoài công Bắc của Trung Dương Thành, Liễu Thiên dáng người cao cao, da đen đen đang đi cùng một cô gái xinh xắn đó chính là Cơ Thương Vũ, cả hai đang xen qua đoàn người đi vào phía trung tâm thành.

“Ngươi nói rằng mấy thứ kiếm pháp kia đều ngươi tự ngộ ra ư? Sao ta có cảm giác như đây là kiến thức của một nơi nào khác, nhiều từ ta chẳng hiểu được!” Cơ Thương Vũ đi cạnh Liễu Thiên liên tục hỏi.

“Có gì mà không hiểu, ta đã cố gắng hết sức rồi đó!” Liễu Thiên bĩu môi nói.

“Ừ! Ta biết nhưng mấy từ như quỹ tích hay đàn hồi gì đó ta không rõ nghĩa cho lắm!” Cơ Thương Vũ gật đầu rồi nhớ lại hỏi.

“À! Mấy cái đó quên mất, quỹ tích có thể hiểu đại khái là tập hợp tất cả các điểm có trung tính chất hay thuộc tính nào đó, ví dụ như tập hợp các điểm quanh thân mà đường kiếm có thể đi đến. Tập hợp giới hạn công kích chẳng hạn, hay như tập hợp những đường công kích vào một điểm yếu nào đó,…” Liễu Thiên nghe vậy lại giải thích.

“Không hiểu!” Cơ Thương Vũ vẻ mặt ngơ ngác lắc đầu nói. Nàng ngày thường tự nhận mình rất thông mình nhưng tên này càng nói thì nàng càng không hiểu gì cả.

“Mà thôi! Cái đó ngươi cũng không cần tìm hiểu làm gì, ngươi mai kia luyện Phi Thiên Huyền Tinh kiếm thì không cần để ý kỹ những cái đó làm gì, chỉ cần đọc qua là được!” Liễu Thiên lắc đầu thở dài. Hắn biết mình giờ có nói tiếp thì Cơ Thương Vũ cũng không hiểu được. Hắn cứ giải thích được một từ thì lại có mấy từ mới bên trong thì ai mà hiểu được.

“Ừm! Cái gì cũng phải từ từ! Chúng ta đi ăn cơm cái đã, chiều đến hãng trở về Kỳ Nhân các!” Cơ Thương Vũ gật đầu rồi lại đề nghị.

“Cũng được! Chúng ta đi ăn cơm thôi, tiếc là mẫu thân ta về rồi, không thì sẽ cùng người ăn một bữa cơm nữa.” Liễu Thiên cũng không phản đối, hắn nhìn về hướng cổng Tây của Trung Dương thành nói.

Sáng nay, Cơ Vân Phi hạm vừa hạ cánh thì mấy người Liễu Thiên đã xuống và đi vào trong Trung Dương thành nhưng vừa vào thành thì Cơ Ngọc Oanh không muốn lấn lá ở lại đây lâu nữa, nàng dặn Liễu Thiên vài câu rồi cùng nhóm người Liễu gia theo cổng Tây rời đi.

Mà Liễu Thiên cũng không có cản, hắn cũng định vào thành rồi từ đó đi về Kỳ Nhân các luôn. Nhưng ai dè Cơ Thương Vũ lại đi theo hắn rồi lôi hắn đi vòng vèo khắp Trung Dương thành thăm quan nói chuyện.

“Yến Túy lầu! Chỗ này hay lắm, chúng ta lên đây!” Cơ Thương Vũ dừng lại ở một tửu lầu lớn rồi quay lại gọi Liễu Thiên.

Tửu lầu này cao chín tầng, mà chỉ mặt tiền đã rộng hơn mười trượng, đại môn cao hơn ba trượng, rộng hai trượng, hai bên trang trí tinh xảo đẹp mắt, trên cao có một biển hiệu sơn son thếp vàng lóng lánh, trên biển hiệu có ghi ba chữ lớn ‘Yến Túy Lầu”, hai bên có hai câu đối đỏ, chữ viết trên đó thì như rồng bay phượng múa nhìn linh động uyển chuyển.

“Xuân lai thu khứ nhân túy lạc. Mộng mị trần gian Yến Túy Lầu.” Cơ Thương Vũ vừa đi vào liền ngâm nga hai câu đối.

“Chỗ này ư? Có quá ồn ào không?” Liễu Thiên thì lại nhìn vào đám người đông đúc đang ra vào tửu lầu thì không khỏi lắc đầu nghi hoặc hỏi.

“Sợ gì, chúng ta thuê phòng khách quý thì có gì ồn ào, còn ngân lượng thì lần này đi cùng ta ngươi không phải nghĩ ngợi nhiều!” Cơ Thương Vũ lắc đầu theo đoàn người đi vào nói. Liễu Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ đi theo vào trong.

Không hổ là tửu lầu lớn, ngay đại sảnh tiếp khác của nó cũng làm người ta phải tán thưởng không thôi. Đại sảnh là một gian phòng rộng lớn mấy chục trượng vuông, tất cả đồ đạc kê ở đây đều được đục đẽo trạm khắc tinh xảo và chúng được để trong một không gian rộng rãi, sạch sẽ. Mà ngay cả đội ngũ đón tiếp thì đều là mỹ nhân áo hồng và họ đều đang thướt tha đi đi lại lại mời đón khách nhân. Còn đám khách nhân thì đông đúc, người người đi lại, ai đó đấy đều ăn mặc xa hoa trang trọng. Xem ra khách ở đây đều là những kẻ có tiền. 

“Hai vị khác quan mời vào mời vào!” Hai người Liễu Thiên vừa vào thì cũng có một nữ tử nhẹ nhàng đi đến chào đón hai người. Cùng đó, phía không xa cũng một nữ tử khác đang mời những đội khách khác. Ở đây không dưới năm nhóm đang tiến vào mà còn có rất nhiều nhóm người khác đang được dẫn đi. Không khí nơi đây phải nói là xa hoa nhộn nhịp vô cùng.

“Hai vị không biết muốn dùng cơm hay thuê trọ ạ?” Nữ tử xinh đẹp kia lại nhẹ nhàng hỏi.

“Chúng ta muốn dùng cơm thôi, ngươi xem thu xếp cho chúng ta một phòng khách quý yên tĩnh một chút.” Cơ Thương Vũ tỏ vẻ từng trải nói.

“Vậy mời hai vị đi theo tiểu nữ!” Thiếu nữ kia khẽ cười rồi cung kính mời sau đó thấy hai người Liễu Thiên gật đầu thì liền quay đầu dẫn đường.

Mấy người Liễu Thiên đi một mạch lên tận tầng sáu của tửu lầu rồi được dẫn đến một gian phòng phía ngoài viền. Vào phòng, hai người nhìn qua thì thấy gian phòng rất được. Trang trí nhẹ nhàng nhã nhặn, nội thất đơn giản gọn gàng.

Hai người Liễu Thiên được dẫn đến một cái bàn ở giữa phòng, trên bàn có bầy sẵn một ít điểm tâm cùng hoa quả.

“Hai vị khách quan không biết muốn dùng món gì, tiểu tì không nói quá chứ ở chỗ này món nào cũng có!” Nữ tử kia thấy hai người Liễu Thiên ngồi vào bàn thì liền nói.

“Vậy ư? Cho ta hai đĩa Linh Xuyên Ngũ Chân, một xuất Hiếu Ngư Phụng Mẫu, một xuất Dị Điểu Hoàn thang, Lạc Nhật Báo Cốt, Thủy Lạc Phân Trần rồi lấy thêm vài món ăn điểm tâm cùng một ít hoa quả nữa. À! Cho một bình Yến Tuyết Linh tửu nữa!” Cơ Thương Vũ lúc này mới kể một hồi rồi nhắc lấy một bình rượu.

“Tiểu nữ sẽ bảo nhà bếp làm ngay, hai vị chờ chút là đồ ăn sẽ mang lên ngay!” Vị thiếu nữ kia ghi chép một hồi rồi mỉm cười nói sau đó rất nhanh quay người đi xuống.

“Ngươi cũng uống rượu?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Sao? Ngươi không uống ư?” Cơ Thương Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ta tất nhiên là có rồi, nhưng ngươi càng ngày càng làm ta cảm thấy thú vị đó!” Liễu Thiên lắc đầu rồi lại tỏ vẻ hứng thú nói.

“Haha! Vậy thì càng tốt, ta sẽ còn làm phiền ngươi nhiều!” Cơ Thương Vũ bỗng nhiên cười lớn nói.

Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì rượu và mấy món ăn đơn giản đã được mang lên. Rồi thêm một lúc nữa một nhóm người lại thi nhau bê tưng món từng món lớn lên. Hai đĩa xào rất lạ, không biết nguyên liệu là gì nhưng chỉ thấy được để đủ thứ hoa quả nguyên liệu lên đó, đặc biệt chúng được bày bố rất tỷ mỷ chi tiết khiến người ăn chỉ nhìn thôi cũng thấy phức tạp không lỡ động đũa rồi.

Lại đến một đĩa có tên là Hiếu Ngư Phụng Mẫu thì là một đĩa lớn gồm ba con cá hai nhỏ một to. Một con to được bố trí ôm chọn hai con nhỏ phía trong. Ba con cá đều được chiên rán điệu nghệ tạo thành màu sắc hấp dẫn đồng thời trên mình chúng đều được trang trí thêm những miếng rau quả xanh tươi tạo lên màu sắc đẹp mắt.

Rồi cái món Dị Điểu Hoàn thang thì nhìn giống một bát canh gà hầm. Nước canh màu nâu đậm, đặc biệt không có mỡ đọng phía trên nên nhìn trong suốt có thể soi gương. Trung tâm bát canh có một con gà nhỏ nguyên vẹn nằm sấp, cái đầu nó ngỏng lên, hai mắt thì bị móc ra và thay vào đó hai hạt gì đó nhìn rất sống động. Món này thay vì bày rau vào trong bát thì rau lại được trang trí bên ngoài và phía dưới bát.

Món lớn nữa là món Lạc Nhật Báo Cốt, đây là một món nhìn qua giống món sườn heo xào chua ngọt nhưng nó lại có điểm khác biệt khá lớn. Không biết nguyên liệu có thật là Nhật Báo thú không nhưng chỉ nhìn chất thịt và màu sắc đã khác biệt rồi. Từng miếng từng miếng đều sóng sánh màu đỏ sậm, và miếng nào cũng có những mảnh gia vị được trải khá đều đặn, mỗi miếng đều có những vết khứa nhỏ xung quanh theo một quy luật nhất định. Không những thế trong những dẻ xương vẫn có thể thấy khói nhẹ nhẹ rỉ ra, mùi khói đó lại có vị rất thơm và đem lại cảm giác thư thái.

“Hai người chúng ta thì làm sao ăn hết bằng này đồ?” Liễu Thiên lúc này mới thở dài hỏi.

Hắn thấy lần nào đi ăn uống cũng thật lãng phí a! Hắn không phải ngươi keo kiệt nhưng mỗi lần thấy mình có nhiều đồ ăn mà ăn không hết trong khi nhiều người không có cái gì mà ăn thì hắn lại có cảm giác tội lỗi.

“Không sao! Hai người ăn không hết thì bốn người, tiểu tử này lo xa quá!” Lúc này, có một giọng nói hùng hậu từ ngoài truyền vào khiến hai người Liễu Thiên đều quay ra.

Theo tiếng nói đó có hai người một nam một nữ xuất hiện. Nam thân mặc sam y hở nửa người, dáng người cao lớn, lưng hùm vai gấu, mắt to mày rậm, mũi cao miệng lớn, cằm có râu quai nón rậm rạp, nói chung vẻ mặt nghiêm nghị khó gần. Nữ thì dáng người đầy đặn, gương mặt bình thường, tóc dài buộc loằng ngoằng đủ kiểu ra phía sau, nhìn bộ dáng cũng là dân chơi bời nghịch ngợm.

“Hắc hắc! Tiểu sư muội không ngờ lại dẫn theo cả bạn trai lên đây ăn cơm!” Nữ nhân kia nhìn Liễu Thiên cười khanh khách nói.

“Đại sư huynh, nhị sư tỷ, hai người sao lại ở đây?” Cơ Thương Vũ lúc này đã chạy ra thân thiết hỏi.

“Haha! Có phải có chúng ta ở đây làm phiền hai người không? Đại sư huynh ta đây cứ nghĩ ngươi biết chúng ta ở đây nên cố tình gọi nhiều đồ ăn như vậy! Ài! Xem ra ta đã đến không đúng lúc rồi!” Vị đại hán kia khẽ cười hỏi, sau đó thấy vẻ mặt ngại ngùng của Cơ Thương Vũ thì lại thở dài tỏ vẻ chán nản nói.

“Hai vị hiểu lầm rồi, tại hạ là người trong Cơ gia, chúng ta chỉ tiện đường nên tỷ tỷ mới dẫn ta về tông môn thôi.” Liễu Thiên lúc này mới vội vàng giải thích.

“Ha ha ha...!”

Cả hai người kia nghe Liễu Thiên nói vậy đều cười lớn, nữ tử kia vừa cười vừa nói: “Xem tên tiểu tử này còn vội giải thích nữa chứ, ta nghi ngờ lắm!”

“Ta cũng vậy, hai người này chắc chắn có điều mờ ám!” Vị đại hán kia lại nói thêm vào.

Liễu Thiên lúc này tuy không ngại ngùng gì nhưng lại có cảm giác bồn chồn khó tả, hắn bỗng dưng không nói được gì nữa.

“Thôi hai người đừng chọc hắn nữa, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Đồ ăn nguội hết rồi!” Cơ Thương Vũ lúc này xua xua tay nói.

“Ừ! Tý quên việc chính, thôi chúng ta vào trong nói chuyện!” Vị đại hán kia gật đầu nói rồi từ từ đi vào bàn ngồi xuống. Vị nữ tử kia cũng rất thoải mái đi vào ngồi xuống.

“Xem ra vị sư phụ của mấy người này tính cách phải bừa bãi lắm thì đám đệ tử mới thế này! Mà Cơ Thường lão gia tổ nhìn đâu có bừa bãi?” Liễu Thiên nhìn hai người kia đi vào bàn thì trong lòng thầm nghĩ đến vị sư phụ của đám người Cơ Thương Vũ thì không khỏi nhíu mày suy tư.

Cơ Thương Vũ lúc này cũng vào bàn ngồi xuống, thế là bốn người ngồi bốn phía của bàn, vị đại hán kia không ngần ngại liền lấy tay cầm thò vào trong tô canh hầm xé một cái đùi lên gặm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.