Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ

Chương 15




Bảo Khang ngồi trên sân cỏ phía sau trường, nhìn chăm chú vào cuốn sách giáo khoa nặng trịch trên tay. Cậu đang suy nghĩ tìm ra tất cả động lực thôi thúc cậu học hành, quanh đi ngoảnh lại cũng chỉ có thể nghĩ đến ba mẹ và Minh Huy. Cậu cảm thấy mình thật là không có tương lai rạng rỡ, ngay cả chuyện học cũng là vì người khác. Nhưng mà nghĩ đến có thể làm vui lòng tất cả mọi người, như thế cũng không phải là không có ý nghĩa.

Ngay lúc cậu định mở quyển sách ra, thì cậu nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi càng lúc càng tiến tới lại gần cậu. Cậu khẽ nhíu mày.

“Chào cậu!”

Giọng nói của một ai đó quá đỗi xa lạ với Bảo Khang từ đằng sau cậu mà vang lên. Ngay sau đó Bảo Khang thấy một nam sinh ngồi xuống bên cạnh cậu, trên môi còn mang theo nụ cười.

Bảo Khang lịch sự đáp: “Chào cậu. Nhưng…”

Dường như đoán được suy nghĩ của Bảo Khang, nam sinh vẫn tiếp tục trưng nụ cười tươi tắn: “Mình xin giới thiệu, mình là Duy Quang, học lớp 12A9.”

Bảo Khang cố gắng lục tìm trong kí ức, nhưng mãi mà cũng không nhớ ra được người trước mặt với mình có quan hệ gì: “À, ừm, Duy Quang? Tên hay, nhưng xin lỗi, tớ không nhớ đã có quen biết với cậu… Tớ xin lỗi.” Cậu cảm thấy mình có phần đáng trách.

Duy Quang cũng khá bất ngờ khi nghe Bảo Khang nói lời xin lỗi, gấp gáp giải thích: “Không, sao lại xin lỗi tớ chứ.” Sau đó lại cười lần nữa, lần này lại để lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu hoáy trên gò má: “Thật ra tớ muốn kết bạn với cậu từ lâu lắm rồi.”

Bảo Khang lập tức phản ứng, tạo thêm khoảng cách với người bên cạnh, giọng điệu có chút run rẩy, sự sợ hãi không giấu được qua ánh mắt: “Kết bạn với người như tớ sao? Nhưng…” Cậu cuối đầu xuống: “Cậu hẳn là chưa biết được chuyện của tớ nên mới muốn làm bạn với tớ. Thật ra tớ.”

Duy Quang ngắt lời: “Tớ đương nhiên là biết. Thật ra tớ muốn kết bạn với cậu từ lâu lắm rồi, nhưng lúc đó xung quanh cậu lúc nào cũng có nhiều người, tớ không dám, hơn nữa tớ cũng không biết cậu có phải giống với tớ không. Giờ thì tớ đã có câu trả lời rồi, nên tớ mới quyết định làm bạn với cậu.”

Bảo Khang đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác: “Cậu vẫn muốn làm bạn với tớ sao? Không lẽ cậu không sợ bị mọi người xa lánh sao?”

“Tớ cũng giống như cậu thôi, chỉ khác là chưa bị mọi người phát hiện thôi.”

Bảo Khang cảm thấy có chút ganh tị: “Cậu thật may mắn nhỉ?” Thì ra cậu ấy cũng thuộc thế giới thứ ba.

Duy Quang đặt tay lên vai của Bảo Khang: “Không, chúng ta đều may mắn thôi. Cậu bây giờ chẳng phải đã có được thầy ấy rồi sao?”

Bảo Khang nhìn trực diện Duy Quang, đôi mắt mở to: “Cậu biết anh ấy?”

Duy Quang khẽ cười, hai mắt híp lại, gật đầu: “Dĩ nhiên là biết, thầy ấy có thực tập lớp tớ. Nhưng mà gọi anh ấy nghe thân mật ghê há, xem ra tình cảm sâu nặng hơn tớ nghĩ.”

Bảo Khang không giấu được hạnh phúc kèm tự hào mà gật đầu. Cậu lại nhớ đến chuyện cùng với Minh Huy đêm qua, cậu lại thấy trái tim mình đập rộn ràng, cảm giác đó cậu vẫn còn nhớ nguyên vẹn. Mặc dù không giống như con gái, nhưng cậu cảm thấy việc bản thân trao đi lần đầu tiên cho người mình thương yêu nhất là một điều vô cùng đáng giá. Cậu bất giác khẽ mỉm cười, sau đó lại vặn mi lại hờn trách. Người gì mà đêm qua mới thân mật với người ta xong sáng hôm sao liền không thấy tâm hơi đâu! Có phải là ăn xong rồi bỏ trốn hay không đây?!

Duy Quang quan sát những thay đổi biểu cảm trên mặt của Bảo Khang: “Cậu đang suy nghĩ gì đấy?”

Bảo Khang bị đánh thức khỏi những dòng suy nghĩ: “Hì, chỉ là chút chuyện vui vẻ thôi.”

“Thế à. Mà cậu chưa trả lời tớ, chúng ta làm bạn được không?”

Sự nhiệt tình và chân thành, dễ gần của cậu bạn hay cười này làm Bảo Khang không chút do dự mà gật đầu: “Được, nếu cậu muốn.”

Duy Quang đứng dậy, vui mừng: “Tốt quá rồi!” Kéo Bảo Khang đứng dậy: “Cậu đang học sao?”

“Ừm, còn vài tuần nữa là thi rồi nên tớ đang cố gắng.”

“Cũng nhanh nhỉ? Sinh à? Tớ cũng khá môn này lắm, cần tớ giúp không?”

“Cậu giỏi môn này sao? Thế giúp tớ đi, có vài chỗ tớ không hiểu cho lắm.”

“Được, nhưng mà…” Nhìn xung quanh: “Chỗ này tớ không thích lắm, hay là mình đến thư viện đi.”

“Được.”

Hai người cùng nhau rời khỏi đây. Bảo Khang trong lúc đi thỉnh thoảng sẽ quay lại nhìn bãi cỏ xanh ươm ấy. Cũng may cậu ấy không thích nơi này. Mình cũng không thích người khác tới đây. Mình muốn nơi đây chỉ dành cho mình và anh Minh Huy thôi.

“Mà nè, sao cậu biết tớ?”

“Tớ không những biết mà còn biết rất rõ về cậu nữa kìa.”

“Cậu theo dõi tớ?”

“Cũng có thể nói như vậy.”



Một người nói một người cười, cứ như vậy bỏ sân cỏ ở lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.