Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em

Chương 5: Chính văn (ngũ)




- Rống

>Ở ngoài hang động, hình thể một con ác long đang bay lên, đập đôi cánh giễu võ dương oai trên không trung, thỉnh thoảng phun ra một hơi thở màu đen. Làm cho tất cả mọi vật trên mặt đất đều bị nát thành bột.

>Dưới hơi thở của ác long, dường như không có gì có thể ngăn nổi sự tàn sát bừa bãi của nó.

>Ở phía xa, hai vị lão nhân gia ngửa đầu nhìn trời, đôi mắt của bọn họ thoáng xuất hiện một tia hoảng sợ.

>Nếu có người nhìn thấy và nhận ra thân phận của hai người họ thì tuyệt đối sẽ giật mình bởi

>Ở khu vực Thái Hồ, có tất cả hơn một trăm thế lực lớn nhỏ đối đầu với nhau. Nhưng trong đó cũng chỉ vỏn vẹn có ba thế lực là có được cao thủ cấp Hoàng Kim Cảnh Nhất linh đạo thế gia.

>Đó là Hồ Gia, Ngụy Gia và Trình Gia.

>Hiện nay, Hồ Gia đã bị diệt vong, ngay cả cao thủ cấp Hoàng Kim Cảnh là Hồ Quảng Thiên cũng đều đã chết không có chỗ chôn, biến thành một mảnh tro tàn dưới hơi thở của ác long.

>Mà lúc này, ở phía xa, trên mặt đất, hai người đang chăm chú nhìn con ác long bay trên trời chính là cao thủ Hoàng Kim Cảnh- Ngụy Liên Tân của Ngụy Gia và cao thủ Hoàng Kim Cảnh- Trình Hàn Địch của Trình Gia.

>Hai người này ở trong khu vực Thái Hồ gần với chỗ ở của Tề Thiên Lão Tổ, người mà chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cho khu vực xung quanh Thái Hồ chấn động cũng đã không còn giữ được vẻ tao nhã, và chắc chắn, điềm đạm thường ngày nữa rồi. Bọn họ liếc nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ buồn rầu và sợ hãi trong mắt đối phương.

>- Ngụy huynh, huynh xem con thú này có còn tiếp tục tàn sát bừa bãi ở Thái Hồ nữa không? Trình Hàn Địch thấp giọng hỏi.

>Ngụy Liên Tân cười khổ một tiếng, nói: - Trình huynh, con mãnh thú này ta chưa bao giờ nghe nói đến, cũng chưa nhìn thấy bao giờ, căn bản là không biết được lai lịch của nó, cũng không biết tập tính thế nào, thế nên tiểu đệ không thể nào đoán ra được.

>Trần Hàn Địch chậm rãi gật đầu nói: - Ngụy huynh nói rất đúng, nếu Y do dự một chút, nói tiếp: - Nếu con mãnh thú này vẫn không ngừng tàn sát bừa bãi, làm hại đến hai nhà chúng ta, thì phải làm thế nào bây giờ?

>Trên mặt của Ngụy Liên Tân nổi lên một tia chua xót, nói: - Còn có thể làm gì được nữa, chỉ có thể tận lực mà chống đỡ thôi!

>- Nhưng con mãnh thú này uy năng vô cùng, ngay cả Tề Thiên Lão Tổ cũng không dám đánh mà bỏ chạy rồi, xem ra..Haiz

Trình Hàn Địch lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói: - Chỉ sợ rằng, cho dù hai nhà chúng ta có hợp lực lại, không, cho dù toàn bộ các thế gia môn phái ở khu vực Thái Hồ này có hợp lực lại, cũng chưa chắc đã phải là đối thủ của con mãnh thú này.

>Cơ mặt Ngụy Liên Tân cơ hồ co lại một chút, nói: - Theo cách nhìn của Trình huynh, vậy thì chúng ta phải làm thế nào?

>Trình Hàn Địch trầm giọng nói: - Tiểu đệ đã hạ lệnh cho để tự bổn gia bắt đầu di chuyển khỏi chỗ này rồi. Ha ha, Ngụy huynh cũng nên hạ lệnh đi thôi.

>Hai nhà Ngụy, Trình ở khu vực Thái Hồ này cũng là những thế lực có tiếng tăm lớn, nội công thâm hậu, thực lực dũng mãnh, so với Hồ Gia cũng không hề thua kém.

Ở trong khu vực này, bất kể là chuyện lớn nhỏ gì, cũng đều không thể giấu diếm được tai mắt của hai nhà bọn họ.

>Cho nên, khi Doanh Thừa Phong trở về và àm ra một việc kinh động đến như thế, tai mắt của hai nhà bọn họ liền nắm được tin tức ngay. Tuy nhiên, những biến hóa sau đó khiến cho mọi người đều phải trố mắt líu lưỡi, không thể tin nổi.

>Tên tiểu tử Doanh Thừa Phong này, không ngờ lại mang về một cao thủ Hoàng Kim Cảnh từ trong không gian của tháp Truyền Thừa về, vị cao thủ Hoàng Kim Cảnh này rất bí hiểm, dễ dàng đánh cho Hồ Quảng Thiên không còn sức chống cự. Mà hắn còn thả ra một con quái thú lớn, lại hêt sức hùng mạnh đến mức không thể tưởng tượng được. Ngay cả cao thủ Tử Kim Cảnh- Tề Thiên Lão Tổ, là chỗ dựa vững chắc cho tất cả các thế gia ở khu vực Thái Hồ này cũng phải chạy trối chết.

Sau khi có được tin tức này, hai vị cao thủ Hoàng Kim Cảnh này cũng không thể ngồi yên được nữa.

>Bọn họ đích thân đến nơi này, lúc tận mắt nhìn thấy uy lực của hình chiếu ác long, trong lòng bọn họ trở nên lạnh lẽo, không còn có bất cứ ảo tưởng gì nữa.

>Đến nước này, bọn họ đã dự cảm được rằng, toàn bộ Thái Hộ sẽ gặp phải một sự phiền toái lớn mà trước nay chưa từng có. Hơn nữa sự phiền toái này cũng sẽ không chỉ giới hạn trong một nhà Hồ Gia nữa.

>Ngụy Liên Tân có vẻ xấu hổ, cười nói: - Trình huynh, huynh đã có quyết định như thế này, tiểu đệ cũng đành làm theo thôi!

Trình Hàn Địch hừ nhẹ một tiếng, rồi thờ dài nói: - Ngụy huynh, huynh nói sau này chúng ta phải làm như thế nào đây.

>Ngụy Liên Tân nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm, nói: - Tất cả những tai họa này đều là từ Hồ Gia mà ra, chúng ta tốt nhất là nên tìm Doanh Thừa Phong nói chuyện. Hy vọng hắn có thể hàng phục con mãnh thú này. Nếu không thì chúng ta cũng chỉ còn cách rời khỏi Thái Hồ mà đi tha hương thôi.

>- Ha ha, ta chỉ sợ cho dù chúng ta rời khỏi nơi đây thì con mãnh thú này vẫn sẽ đi theo phía sau chúng ta đấy. Khi đó thì không còn là chuyện riêng của Thái Hồ chúng ta nữa rồi. Hai mắt Trình Hàn Địch chợt lóe lên, nói nhỏ.

>Hai mắt Ngụy Liên Tân đột nhiên sáng ngời, nói:

- Có lẽ chúng ta nên bẩm báo việc này lên Linh Đạo Thánh Đường, và nhờ bọn họ thông cáo cho toàn thiên hạ, mời các cao thủ Tử Kim Cảnh khắp nơi liên kết lại để diệt trừ con thú này. Nếu không, để cho con mãnh thú này tàn sát bừa bãi khắp nơi như vậy thì nhân gian cũng không còn là cõi yên vui nữa rồi.

>- Hay lắm. Trình Hàn Địch gật mạnh đầu một cái, nói: - Trừ những nhà thế gia ở Thái Hồ chúng ta ra, các môn phái và thế gia còn lại cũng đều phải góp phần sức lực. Nếu tất cả các cao thủ Tử Kim Cảnh này có thể liên thủ lại được, thì như vậy mới có thể đủ sức để diệt trừ con thú này.

>Tuy rằng ông ta không biết ác long hình chiếu, nhưng ánh mắt cũng rất tinh tường.

Hồn phách của tháp Truyền Thừa đã từng nói, phải tập hợp được đủ năm cao thủ Tử Kim Cảnh, mới có thể đánh tan được ác long hình chiếu này. Điều này đã nói lên một điều đó là không phải là không thể tiêu diệt được con ác long này.

>Chỉ có điều, muốn tìm được năm cao thủ cấp bậc như vậy để liên kết lại với nhau thì hết sức khó khăn, cho dù là bọn họ cũng không dám có hy vọng xa vời này.

>Bỗng nhiên, ác long hình chiếu trên bầu trời phát ra một tràng tiếng kêu thê lương, sau đó vọt mạnh xuống dưới bay về phía một cái hang động.

>Sắc mặt của Trình Hàn Địch và Ngụy Liên Tân khẽ biến, bọn họ cũng không xa lạ gì với hành động này của con ác long.

>Điều này cho thấy là nó đã phát hiện ra mục tiêu công kích ở phía dưới, cho nên mới dùng khí thế Thái Sơn áp đỉnh để lao xuống, cho dù không cần đến hơi thở kinh khủng kia, cũng có thể đàn áp đối thủ đến mức độ tê liệt được.

>Nhưng mà vào đúng lúc này, lúc con mãnh thú to lớn kia đáp xuống cũng là lúc ở chỗ đó tỏa ra một luồng hào quang bảy màu rực rỡ, một khí thế cuồn cuộn không cách nào hình dung được tràn ngập khắp không gian. Luồng sức mạnh kia khiến cho ngay cả hai người bọn họ cũng có ý nghĩ muốn bỏ chạy thật nhanh.

>Cũng không biết trải qua bao lâu, dải hào quang bảy màu kia mới tiêu tan hết, trả lại sự yên bình cho bầu trời.

>Con mãnh thú khổng lồ làm cho con người sợ hãi kia, đã biến mất dưới ánh hào quang bảy màu đó.

Trình Hàn Địch và Ngụy Liên Tân dùng ánh mắt trao đổi với nhau, trên mặt của họ đều xuất hiện một tia khiếp sợ khó có thể che dấu được.

>Một trận hàn ý lạnh thấu xương từ trên người bọn họ khuếch tán ra, thậm chí còn khiến cho chân tay của bọn họ lạnh toát.

>Doanh Thừa Phong kia rốt cục là nhân vật như thế nào đây.

>Chỗ cửa vào của huyệt động, Văn Tinh giơ cao ngọc thạch bảy màu lên, một tia sáng có màu sắc kỳ lạ phóng ra từ giữa miếng ngọc thạch.

>Một khi mà cỗ lực lượng này bắt đầu tràn ngập không khí, lập tức trên bầu trời được bao phủ đầy bởi sắc màu đó, và dần dần thu hút sự chú ý của ác long hình chiếu.

>Nó lập tức vỗ hai cánh, bay xuống dưới.

>Động tác này trong mắt những người ngoài thì hết sức thô bạo và hung dữ, nhưng đối với người trong cuộc như Doanh Thừa Phong thì từ động tác của nó lại có thể nhìn thấy sự gấp gáp vội vã.

>Quả nhiên, lúc ánh hào quang bảy màu kia khuyếch tán ra không trung, ác long hình chiếu thậm chí ngay cả giãy dụa một chút cũng không kịp, đã lập tứ bị hút vào trong vòng phong ấn của ngọc thạch. Nhìn hình dạng của nó, trong khoảnh khắc bị hút vào phong ấn của ngọc thạch, dường như cũng trở nên bình tĩnh và an tâm.

- Tỷ, chiêu này thật hay. Doanh Thừa Phong giơ ngón tay cái lên, nói lên lời nói từ đáy lòng.

>Văn Tinh khẽ mỉm cười, nói: - Con ác long hình chiếu này đã bị tiêu hao không ít năng lượng, nếu không trở lại trong phong ấn của ngọc thạch bảy màu, vậy thì sức mạnh của nó sẽ dần dần mất đi, cho đến khi bản thể bị tiêu tan. Cho nên khi nhìn thấy hào quang bảy màu, nó mới ngoan ngoãn tiến vào trong đó. Nếu không tại đây, trong hoàn cảnh này, ta cũng không nắm chắc rằng có thể thu hồi nó lại được.

>Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, lúc ở trong không gian dưới lòng đất của tháp Truyền Thừa, Văn Tinh thu ác long hình chiếu vào trong phong ấn của ngọc thạch cũng phải hao tốn rất nhiều thời gian và tâm lực, nhưng giờ đây lại dễ dàng làm được việc này, tất nhiên cũng là bởi vì ác long hình chiếu không có ý chống cự, người lại lại tự nguyện chui vào đó.

>Hai người liếc mắt nhìn nhau, Văn Tinh đột nhiên nói: - Thuận Phong, chuyện của ngươi đã giải quyết xong, giờ ta phải về phục mệnh đây!

>Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Tỷ, tỷ không thể ở lại vài ngày nữa sao?

>Văn Tinh chậm rãi lắc đầu, nói: - Hoàn cảnh nơi này thật sự là quá kém, nếu ta ở lại đây lâu, thì sẽ rất khó có thể bảo vệ được ác long hình chiếu này, cho nên ta phải nhanh chóng rời đi.

>Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:

- Tỷ tỷ, tỷ muốn đến chỗ cái vực kia sao?

>Văn Tinh liếc mắt thật sâu nhìn hắn, nói: - Thuận Phong, ngươi nhớ kỹ, nếu như thật sự muốn hiểu rõ ràng về Đại Thế Giới, nhất định phải rời khỏi nơi này. Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể làm được.

>Trong đôi mắt của Doanh Thừa Phong hiện một tia sáng, nói: - Tỷ tỷ, ta hiểu được.

>Sau khi được chứng kiến thực lực của Văn Tinh, Doanh Thừa Phong hiểu ra một việc.

>Đó là trong cái "vực" này của hắn, sức mạnh và vị trí thế giới của đối phương so với hắn là khác một trời một vực.

>Văn Tinh cũng chỉ là người mới đạt đến cấp Hoàng Kim Cảnh, nhưng lại có thể đánh cho Hồ Quảng Thiên chật vật như vậy, ngay cả khi đối mặt với Tề Thiên Lão Tổ, cũng không hề kiêu ngọa và siểm nịnh, thậm chí mơ hồ còn có chút ưu thế hơn về tâm lý.

>Tất cả điều này, đều khiến cho lòng hiếu kì của Doanh Thừa Phong với Thế giới thần bí kia ngày càng nhiều hơn.

>Chỉ cần có khả năng, hắn nhất định sẽ tự mình đến đó thử nghiệm một lần. Đương nhiên, hắn cũng tin rằng, với thực lực của hắn, nếu đi, nhất định cũng có thể đứng vững được, và còn có thể sẽ trở nên xuất sắc, nổi bật nữa.

Văn Tinh nhoẻn miệng cười, trong nụ cười của nàng mơ hồ có một chút đắc ý.

>Nàng tự mình đến Vực tử vong này, ngoài việc muốn báo thù cho Doanh Thừa Phong ra, thì tâm nguyện lớn nhất chính là muốn bồi dưỡng ý chí tiến lên cho Doanh Thừa Phong.

>Hiện giờ xem ra, nàng hết sức hài lòng với thành quả của mình.

>Chỉ cần Doanh Thừa Phong có lòng, như vậy thì với tư chất hơn người kia của hắn, nhất định có thể tu luyện tới cảnh giới cao nhất.

>- Thuận Phong, ngươi là kỵ sĩ đại nhân được kế thừa từ đời trước, nhưng lại không có ai giải thích tỷ mỉ cặn kẽ cho ngươi, vì thế rất bất lợi đối với việc nghiên cứu và học tập của ngươi.

Nàng dừng lại một chút, nói: - Ta ở đây đã ba ngày, trong ba ngày qua, ta đã đem cơ sở về ánh sáng truyền thụ lại cho ngươi, như vậy lúc ngươi tu luyện Truyền Thừa sẽ rất có ích đấy.

>Doanh Thừa Phong vui mừng lên tiếng, nụ cười trên mặt đầy chân thành và vui vẻ.

>Hai người nhìn nhau cười, lại lần nữa cùng nhau tiến vào trong hang động.

>Chỗ ẩn thân bí ẩn này, là chốn trú thân an toàn nhất của bọn họ. Ở trong này, tuyệt đối sẽ không ai dám đến quấy rầy bọn họ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.