Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em

Chương 47: Chính văn (bốn mươi bảy)




"Chú Thẩm." Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên gọi một tiếng.

Lúc này Thẩm Phỉ Phỉ mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên vừa nhìn thì cả người cũng đứng thẳng bất động ở một bên.

Thẩm Đường vòng cánh tay lại, trên cao nhìn xiên xuống Thẩm Phỉ Phỉ, "Chị gái tốt, đã lâu không gặp."

Thẩm Phỉ Phỉ giật nhẹ khóe môi, một hồi lâu, "Ha ha."

Tô Khả sấm sét không ngừng. Thua thiệt Thẩm Phỉ Phỉ mở miệng một tiếng là chị đã không phải là người nhát gan mà là nữ vương, mô phật, nhìn thấy Thẩm Đường còn không giống như là chuột thấy mèo sao, sợ đến mức chỉ có thể nói hai chữ "ha ha".

"Ha ha?" Thẩm Đường nghiền ngẫm khêu khóe môi lên, đôi mắt đen như mực không thấy một chút cảm xúc dao động, "Túm lấy điểu ngữ mười năm, ngay cả tiếng mẹ đẻ mà chỉ biết nói ‘ha ha’ thôi à."

Mặt Thẩm Phỉ Phỉ đỏ rồi xanh, Thẩm Đường trực tiếp kéo tay Thẩm Phỉ Phỉ rồi nói với Tô Khả: " Khả Khả, em hiểu rồi chứ."

Tô Khả sửng sốt.

Thẩm Đường tiếp tục nói, "Đây là chị của anh, chim uống nước ở ngoài mấy năm nên ngay cả đường về nhà cũng quên, anh chỉ có thể bắt chị ấy về gặp bố mẹ anh trước."

Lấy cớ quá áp chế rồi, gặp bố mẹ cũng không nóng lòng trong chốc lát vậy chứ. Trong lòng Tô Khả yên lặng oán thầm.

Mà sau khi Thẩm Phỉ Phỉ nghe thấy Thẩm Đường gọi Tô Khả thì mới hiểu được chuyện tình bây giờ Thẩm Đường ở quán cà phê không phải là trùng hợp mà là xuất hiện nội gian thì không khỏi gấp đến độ giậm chân, một tay liều mạng muốn tránh khỏi tay của Thẩm Đường, lại bị anh kéo đến gắt gao, một chút cơ hội để cô tránh thoát cũng không có. Kết quả là Thẩm Phỉ Phỉ chỉ có thể quay đầu nói với Tô Khả: " Khả Khả, sao có thể bán đứng chị chứ."

Tô Khả toát mồ hôi, chỉ có thể cười "ha ha" một tiếng. Trong lúc đó mới giật mình phát hiện, văn học tiếng Trung Quốc quả thật là phong phú và thâm thúy, hai chữ "ha ha" quả nhiên là ẩn sâu công lao cùng danh tiếng mà.

Còn Thẩm Đường đùa giỡn cười một tiếng, nói với Thẩm Phỉ Phỉ nói: "Em cùng Khả Khả biết nhiều năm như vậy, chị và Khả Khả mới biết mấy ngày, ai thân ai không thân đã rõ ràng rồi. Hơn nữa, chị nhìn thấy em không vui mừng sao?"

Thẩm Phỉ Phỉ không trả lời, chỉ ai oán nhìn Tô Khả.

Tô Khả bị nhìn thì một hồi chột dạ, lẩm nhẩm: cô đang làm bà mai tốt. Sau đó, nhìn chằm chằm Thẩm Đường bên kia xem kịch vui, "Mẹ nó! Thẩm Đường, qua cầu rút ván không như anh vậy!"

Một tay Thẩm Đường kéo cổ tay của Thẩm Phỉ Phỉ, "Như vậy bọn anh đi trước đây, lần sau cùng nhau họp gặp, anh mời khách."

Cuối cùng Thẩm Phỉ Phỉ nhớ ra lần đi ra ngoài này của cô là làm gì, không nhịn được "mẹ nó" ra tiếng, "Thẩm Đường, tôi là chị của cậu, bây giờ tôi gặp bạn tôi, tại sao tôi phải đi theo cậu chứ! Mau buông tay cho tôi."

Thấy Thẩm Đường không chút động đậy thì Thẩm Phỉ Phỉ rầu rĩ nhìn Tô Khả, "Tôi là tới gặp Tiểu Cẩm Niên. . . . . ."

Lời này nói chưa dứt, vừa muốn nói thì từ lúc nãy khí thế cả người Thẩm Đường lười biếng đã biến thành vô cùng nghiêm túc, trong miệng nhảy ra hai chữ, giống như là muốn đập chết Thẩm Phỉ Phỉ , "Vậy sao?"

Thẩm Phỉ Phỉ run một cái, mắt nhìn Tiểu Bao Tử, "Tô Tô. . . . . ."

"Thẩm Phỉ Phỉ, đừng làm đấu tranh vô nghĩa." Tô Khả nói, sau đó nháy mắt, ý nhanh chóng vỗ về mới là vương đạo, chị làm ngược lại anh ấy thì nhất định sẽ chết rất thảm.

Ánh mắt Thẩm Phỉ Phỉ vẫn dừng lại nhìn chằm chằm trên người của Tiểu Bao Tử, "Tiểu Tô Tô, dì muốn mua quần áo cho con. . . . . . Con có muốn hay không. . . . . ." Nhanh đồng ý một chút đi, tốt nhất vui vẻ lôi kéo dì đi mua quần áo, nhanh lên một chút đi, nhanh lên một chút thôi. . . . . .

Tiểu Bao Tử cảm thấy rất không giải thích được, dù sao hôm nay mới gặp dì này lần đầu tiên mặt, thật là tự quen thuộc, không khỏi dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thẩm Đường một cái, trong miệng nhỏ phun ra một câu tức chết Thẩm Phỉ Phỉ, "Chú Thảm, mau đưa dì đi đi."

Thẩm Đường cười, "Tô Tô thật biết nghe lời, trở lại chú mang đồ tốt cho con."

Kết quả vốn là cuộc gặp mặt của Tô Khả cùng Thẩm Phỉ Phỉ để giới thiệu con trai, trước mắt đang bị Thẩm Đường phá rối, súp bong bóng.

Dĩ nhiên là không ảnh hưởng tâm trạng của Tô Khả và con trai ở lại đây ăn một bữa.

Tô Khả cầm thực đơn, "Này, muốn ăn gì, hôm nay mẹ mời khách."

Mặc dù Tiểu Bao Tử biết chữ không nhiều lắm, nhưng tranh minh hoạ vẫn có thể xem hiểu, chỉ mấy loại bánh ngọt, còn Tô Khả gọi không ít món đầy bàn ăn, hai mẹ con ăn uống no đủ thì đi xuống dưới, định đi mua sắm.

Có lẽ là do chủ nhật nên trung tâm mua sắm rất nhiều người, đen ngòm một mảnh, tình hình là mồ hôi như mưa. Người vào trung tâm, khuôn mặt hưng phấn, người ra khỏi trung tâm, khuôn mặt mệt mỏi.

Tô Khả theo đám người đi tới cửa chính của trung tâm mua sắm, bởi vì Tô Khả là phụ nữ có thai, lại dắt một đứa bé nên không khỏi đi đứng phải cẩn thận, sẽ không tránh được bị người phía sau đẩy một hai lần.

Tiểu Bao Tử rất chăm sóc mẹ, tay nhỏ bé mở ra, bộ dáng "bảo vệ mẹ", sau khi thấy được bên cạnh có người đẩy mẹ bé thì không khỏi quay đầu nói một tiếng, "Mẹ tôi mang thai em gái, bà không cần đẩy cô ấy có được không?"

Nét mặt Tiểu Bao Tử vô cùng nghiêm túc, nhưng bởi vì nhiều lắm bé cũng chỉ có năm tuổi, âm thanh tức giận mềm mại non nớt, người lớn nhìn thấy rất là khôi hài, người phía sau không cẩn thận đẩy Tô Khả cười nói xin lỗi, vội nói "được", sau đó khen Tiểu Bao Tử với Tô Khả khen một phen.

Tô Khả cười, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.

Vào trung tâm thương mại, không gian lại lớn thêm không ít, không có chật chội như vào cửa.

Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử đi tới khu quần áo trẻ em trong trí nhớ. Lại nói, trung tâm thương mại này đã năm năm Tô Khả cũng chưa từng tới đi dạo, bây giờ nhìn lại, trong năm năm đó cả trung tâm hầu như là rực rỡ hẳn lên rồi.

Dĩ nhiên một vài quầy hàng hiệu chuyên doanh vẫn ở chỗ cũ, chỉ là thay đổi cách trang hoàng mà thôi. (quầy chuyên doanh là chuyên bán một loại hàng hóa)

Rất nhanh thì Tô Khả đến một quầy hàng hiệu chuyên doanh quần áo trẻ em tương đối nổi tiếng trong khu. Người vào cửa hàng chuyên doanh cũng không nhiều, cho nên lúc Tô Khả đi vào thì hai nhân viên hướng dẫn mua đang trò chuyện.

Một người trong đó nhìn thấy khách tới nên dĩ nhiên là vẻ mặt tươi cười tiến lên phục vụ, miệng nói với Tô Khả về các loại "kiểu dáng mới cua quý bây giờ", Tô Khả chỉ khoát khoát tay, nói cô sẽ xem, nhân viên hướng dẫn mua liền lui về một chút.

Hiển nhiên một nhân viên hướng dẫn mua khác vẫn còn tiếp tục chủ đề hai người vừa mới nói, cô ấy nói, "Haizz, cậu nói xem đã từng là ca sĩ Hoàng Nghê Thường đấy, sao cô ta không biết xấu hổ như vậy, chuyện tình cảm đã xảy ra tới như vậy mà sao còn có dũng tức đứng ở trước mặt công chúng chứ."

"Trời mới biết. Thứ người như thế thì tâm tính đều đã như kim cương chết thôi, đoán chừng những hình khiêu dâm đối cô ta mà nói chính là chuyện dao nhỏ xé rách da, hơi đau đau ngứa ngáy mà lại vô sự."

"Haizz, chỉ là nói thật, có đoạn thời gian mình thực sự rất mê cô ta, giọng của cô ta thật lòng không tệ, chính là làm ra chuyện kia thì lòng dạ thật là ác độc. Mô phật, những tấm ảnh là thước đo chuẩn đấy, chậc chậc, thua thiệt cho lúc trước cô ta còn là con gái của một người chức cao đấy."

"Haizz, ai nói không phải đấy. Không phải chỉ có fan của cô ta nói đâu, ngay cả con hát, người đóng phim heo trên đảo nhỏ đầy đèn nê ông của chúng ta cũng có thể tiếp nhận, làm gì không chấp nhận cô ta, dù sao chỉ cần cô ta hát nghe hay thì coi như xong đi."

"Cũng đúng, dù sao cũng là chuyện riêng của cô ta." Nhân viên hướng dẫn mua hàng gật đầu nói, "Mình chỉ nên nghe cô ta hát là được."

Kể từ sau khi nghe được ba chữ "Hoàng Nghê Thường" là Tô Khả vừa nhìn quần áo vừa không chút để ý nghe hai nhân viên hướng dẫn mua nói rồi, lại nghe những ý nghĩ của fan như vậy thì Tô Khả không khỏi lạnh lùng cười chế giễu.

Suy nghĩ một chút, nếu như cuộc đời của cô chưa bao giờ xuất hiện đụng chạm với Hoàng Nghê Thường, thấy rõ ràng nhân phẩm của Hoàng Nghê Thường thì suy nghĩ của cô có thể giống như đám người kia hay không?

Suy nghĩ ngược lại, sẽ không đâu, cô yêu cầu rất cao đối với thần tượng, nếu như thần tượng có một cuộc sống riêng thối nát, như vậy thì xin lỗi, loại người như thế, cho dù tác phẩm tốt thì cô cũng chỉ nôn mửa.

Dĩ nhiên, người với người không giống nhau, không thể nào yêu cầu suy nghĩ của cô ở trên người của người khác.

Sau đó, mắt Tô Khả nhìn quần áo phía trên, không tìm được bộ nào làm ánh mắt sáng lên nên dẫn Tiểu Bao Tử đi những của hàng quần áo khác.

Thật ra thì quần áo của Tiểu Bao Tử đã rất nhiều, nhưng những thứ này đều là mẹ chồng của cô là Tần Phi mua. Nhưng Tô Khả đối với ánh mắt thẩm mỹ của Tần Phi thì thật lòng không dám gật bừa. Bởi vì màu sắc của toàn bộ những quần áo đó đều là màu ô liu, mặc dù con trai của cô mặc gì cũng vô cùng đẹp trai, nhưng từng bộ từng bộ màu xanh biếc. . . . . .

Nghĩ lại, chẳng lẽ bà muốn bồi dưỡng con trai của cô thành quân nhân? Cô không cần, chồng quân nhân là đủ rồi, con trai còn là quân nhân, còn không bằng để cho cô đâm vào đậu hũ.

Nghĩ như vậy thì Tô Khả cảm nhận được vô cùng cần thiết mua cho Tiểu Bao Tử nhiều thêm mấy bộ quần áo.

Sau khi chọn quần áo xong thì Tô Khả đã bao lớn bao nhỏ rồi, Tiểu Bao Tử đứng bên cạnh Tô Khả, "Mẹ, mẹ mua cho con nhiều quần áo thế làm gì? Trong nhà không phải có rất nhiều sao?"

"Những màu kia quá xấu." Tô Khả không suy nghĩ mà trả lời luôn.

"Con cảm thấy rất đẹp mà. Sau này con cũng muốn làm một sĩ quan cao cấp như ông nội và bố!" Trong lúc nói thì ánh mắt của Tiểu Bao Tử sáng lên, "Bố rất đẹp trai, con cũng muốn trở thành như bố vậy."

Lúc Tiểu Bao Tử nói như vậy thì trong đầu hoàn toàn là cảnh tượng ngày đó Tô Cẩm Niên cứu bé, mặc dù chấn động lòng người, nhưng không thể không nói, bố của bé thật sự là quá đẹp trai.

Nói đến trước kia Tiểu Bao Tử bé chưa bao giờ dám nghĩ đến cuối cùng tương lai bé muốn làm gì, thứ nhất là thân thể của bé thật rất yếu, chạy mấy bước sẽ hù mẹ sợ gần chết, nhưng bây giờ không giống nhau. Thân thể của bé đã khỏe mạnh rồi, hơn nữa bé biết rõ là trở thành một quân nhân, không chỉ có thể bảo vệ bố mẹ mà vẫn có thể khiến bố mẹ tự hào về bé. Cho nên bé càng thêm kiên định với lòng tin muốn trở thành một người quân nhân.

Phía bên này, lúc Tô Khả nhìn thấy nét mặt của con trai cô thì Tô Khả ngây người.

"Con muốn trở thành quân nhân giống bố con sao?"

"Dạ." Đôi mắt Tiểu Bao Tử lóe sáng lấp lánh, dùng sức gật đầu một cái.

"Không được không được!" Tô Khả trực tiếp bác bỏ, nói đến đây là lần đầu tiên con trai cô nói ý tưởng tương lai của bé trước mặt cô, nhưng Tô Khả lại không có cách nào đồng ý.

"Mẹ, tại sao!" Tiểu Bao Tử không hiểu, trong đôi mắt đầy thất vọng. Bé không nghĩ ra, rõ ràng ông nội, bà nội và bố của bé đều là quân nhân, tại sao mẹ không đồng ý cho bé trở thành quân nhân.

Tô Khả nói: "Không vì cái gì hết!"

"Mẹ mẹ **!" Tiểu Bao Tử tố cáo.

Tô Khả nói: "Mẹ chính là người **, tóm lại lý tưởng tương lai tốt đẹp khác của con thì mẹ đều có thể đồng ý, duy chỉ có quân nhân không được."

"Tại sao tại sao! Không phải bố cũng là quân nhân sao?"

Tô Khả nói: "Cũng bởi vì bố con là quân nhân, cho nên con không thể!"

Quân nhân quá nguy hiểm, nghĩ đến Tô Cẩm Niên ba phen mấy bận lầm vào tình trạng nguy hiểm tính mạng, bây giờ trên người anh cũng đã có mấy vết sẹo không cởi xuống được, đây là do số mệnh anh tốt, cho nên có thể giữ lại một mạng. Những có bao người đã mất mạng?

Cô không muốn mỗi ngày sống đều lo lắng an nguy của chồng cùng con trai. Cho nên cô chỉ có thể ích kỷ một lần, lúc con trai còn nhỏ thì bóp chết ước mơ làm quân nhân của con trao.

Nước mắt Tiểu Bao Tử muốn chảy ra, miệng nhỏ mím thật chặt, "Mẹ, sao mẹ có thể như vậy!"

Vẻ mặt Tô Khả nghiêm túc nói: "Trừ quân nhân, con làm nghề gì mẹ cũng sẽ không phản đối."

Nước mắt Tiểu Bao Tử tạch rơi xuống, đây là lần đầu tiên ở tại nơi công cộng mà nước mắt Tiểu Bao Tử chảy xuống, Tô Khả nhìn thấy thì trong lòng vừa căng vừa đau.

Nhưng Tô Khả chỉ có thể nắm chặt quyền, tự nói với bản thân là lòng phải cứng rắn, cho nên cô không để ý tới nước mắt của Tiểu Bao Tử, chỉ kéo tay của vé đi về phía trước.

Kết quả là bi kịch hiểu lầm tới, lúc Tô Khả đang đợi xe tắc xi ở bên ngoài Cao ốc thì một cô gái tre tuổi đi tới bên cạnh hai mẹ con Tô Khả, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Khả.

Tiểu Bao Tử ở bên kia lau nước mắt .

Tô Khả bị ánh mắt của cô gái trẻ tuổi nhìn đến dựng lông lên, mà cô gái trẻ tuổi tin chắc ý nghĩ trong lòng mình tên kéo Tiểu Bao Tử từ trong tay Tô Khả qua, hai tay mở ra, ánh mắt cảnh giác nhìn Tô Khả.

Tô Khả trợn tròn mắt, vừa nghĩ tới gần đây thủ đoạn bọn buôn người lừa gạt con nít nhiều vô số, chẳng lẽ cô gái trẻ tuổi này sao?

Nghĩ như vậy thì Tô Khả lập lập kéo Tiểu Bao Tử qua trước, cô gái trẻ tuổi cũng kéo tay Tiểu Bao Tử, "Bọn buôn người!"

Tô Khả nhịn không được "mẹ nó" ra tiếng, "Người em gái cô đấy, cô là ai!"

Cô gái trẻ tuổi nói, "Người bạn nhỏ, đừng sợ, dì dẫn cháu đi tìm cảnh sát." Nói xong, móc ra một miếng khăn giấy cho Tiểu Bao Tử lau đi nước mắt trên mặt, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cảnh giác nhìn Tô Khả, "Đừng tưởng rằng làm bộ như phụ nữ có thai là có thể lừa gạt trẻ con."

Kết quả là mọi người bắt đầu vây xem, "Chuyện gì xảy ra thế?"

Ồn ào lộn xộn, "ù ù" lập tức người tụ đầy lại.

Tô Khả trợn tròn mắt, trước mắt là tình hình gì.

Tiểu Bao Tử tránh khỏi tay cô gái trẻ tuổi, giọng nói nghẹn ngào, "Chị ơi, đây là mẹ em."

Sau khi cô gái trẻ tuổi nghe thấy Tiểu Bao Tử nói thì trợn tròn mắt, gương mặt sung huyết đỏ bừng, người xung quanh cũng hiểu, không khỏi "ha ha" mà cười ra tiếng, thậm chí có chút nhân đạo, "Haizz, xen vào việc của người khác, xuất hiện sai lầm rồi."

Cô gái trẻ tuổi càng thêm ngượng ngùng, nhưng cô ấy vẫn trừng mắt liếc Tô Khả, "Làm mẹ sao có thể để cho con mình khóc đến đáng thương như vậy chứ? Đứa trẻ đáng yêu như vậy, sao chị có thể nhẫn tâm để bé khóc vậy!"

Nếu không phải nhìn thấy đứa bé này khóc đến đáng thương như vậy thì cô ấy mới không cần xen vào việc của người khác. Hơn nữa, bây giờ trên web không phải ùn ùn kéo đến tin tức tên lừa đảo sao, dáng dấp đứa bé này xinh đẹp như vậy thì khả năng bị kẻ lừa đảo coi trọng tính là rất lớn chứ sao.

Tô Khả không biết nói gì, cô gái nhỏ à, cuối cùng thì sao lại cảm giác là một dây với loại người kia chứ?

Cô gái trẻ tuổi thấy Tô Khả hoàn toàn không để cô ấy ở trong mắt thì gương mặt vốn là đỏ ửng bởi vì cáu thẹn lại càng đỏ giống như là muốn nhỏ ra máu, lắp bắp nói, "Tôi nói là sự thật, chị là một người mẹ thì tại sao có thể làm tổn thương tới tâm hồn con trai chị được chứ? Ngộ nhỡ sau này con trai của chị. . . . . ."

Tô Khả nhìn trời, chẳng lẽ cô gái trẻ tuổi này còn có xu hướng chiếm hữu từ thiện sao?

"Cô gái nhỏ, cô vẫn mau về nhà đi. Tôi cũng rất bận rộn." Tô Khả nói xong thì tiếp tục kéo tay con trai cô, chờ xe tắc xi.

Cô gái trẻ tuổi trợn tròn cặp mắt, sau đó móc ra một trang giấy, lả tả viết một chuỗi số rồi bỏ vào trong tay Tiểu Bao Tử, "Em trai nhỏ à, đừng sợ, nếu như sau này mẹ em ngược thì em thì em nói cho chị, chị chính là sinh viên giỏi của khoa pháp luật, đến lúc đó chị sẽ thay em kiện lên tòa."

Tiểu Bao Tử cũng im lặng nhìn trời, chỉ là thấy cô ấy nhiệt tâm như vậy thì Tiểu Bao Tử chỉ nói tiếng "Cám ơn, thật ra thì mẹ em đối với em rất tốt."

Mặt của cô gái trẻ tuổi đỏ hơn, lập tức xấu hổ chạy đi.

Tô Khả nhìn bóng lưng của cô gái trẻ thì không khỏi cười ra tiếng, mặc dù không biết sự thực mà xen vào việc của người khác, có lúc khiến người trong cuộc vô cùng bực bội, nhưng xã hội này, người có lòng nhiệt tình còn lại bao nhiêu?

Nghĩ như vậy thì Tô Khả liền kéo Tiểu Bao Tử vào một chiếc xe tắc xi trở về nhà.

Sau khi về nhà, Tiểu Bao Tử vẫn còn đang không vui, vừa vào nhà thì nhìn thấy Tô Cẩm Niên ngồi trên ghế sa lon xem báo, hết sức ủy khuất nhào tới, điều này làm cho Tô Cẩm Niên "thụ sủng nhược kinh". (thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ)

Nhìn con trai chủ động nhào lên, hai tay Tô Cẩm Niên khẩn trương cũng không biết nên thả ra như thế nào.

Tiểu Bao Tử nhào vào trước ngực Tô Cẩm Niên, cả khuôn mặt cũng vùi sâu vào lồng ngực của Tô Cẩm Niên, cơ thể nhỏ bé còn thỉnh thoảng thút thít mấy cái. Tô Cẩm Niên nhìn Tiểu Bao Tử như vậy thì nhất thời không rõ chân tướng, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tô Khả để đồ xuống bên kia, Tô Khả nhún nhún vai. Tô Cẩm Niên không biết gì, nhìn Tiểu Bao Tử khóc đến đáng thương, hồi lâu thì Tô Cẩm Niên mới vỗ vỗ sống lưng Tiểu Bao Tử, "Tô Tô, thế nào?"

Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, hai mắt lại tràn đầy nước mắt, "Bố. . . . . ."

Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử như vậy thì trong lòng cũng khó chịu, nhưng cô chỉ có thể ích kỷ một lần. Cô không muốn mỗi ngày trong cuộc sống phải lo lắng an toàn cho bố con họ.

“Nói cho bố biết, sao thế? Bị ai ức hiếp, bố giúp con trả thù."

Tiểu Bao Tử nghe Tô Cẩm Niên an ủi, trong lòng uất ức càng nhiều, không khỏi nói, "Mẹ không để cho con làm quân nhân giống bố."

Sau khi Tô Cẩm Niên nghe xong thì không khỏi có chút sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn Tô Khả, "Khả Khả?"

Tô Khả lạnh mặt nói: "Tô Tô, con thật giỏi đấy, lại tố cáo à? Nói cho con biết, đừng nói mang bố con ra, coi như mang ông nội, bà nội của con ra, còn ông ngoại con nữa thì cũng đừng nghĩ mẹ sẽ thay đổi tâm ý mà cho con đi làm quân nhân!"

Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Khả Khả, Tô Tô còn nhỏ, em đừng. . . . . ."

"Nhỏ? Trong lòng anh vô cùng rõ mà. Dù sao em không đồng ý cho con làm quân nhân!" Tô Khả thở phì phò đứng dậy hờn dỗi về phòng của mình.

Tiểu Bao Tử càng tủi thân, nhìn Tô Cẩm Niên, "Bố, tại sao mẹ không để cho con làm quân nhân vậy?"

Tô Cẩm Niên trầm mặc chốc lát, " Bây giờ Tô Tô chỉ cần luyện tập cho thân thể của con thật tốt trước, học giỏi là tốt rồi, có được hay không?"

"Bố. . . . . ." Cả bố cũng không ủng hộ bé làm quân nhân sao? Trong lòng của Tiểu Bao Tử vô cùng thất vọng, nước mắt rớt xuống càng mạnh hơn.

"Không được khóc! Muốn làm người quân nhân, tại sao có thể động một chút là rơi nước mắt chứ?"

Tô Cẩm Niên vừa nói câu đó thì Tiểu Bao Tử lập tức dừng thân thể lại, không hề khóc nữa, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu, "Bố, nố nói vậy là đồng ý cho con sau này có thể làm quân nhân sao?"

Tô Cẩm Niên sờ sờ đầu Tiểu Bao Tử, "Vậy bây giờ con cũng phải ngoan ngoãn thì bố mới khuyên nhủ mẹ con được, hơn nữa, cách lúc con có thể trở thành quân nhân ít nhất còn mười ba năm nữa. Trong thời gian mười ba năm đó, chúng ta cùng mẹ của con mài. Phải biết rằng phụ nữ là mềm lòng nhất, mà chúng ta là một người đàn ông thì phải kiên nhẫn, có hiểu hay không?"

"?"

Nhìn khuôn mặt Tiểu Bao Tử không hiểu, Tô Cẩm Niên tiếp tục nói, "Ý chính là hôm nay mẹ con không đồng ý, như vậy ngày mai chúng ta tiếp tục nói, cô ấy còn không đồng ý thì vẫn nói vẫn nói cho đến khi cô ấy đồng ý chứ sao."

Trong nháy mắt vẻ mặt Tiểu Bao Tử lộ ra vui vẻ, hung hăng hôn một cái lên mặt của Tô Cẩm Niên, "Bố, quả nhiên bố tốt nhất."

Tô Cẩm Niên "khanh khách" cười ra tiếng, hôn lên gò má của Tiểu Bao Tử một cái.

Mặc dù Tô Khả tức giận lý tưởng của Tiểu Bao Tử muốn làm quân nhân, thậm chí mới vừa buông ra lời nói nặng, nhưng trong lòng của cô vẫn rất hối hận, dù sao Tô Tô từ nhỏ đến lớn, cô đều không có tỏ thái độ với con. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên cô tức giận với con, cô biết là lòng của con trai cô nhất định bị cô làm tổn thương.

Thở dài, sau khi Tô Khả trở về phòng thì liền lập tức ra ngoài, đứng ở ngã rẽ đầu cầu thang nghe hai bố con họ nói chuyện.

Ban đêm, lúc ngủ, Tô Cẩm Niên ôm chầm lấy Tô Khả, hỏi Tô Khả, "Khả Khả, tại sao không muốn cho Tô Tô làm quân nhân?"

Tô Khả trầm mặc không nói.

Tô Cẩm Niên tiếp tục nói, "Thật ra thì quân nhân không có nguy hiểm như trong tưởng tượng của em."

Tô Khả nhíu mày.

"Em xem, ông nội anh tham gia nhiều cuộc chiến tranh như vậy mà không phải cũng sống đến già, chết tự nhiên hay sao. Còn có bố anh, mẹ anh. . . . . ."

Tô Khả không nói lời nào, chỉ ôm Tô Cẩm Niên, chôn đầu vào trong ngực anh, "Em không muốn mỗi ngày lo lắng sợ hãi. Một mình anh làm quân nhân là đủ rồi. . . . . ."

Một hồi lâu, Tô Khả nói lo lắng nói của cô ra khỏi miệng.

Tô Cẩm Niên vuốt vuốt tóc dài của Tô Khả, sau đó nói, "Không phải buồn lo vô cớ vậy. Hơn nữa, lòng của Tô Tô như vậy không phải rất tốt à, sao em có thể tổn thương tính tích cực của con chứ?"

Tô Khả mím môi, "Nhưng em chính là không cần con đi làm quân nhân."

Tô Cẩm Niên nói: "Khả Khả, con lớn lên thì tự nhiên có suy nghĩ của mình, chúng ta làm cha mẹ thì chỉ có thể làm hướng dẫn hiệu quả chứ không phải áp đặt tư tưởng của mình vào trên người của con cái."

Trong bóng tối, toàn bộ yên tĩnh vắng lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, ấm áp, cảm nhận rõ ràng.

Tô Khả không nói lời nào, Tô Cẩm Niên tiếp tục nói, "Khả Khả, mỗi lần bố mẹ đặt nguyện vọng của họ lên người của anh thì anh rất khổ sở."

Tô Khả hoàn toàn hoảng sợ, nghĩ tới bố mẹ anh thì giống như là phản ứng được điều gì đó, miệng không khỏi há to, "Cẩm Niên. . . . . ."

Tô Cẩm Niên cười, một nụ hôn rơi xuống bờ môi Tô Khả, "Khả Khả, chúng ta chỉ là người giám hộ của Tô Tô, không phải bản thân của con, biết không?"

Một hồi lâu, Tô Khả mới nói, "Mà em sợ. . . . . ."

"Anh ở đây."

Cằm Tô Cẩm Niên tựa vào đỉnh đầu của Tô Khả, một mùi thơm nhẹ cũng khiến cho anh an lòng.

Khả Khả, em yên tâm, chỉ cần một ngày có anh ở đây thì anh tuyệt đối không để cho con của chúng ta rơi vào trong nguy hiểm đến tính mạng, anh sẽ vì em mà chống đỡ thật tốt một góc trời, em không cần sợ.

Bởi vì, anh ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.